XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trưởng tộc nói: “Chỉ cần cậu mở xưởng ở thôn Quan Gia, giúp mọi người có được cuộc sống ăn no mặc ấm giống như thôn Tây Hà, bọn ta chỉ cần một nửa tiền công, cậu thấy thế nào?”  

“Chuyện này…”  

Kim Phi không ngờ rằng trưởng tộc vừa mới lên tiếng đã nhượng bộ đến mức này.  

Có thể nói là rất chân thành.  

Advertisement

“Nếu tam gia đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng”.  

Kim Phi nói: “Xưởng gạch ngói của ta ở thôn Tây Hà đã được xây dựng xong, tạm thời sẽ không xây thêm phường tơ ở thôn Quan Gia”.  

Advertisement

Khuôn mặt trưởng tộc không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng ông ấy cũng không chịu thua mà nói tiếp:  

“Không xây phường tơ ở thôn Quan Gia cũng được, ta có thể sắp xếp các cô nương trong làng đến thôn Tây Hà làm việc”.  

“Thôn Tây Hà vẫn còn rất nhiều phụ nữ đang nhàn rỗi ở nhà. Ta đã đồng ý với chú Lưu, sau khi xây xong phường tơ sẽ thuê bọn họ”.  

Kim Phi lại lắc đầu.  

Đây không phải là sự trốn tránh của Kim Phi, phường tơ chỉ có tổng cộng 30 cái guồng quay tơ, cho dù chia hai ca thì cũng chỉ cần 60 công nhân là đủ.  

Cho dù là đồ phức tạp thì cũng 70 người là đủ.  

Vẫn còn nhiều phụ nữ ở làng thôn Tây Hà không kiếm được việc làm và ở nhà nhàn rỗi.  

“Nếu đã vậy thì thôi…”  

Trưởng tộc thở dài, chuẩn bị đứng dậy rời đi.  

“Tam gia đừng đi vội, nghe ta nói xong đã”.  

Kim Phi mỉm cười ngăn trưởng tộc lại, nói: “Mặc dù hiện giờ phường tơ không thể thuê phụ nữ, nhưng ta có thể tìm việc cho đàn ông trong thôn”.  

“Làm gì?”  

Trưởng tộc nhanh chóng dừng lại.  

“Ta đang xây nhà ở bên đó. Vốn dĩ đàn ông trong làng bọn ta cũng đủ rồi, nhưng tam gia đã lên tiếng, vậy thì để huynh đệ thúc bá bên đây qua giúp đi”.  

Kim Phi nói: “Tiền công giống với người làng bọn ta, một ngày hai đồng, bao cơm hai bữa”.  

“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh”.  

Trưởng tộc kích động chắp tay muốn cúi đầu với Kim Phi.  

“Không nhận được đâu!”  

Kim Phi vội vàng đỡ trưởng tộc: “Tuy nhiên ta phải nói trước, các huynh đệ thúc bác sau khi qua đó phải chăm chỉ làm việc, không được xảy ra xung đột với người làng bọn ta”.  

Đây cũng là lý do khiến Kim Phi phải kìm nén và không chủ động mở lời.  

Thôn Quan Gia và thôn Tây Hà ở liền kề nhau, hầu như năm nào cũng tranh giành nước và đất, mâu thuẫn lịch sử tích tụ rất sâu sắc, rất nhiều người không ưa nhau.  

Bình luận

Truyện đang đọc