XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nàng mang quần áo đã chuẩn bị sẵn cùng xà phòng qua đây".  

Kim Phi dặn dò cô, sau đó đi vào xưởng dệt, đứng trên một chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn.  

Những thôn dân đứng dưới ngẩng đầu nhìn Kim Phi.  

Từ trước đến nay, hình tưởng của Kim Phi trong lòng họ chỉ là một thư sinh yếu ớt, cho dù bị Tạ Quang bắt nạt cũng không oán trách nửa lời.  

Advertisement

Sau khi thành thân, tính tình thay đổi, trừ lần đánh Tạ Quang, ngày thường anh luôn mỉm cười hiền hòa, nhìn thấy ai cũng chủ động chào hỏi.  

Mọi người chưa từng thấy Kim Phi lại có một mặt kiên cường như vậy.  

Advertisement

Đó là cả trăm thổ phỉ đó, nói giết là giết, hơn nữa sắc mặt không hề thay đổi, vẫn mỉm cười như thường.  

Điều này khiến người dân cảm thấy sợ hãi khiếp sợ Kim Phi.  

Nhưng cũng có người cảm thấy vui vẻ.  

Bởi vì thổ phỉ bị tiêu diệt, có thể làm việc rồi! Sau này không cần phải cống nạp lương thực nữa.  

Đương nhiên có người thông minh cũng nhận ra sự mạnh mẽ của Kim Phi, hiểu tại sao trước đây Kim Phi cố ý sỉ nhục đám thổ phỉ.  

"Mọi người yên lặng nào".  

Kim Phi gõ cái cồng, thôn dân lập tức yên lặng.  

"Chúng ta nói việc đầu tiên".  

Kim Phi giơ ngón trỏ trái lên: "Từ ngày mai, xưởng dệt, xưởng gốm, và công trường bắt đầu làm việc bình thường!"  

Người dân sững sờ, sau đó ào ào vỗ tay.  

Cho dù họ có cái nhìn như thế nào về Kim Phi, việc đi làm lại thực sự là điều tốt.  

Kim Phi duỗi tay ra ấn xuống, người dân lại yên lặng.  

"Từ ngày mai bắt đầu, chỉ cần là người làng Tây Hà và thôn Quan Gia làm việc dưới trướng của tôi, tiền công tăng gấp đôi".  

Khi Lưu Thiết và trưởng làng mang đống vũ khí đi chi viện, Kim Phi liền ra quyết định như vậy.  

Tiền công gấp đôi thì tiền lời sẽ bớt đi, thậm chí có thể không kiếm ra tiền.  

Nhưng vì những người dân chất phác, Kim Phi vẫn chấp nhận!  

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.  

Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Kim Phi nói tiếp: "Còn có, từ nay, mọi người không cần nộp lương thực nữa".  

Nói đến đây Kim Phi lên cao giọng, lớn tiếng nói: "Nếu như có tên thổ phỉ nào đòi cống nạp lương thực, kết cục của thổ phỉ núi Thiết Quán sẽ là kết cục của họ!"  

Xưởng dệt sôi trào.  

Tất cả người dân kích động điên cuồng vỗ tay.  

Đây cũng là chính là một trong những lý do Kim Phi rõ ràng có thể chặn lũ thổ phỉ trong núi Thiết Quán nhưng lại chọn để chiến trường nằm ở làng Tây Hà.  

Bình luận

Truyện đang đọc