XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Cô cũng đã biết thân thế của nguyên chủ. Nam chính là Nhị hoàng tử Nguyễn San. Tương lai, Nguyễn San sẽ là Hoàng đế, còn cô là trở ngại lớn nhất trên con đường tranh đoạt hoàng vị của hắn. Hoàng tử phản diện, thấy sao?”
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng tiêu hóa xong các thông tin, nàng gật đầu: “Rất tốt.”
Hoàng tử phản diện, tốt thôi.
Tiểu Ác: : “Nhiệm vụ sau này của cô đều là đối nghịch với nam chính, ám sát hãm hại hắn, tranh đấu với hắn bằng các loại hình thức khác nhau. Nhiệm vụ cụ thể như thế nào thì ta sẽ nói sau.”
Một đứa trẻ ba tuổi thôi mà cũng đã hắc hóa thành “hoàng tử” phản diện rồi. Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một lúc, cảm thấy thật thú vị.
Lúc này, Quế ma ma đã đưa Nguyễn Tiểu Ly tới cung của Hoàng hậu.
Quế ma ma: “Tứ điện hạ ở đây chờ một chút, để lão nô đi bẩm báo.”
“Được.”

“Hắn” vừa mở miệng, giọng nói non nớt của trẻ con liền phát ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo và xinh đẹp đang cúi xuống, không nhìn rõ được đôi mắt.
Hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly được đưa đến chỗ Hoàng hậu để nuôi nấng, “hắn” nhất định phải thật cẩn thận, không thể để cho người của Hoàng Hậu biết “hắn” là nữ nhi.
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện chỉ viết quá khứ của nhân vật chính, không đề cập đến ngày nhỏ nhân vật phản diện đã giấu diếm mọi người như thế nào. Để không bị Hoàng hậu phát hiện thân phận con gái thì phải xem sự cố gắng của ký chủ đấy.”
Nếu bị phát hiện là nữ nhi thì có thể sẽ xảy ra rất nhiều biến cố, nhiệm vụ phản diện cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ, ta hiểu.”
Đầu tiên, không thể để người khác lại gần.
Nguyễn Tiểu Ly đợi ở bên ngoài ít nhất cũng hai nén nhang thì mới được cung nữ đưa vào. Để một đứa trẻ chờ lâu như vậy, nói không phải cố ý thì chẳng ai tin.
Lúc nãy đứng chờ ở bên ngoài điện, Nguyên Tiểu Ly đã cảm giác được có người đang quan sát mình trong chỗ tối, hẳn là người của Hoàng hậu. Quan sát sức chịu đựng của một đứa trẻ ba tuổi sao?
Trong điện, một cung nữ nói nhỏ vào tai Hoàng hậu: “Nương nương, điện hạ đã đứng ở ngoài được hai nén hương nhưng vẫn không nhúc nhích.”
Hoàng hậu mặc một bộ cung trang lộng lẫy màu xanh lam, đầu đội mũ phượng cùng màu, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, là một nữ tử chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng với cách ăn mặc này lại càng ra dáng mẫu nghi thiên hạ.
Hoàng hậu tại vị đã 5 năm, chỉ sinh được một nữ nhi duy nhất là Tam công chúa Nguyễn Minh Nguyệt, năm nay 4 tuổi.
Đã bốn năm kể từ khi sinh hạ công chúa, nàng vẫn luôn không có động tĩnh mang thai gì. Thân thể đã bị tổn hại đến căn cơ nên khó có thể phục hồi được.

Mấy năm nay, nàng đều phải nhìn cảnh Giai Hoàng quý Phi và Tào Quý phi khoe nhi tử ở trước mặt mình. Cuối cùng, nàng đã bí mật giết hại Tào Quý phi…
Người của Tào gia cũng không biết gì. Chỉ cần nàng khống chế được Tứ hoàng tử ba tuổi này, với sự hỗ trợ của mẫu tộc nàng và Tào gia, tương lai của Tứ hoàng tử sẽ rất đáng hy vọng!
Nhưng dù sao cũng là con của người khác, trong lòng Hoàng hậu vẫn có khúc mắc rất lớn nên không muốn thân cận.
Ma ma là người nhìn Hoàng hậu lớn lên, nhìn vẻ mặt của Hoàng hậu bà liền biết nàng đang nghĩ gì. Ma ma tiến lại gần: “Nương nương, lấy đại cục làm trọng!”
Thật vất vả giết chết Tào Quý phi một cách im hơi lặng tiếng, bây giờ chỉ cần nắm chắc Tứ hoàng tử trong tay thì đương nhiên Tào gia sẽ đi theo ủng hộ. Nếu sau này Tứ hoàng tử kế vị, Hoàng hậu sẽ là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung.
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ thay đổi, nàng cười nhẹ: “Ma ma, trong lòng bổn cung hiểu rõ. Đi, mang đứa nhỏ kia tới đây.”
Một lúc sau, cung nữ bước vào cùng với một nam hài gầy nhỏ, bước chân của đứa bé tuy chậm nhưng không chút hoảng sợ.
Bước vào đại điện, “hắn” dừng ở giữa điện. Một đôi mắt sáng ngời trên khuôn mặt trẻ con khẽ liếc mắt nhìn người ngồi ở phía trên, sau đó lập tức cúi xuống. Cung nữ cũng bước sang một bên.
Hoàng hậu rất ngạc nhiên trước phản ứng của đứa nhỏ này. Nghe nói Tào Quý phi dạy con rất giỏi. Tứ hoàng tử mới lên ba đã có thể ngâm rất nhiều thơ ca, cũng có thể tự mình làm thơ. Hành động và lời nói cũng rất trưởng thành, không hề có vẻ non nớt của trẻ con.
Bây giờ nhìn “hắn”, mặc dù vẫn chỉ là một đứa trẻ nhưng hết thảy hành động vẫn giống như những gì mà nàng nghe nói.
Hoàng hậu rất ít khi nhìn thấy Tứ hoàng tử, đã gặp qua mấy lần nhưng đều không nhìn kỹ “hắn”. Nàng đã đánh giá qua tất cả những hoàng tử. Ấn tượng của nàng với Đại hoàng tử là vẻ thật thà, thích võ không thích văn, Nhị hoàng tử bảy tuổi là sự trưởng thành và Tứ hoàng tử ba tuổi này cũng vậy.

Hôm nay nhìn kỹ Tứ hoàng tử, đúng là Tào Quý phi dạy dỗ con mình rất tốt.
Nhưng người khác sẽ không bao giờ biết được, cái gọi là dạy dỗ của Tào Quý phi vừa qua đời kia thật ra đều là dạy dỗ bằng cây bằng gậy…
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở giữa điện, đối mặt với ánh đánh giá trần trụi kia, “hắn” chỉ cúi đầu im lặng.
“Lại đây, đừng đứng xa như vậy, đến cạnh mẫu hậu này, để mẫu hậu nhìn Trúc Nhi thật kỹ nào.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói.
Luận về giả trang thì Hoàng hậu cũng khá thành thạo. Ánh mắt nhìn “hắn” kia tràn đầy sự ôn nhu, suýt chút nữa đã khiến cho Nguyễn Tiểu Ly nghĩ rằng Hoàng hậu là người dịu dàng tốt bụng.
“Hắn” bước chầm chậm đến trước mặt Hoàng hậu, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần. Hoàng hậu vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của “hắn”.
Đứa trẻ này thoạt nhìn rất thông minh.
Tuy rằng chuyện nàng hại chết Tào Quý phi chỉ có mẫu thân, phụ thân và ca ca của nàng biết, nhưng tốt nhất là phải ngăn đứa trẻ này đoán ra điều gì đó để tránh nó nảy sinh hiềm khích với nàng.
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, có một số cảm xúc cũng không thể nào che giấu kín kẽ được.
Hoàng hậu quan sát rất cẩn thận. Cuối cùng, nàng có thể xác định “hắn” không biết gì cả.
Hoàng hậu vươn tay ôm lấy Nguyễn Tiểu Ly, kéo “hắn” lại gần hơn: “Trúc Nhi tới gần mẫu hậu thêm chút nữa nào. Sau này Trúc Nhi sẽ ở với mẫu hậu, mẫu hậu sẽ đối xử tốt với con, đừng sợ.”
Lúc này, giọng nói non nớt vang lên: “Nhi thần không sợ.”
Hoàng hậu cười tươi hơn: “Không sợ thì tốt rồi. Từ nay về sau chúng ta sẽ là mẫu tử, mẫu hậu sẽ thay Tào muội muội chăm sóc con thật tốt.”
Nhắc đến mẫu thân vừa qua đời được mấy ngày kia, “hắn” cũng không có biểu hiện đặc biệt nào. Đây rõ ràng là một phản ứng rất bất thường, nhưng Hoàng hậu lại thích.

Không quyến luyến với thân mẫu mới tốt.
“Hắn” chỉ hơn ba tuổi mà thôi. Trong thời gian nuôi nấng đứa trẻ này bên người, nếu nàng cẩn thận quan tâm chăm sóc đến khi lớn lên, chắc chắn nó sẽ có tình cảm với nàng.
Sau khi Hoàng hậu có được câu trả lời mà mình muốn, biểu cảm trên mặt lại càng dịu dàng hơn.
“Đứa nhỏ này sao lại ốm yếu như vậy? Những cung nhân hầu hạ con trước đây không tận tâm sao. Để mẫu hậu gọi thái y đến kiểm tra cho con.” Sau khi đánh giá Nguyễn Tiểu Ly một phen, Hoàng hậu khẽ nhíu mày nói.
Mặc dù giọng điệu không có gì khác lúc nãy, nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn có thể hiểu được ý của nàng, không có gì khác ngoài thể hiện sự quan tâm đối với “hắn” mà thôi.
Bây giờ “hắn” đang đóng giả nam nhi, nếu tìm thái y đến bắt mạch thì chắc chắn thân phận nữ nhi sẽ bị lộ.
Tiểu Ác: “Không thể để lộ chuyện cô là con gái, nếu không nhân vật phản diện này của cô chưa lớn đã bị chết yểu đấy.”
Bị lộ rồi thì làm sao mà lớn lên được? Làm sao giả làm hoàng tử rồi tranh ngôi vị hoàng đế với nam chính chứ?
Nguyễn Tiểu Ly cụp mi xuống để che giấu cảm xúc thật của mình: “Bẩm mẫu hậu, không cần phải phiền phức như vậy. Thân thể của nhi thần vẫn luôn thế này.”
Thái độ của Nguyễn Tiểu Ly có vẻ tốt hơn trước, Hoàng hậu nhìn thấy biểu hiện của “hắn” thì trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.
Dù sao cũng là trẻ con, chỉ cần tùy tiện đối xử với “hắn” tốt hơn một chút thì có thể dễ dàng thu phục “hắn” rồi.
Hoàng hậu lại kéo Nguyễn Tiểu Ly về bên cạnh mình, đưa tay ra và nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của “hắn”: “Nếu con không muốn thì thôi, ta không ép con. Nhưng nếu con thấy trong người không khỏe thì phải nói cho mẫu hậu biết ngay.”
“Nhi thần đã rõ.”


Bình luận

Truyện đang đọc