XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của Nguyễn Tiểu Ly, Hoàng hậu càng thêm hài lòng.
Vốn dĩ từ đầu nàng đã muốn thể hiện vẻ ôn nhu của mình ở trước mặt “hắn” để có thể mượn sức “hắn”. Và đương nhiên, đứa nhỏ này càng nhu thuận thì nàng sẽ càng bớt lo.
Về phần Quế ma ma ở bên cạnh, vào thời điểm Nguyễn Tiểu Ly mới bước vào, bà đã có vài phần lo lắng. Hoàng hậu có bao nhiêu ân oán với Tào Quý phi, Quế ma ma là người rõ ràng nhất. Bà lo lắng Hoàng hậu sẽ bởi vì oán hận với thân mẫu mà giận chó đánh mèo lên Tứ hoàng tử, nhỡ đâu tạo ra khoảng cách với đứa nhỏ này vậy thì có chút mất nhiều hơn được.
May mắn thay, từ lúc Tứ hoàng tử bước vào, Hoàng hậu lúc nào cũng ra dáng từ mẫu làm Quế ma ma ở bên cạnh cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Sau đó, Hoàng hậu lại biểu hiện giống như thật sự là mẫu thân thân sinh mà quan tâm hỏi han Nguyễn Ly Trúc, còn cầm tay “hắn” mãi không buông.
Nếu không phải Nguyễn Tiểu Ly đã biết trước cốt truyện, hơn nữa “hắn” cũng không phải thật sự là một đứa trẻ ba tuổi thì chỉ sợ hiện tại đã sớm bị kỹ thuật diễn của Hoàng hậu thuyết phục, cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt vì tình thương của Hoàng hậu.
Sau khi bày tỏ sự quan tâm của mình xong, lúc này Hoàng hậu mới hơi ngẩng đầu, một lần nữa hướng ánh mắt về phía thái giám đang đứng hầu ở bên cạnh.
“Trước đó đã cho các ngươi đi chuẩn bị chỗ ở, đã thu thập tốt chưa?”

Thái giám được phân phó lập tức quỳ xuống đất đáp: “Hoàng hậu yên tâm, chỗ ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tứ điện hạ có thể trực tiếp vào ở.”
Hoàng hậu nghe xong, lại nhìn về đứa trẻ trước mặt: “Con ở chỗ ta cũng đã được một lúc rồi, trước hết hãy đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Đứa trẻ mấy tuổi cực kỳ ngoan ngoãn cúi đầu, lên tiếng đáp: “Vâng.”
Rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly đã được một thái giám đưa ra khỏi cung của Hoàng hậu.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy nơi ở của mình thì hơi nhướng mày. Hiện tại không cần biết thái độ Hoàng hậu đối với “hắn” như thế nào, trong lòng có âm mưu gì, toan tính sẽ lợi dụng hắn ra sao thì cũng không thể không nói, về mặt chuẩn bị thì Hoàng hậu đã làm khá tốt.
Mặc dù nơi này cách tẩm cung của Hoàng hậu một khoảng cách nhất định, nhưng bất kể là diện tích hay bố trí bên trong đều rất không tệ, so với nơi ở trước của nguyên chủ ở chỗ Tào Quý phi thì đúng là tốt hơn nhiều.
Nguyễn Tiểu Ly mang theo tâm tình ban đầu bước vào điện, ngay sau đó có một đám người quỳ xuống trước mặt “hắn”: “Tứ điện hạ.”
Đám người quỳ trước mặt nhìn sơ qua khoảng tầm mấy chục người, thái giám, cung nữ, ma ma đều có đủ cả.
Nguyễn Tiểu Ly không phải là một người quen được nuông chiều, nhưng nếu được thì “hắn” cũng nguyện ý. Có người hầu hạ thì cuộc sống sẽ nhàn hạ hơn.
Trong không gian, tiểu chính thái nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Nguyễn Tiểu Ly, không nhịn được mở miệng: “Nếu cô xuyên qua sớm hơn một năm thì có thể hiện tại cô đang ăn đau khổ, bị mẹ ruột đánh đập hàng ngày đấy.”
“Không có chuyện nếu như.”
Thực tế là “hắn” đã xuyên đến thời điểm cuộc sống bị đánh đập vừa kết thúc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ác trở nên xấu xa. Nhìn ký chủ nhà mình quá mức thư thái, nó bỗng nhiên muốn làm chuyện xấu thì làm sao bây giờ?
Nhân vật phản diện có cuộc sống bi ai thê lương thật sự rất nhiều, nó có nên an bài cho ký chủ nhà mình một vai như thế không nhỉ?
Đã quá quen thuộc với nhau, dù lúc này không nghe thấy giọng nói non nớt trong đầu, “hắn” cũng có thể đoán được Tiểu Ác đang âm mưu cái quỷ gì.
“Tiểu Ác, làm một đứa trẻ ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đừng có suốt ngày ấp ủ chủ ý xấu gì. Có đôi khi ngươi không làm như vậy cũng không phải là không xứng với tên của ngươi đâu.”
Giọng điệu của “hắn” hơi lười biếng, chứng minh tâm tình của “hắn” đang tốt, lời nói cũng dài hơn bình thường.
Khuôn mặt Tiểu Ác dại ra, đây là lần đầu tiên nó bị người khác đoán trúng tâm tư thì phải…
Cảm giác bị người khác đọc vị khiến Tiếu Ác có chút không quen. Chuyện này thật sự quá vi diệu.
Nguyễn Tiểu Ly không nghe thấy Tiểu Ác nói chuyện cũng đoán ra được đại khái. Thật ra cái hệ thống này chẳng khác gì một đứa con nít thích nghĩ một đằng nói một nẻo cả. Có lẽ bây giờ nó đang cảm thấy mất tự nhiên nên không muốn nói chuyện mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly quan sát toàn bộ đại điện, bên cạnh còn có một đám cung nữ thái giám đang chờ.
Trong suốt quá trình, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử ba bốn tuổi không thể hiện một chút cảm xúc nào, hơn nữa còn xen lẫn vẻ lạnh lùng khiến tất cả cung nữ và thái giám bên cạnh đều cúi đầu không dám lên tiếng.
Chủ tử này nhìn thì còn nhỏ nhưng rõ ràng không phải là một người tầm thường dễ bị lừa gạt.

Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn nhóm cung nhân bị mình dọa sợ, “hắn” lãnh đạm phất tay: “Các ngươi đi xuống đi.”
Cung nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo nhau rời đi.
Chờ sau khi tất cả đều đi khỏi, lúc này Nguyễn Tiểu Ly mới nhấc đôi chân ngắn ngủn bước vào tẩm cung và xem xét toàn bộ bài trí bên trong.
Đến khi Nguyễn Tiểu Ly trở lại chính điện, thái giám vừa rời đi lại xuất hiện trước mặt “hắn”: “Bẩm Tứ điện hạ, nước tắm đã chuẩn bị xong.”
“Được.” Thật đúng lúc Nguyễn Tiểu Ly đang muốn tắm.
“Hắn” đi vào phía sau bình phong. Ở đó có một bồn tắm lớn được đổ đầy nước vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.
Thái giám thông báo ban nãy cũng đi theo vào, phía sau còn có thêm hai thái giám nữa. Bọn họ không hề có ý định ra ngoài, rõ ràng những thái giám này tới đây để hầu hạ hoàng tử tắm rửa.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Ngươi đi xuống trước đi.”
“Tứ điện hạ, thời điểm ngài tắm gội nhất định phải có người hầu hạ bên cạnh.”
Thái giám vừa nói chuyện vừa tiến lên hai bước, đưa tay muốn cởi áo ngoài của Nguyễn Tiểu Ly xuống.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức tránh sang một bên, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy tức giận.
Tuy nói Nguyễn Tiểu Ly chỉ mới hơn ba tuổi, khuôn mặt nhìn cực kỳ non nớt, nhưng khi phối hợp với khí chất của “hắn” lại khiến cho người khác có cảm giác e sợ.
“Làm càn! Đi ra ngoài!”
“Nhưng mà...” Vẻ mặt của thái giám dường như còn vài phần kháng cự, “Hầu hạ ngài tắm là nhiệm vụ của nô tài. Hơn nữa việc này sao có thể để ngài tự làm?”

“Chủ tử nói cái gì thì chính là cái đó, ai dạy ngươi nhiều lời như vậy?” Nguyễn Tiểu Ly lớn tiếng quát lên.
Lưng thái giám run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn thấy Tứ hoàng tử chỉ là đứa trẻ ba tuổi, không đáng để coi trọng nên mới dám nhiều lời.
Lúc này, thái giám đã hoàn toàn tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Chủ tử nói cái gì thì là cái đấy, nếu tiểu chủ tử này nói một câu ban chết thì cái mạng nhỏ này của hắn cũng lập tức không còn.
Thái giám cúi đầu sợ hãi, nhanh chóng hành lễ lui ra ngoài.
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly lạnh như băng. Xem ra phải lập tức lập uy. Tuy rằng hiện tại “hắn” mới chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng phải xây dựng uy tín thật tốt để sau này hành sự cũng sẽ dễ dàng hơn.
Trong điện trở nên yên tĩnh, “hắn” cẩn thận cởi bỏ xiêm y. Bởi vì hôm nay phải đi gặp Hoàng hậu nên “hắn” đã mặc một bộ quần áo mới tinh, chất liệu tốt nhất để che đi thân thể chi chít vết thương.
Tuy rằng trước khi đi gặp Hoàng hậu, “hắn” đã cảm nhận được toàn thân đau đớn, cũng đã nhìn thấy vết thương trên cổ tay của mình. Nhưng khi Nguyễn Tiểu Ly cởi quần áo ra, nhìn hàng loạt vết bầm xanh tím trải đầy trên cơ thể cũng không khỏi hít vào một hơi.
Không biết trước kia đứa bé ba tuổi này đã kiên trì như thế nào.
Dù Nguyễn Tiểu Ly đã rất cẩn thận tránh động chạm tới những vết thương có phần nghiêm trọng, nhưng sau khi tắm rửa xong, “hắn” vẫn cảm thấy những vết thương trên người bây giờ đang đau rát.
“Chắc là ngươi thuộc bố cục của toàn bộ hoàng cung này chứ?”
Tiểu Ác sửng sốt một giây rồi mới nói: “Tất nhiên là thuộc. Cả thế giới này ta đều thuộc.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Tiểu Ác, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng nói tiếp: “Vết thương trên người của ta cần phải dùng chút thuốc mới có thể phục hồi nhanh được.”
Rất nhanh, Tiểu Ác đã hiểu ra ý của Nguyễn Tiểu Ly: “Cô muốn ta dẫn cô đi tới Thái Y Viện?”


Bình luận

Truyện đang đọc