XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Vốn dĩ Nguyễn San còn muốn an ủi Nguyễn Tiểu Ly thêm hai câu, nhưng đột nhiên lại nghe thấy ba chữ đó, lời muốn nói bỗng chốc bị nghẹn lại.
Hắn ngẩng đầu lên, lần nữa chuyển mắt nhìn đứa trẻ ở trước mặt, lại phát hiện ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run của Nguyễn Ly Trúc, hơn nữa trong ánh mắt kia còn tràn ngập sự thù địch.
Nguyễn San sững sờ một lát rồi không nhịn được mà nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi.
Hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc hai người bọn họ đã kết oán từ khi nào, tại sao Tứ hoàng đệ lại có ác cảm với hắn lớn như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly vừa thấy biểu cảm của Nguyễn San đã biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng “hắn” hoàn toàn không có ý muốn trả lời những thắc mắc hay nghi ngờ nào của Nguyễn San.
Đứa trẻ ba tuổi ngoảnh mặt đi, vô cùng bình tĩnh mà tiếp tục xem màn biểu diễn của đám người trước mặt, giống như đoạn nhạc đệm vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Một người là con của Thiên Đạo một kẻ là phản diện, làm gì có cơ hội bắt tay làm hòa chứ. Bọn họ đã được định sẵn là kẻ thù rồi. Nếu đã vậy thì “hắn” cũng không ngại mà biểu hiện địch ý rõ ràng hơn một chút…

Suy nghĩ này vừa vụt qua trong đầu, Nguyễn Tiểu Ly đã rất nhanh vứt Nguyễn San ra sau đầu.
Nguyễn San chậm rãi trở về vị trí của mình, cách Nguyễn Tiểu Ly một khoảng. Trên khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại của Nguyễn San xẹt qua vẻ tò mò.
Vừa rồi hắn đã thấy rõ ràng hận ý của Tứ hoàng đệ đối với mình. Mặc dù sinh thời mẫu thân của Tứ hoàng đệ có mâu thuẫn với mẫu phi của hắn, nhưng thật ra giữa mình và hắn nào có ân oán gì, vậy thì thù hận của Tứ hoàng đệ là từ đâu mà đến?
Tất nhiên, chuyện làm cho Nguyễn San tò mò hơn đó là rốt cuộc trước đây Nguyễn Ly Trúc đã trải qua những gì mà bây giờ chỉ mới hơn ba tuổi thôi đã biểu hiện ra bộ dáng như đã nhìn thấu thế sự như vậy.
Ngay cả thi hài của mẫu thân thân sinh ở trước mặt “hắn” được bỏ vào trong quan tài rồi đậy nắp lại, thậm chí tất cả mọi người đều thương tiếc một hồi, lúc cho người nâng quan tài của Tào Quý phi ra cung thì vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly cũng không thay đổi chút nào.
Rất nhiều người ở đây đang quan sát tiểu Tứ hoàng tử nhưng Nguyễn Tiểu Ly lại phớt lờ tất cả.
Sau khi quan tài của Tào Quý phi được đưa ra khỏi cung, vẻ mặt của chúng phi tần vốn đang biểu diễn một màn tỷ muội tình thâm cũng dần thay đổi.
Một số người thì hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa, dù sao thì khi Tào Quý phi còn tại thế đã từng đắc tội với rất nhiều người.
Có không ít người nhìn nàng ta không vừa mắt, bây giờ Tào Quý phi đã chết, những người này tự nhiên có cảm giác giống như đã báo được đại thù. Nhất là khi nghĩ đến chuyện Tào Quý phi và Hoàng hậu vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, nhưng nay nhi tử của Tào Quý phi lại rơi vào tay của Hoàng hậu, các phi tử rất tò mò không biết Hoàng hậu sẽ đối xử thế nào với Tứ hoàng tử nhỏ tuổi này như thế nào.
Bên cạnh đó, cũng có những người nhìn Nguyễn Tiểu Ly với ánh mắt thương hại. Bọn họ thương hại Nguyễn Tiểu Ly bây giờ đã không còn mẫu thân, bơ vơ không nơi nương tựa trong chốn hậu cung, đã thế lại còn rơi vào tay đối thủ sinh thời của mẫu thân, không biết những ngày tháng sau này có tốt hay không.

Bất kể những người bên cạnh đối đãi với mình thế nào, Nguyễn Tiểu Ly với bộ tang phục vẫn đứng yên lặng ở một bên.
“Trúc Nhi, con đừng đau buồn, bổn cung sẽ thay thế Tào muội muội chăm sóc con thật tốt.” Sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, lúc này Hoàng Hậu mới mở miệng nói với Nguyễn Tiểu Ly câu đầu tiên kể từ khi vào đây.
“Vâng.”
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng gật đầu đồng ý, nhưng trên mặt lại không hề nhìn thấy một tia buồn bã. Giọng nói của “hắn” rất đặc biệt, tuy ánh mắt của Nguyễn San đang nhìn thẳng nhưng đuôi mắt lại quét qua Nguyễn Tiểu Ly.
Sau khi dứt lời, tiếp đó Nguyễn Tiểu Ly đi theo Hoàng hậu trở về.
Trong ngày hạ táng Tào Quý phi hôm nay, mọi hành động của Tứ hoàng tử Nguyễn Ly Trúc đều không thoát khỏi đôi mắt của Giai Hoàng quý phi, mẫu thân của Nguyễn San.
Chờ đến lúc tang lễ kết thúc và Nguyễn Tiểu Ly cũng đã đi theo Hoàng hậu rời khỏi, Giai Hoàng quý phi mới trở về cung của mình.
Trở lại tẩm cung, Giai Hoàng quý phi nghĩ đến những biểu hiện của Nguyễn Ly Trúc mà nàng đã thấy hôm nay thì không nhịn được mà nhíu mày.
Những cung nhân hầu hạ ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Giai Hoàng quý phi, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Một đám cung nhân lại hầu hạ càng thêm hết lòng, chỉ sợ Giai Hoàng quý phi sẽ giận cá chém thớt.
Sau một lúc, Giai Hoàng quý phi mới thu lại biểu cảm của mình. Nàng phất phất tay về phía cung nhân gần đó: “Ngươi đi kêu Nhị điện hạ tới đây, nói bổn cung có chuyện tìm nó.”

Cung nhân trước mặt lĩnh mệnh rời đi. Giai Hoàng quý phi cầm lên chén trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thời gian chưa đến một chén trà nhỏ thì đã có người tới thông báo: “Nương nương, Nhị hoàng tử đã đến.”
Ngay khi cung nhân vừa dứt lời thì giọng nói của Nguyễn San đã vang lên trong điện: “Mẫu thân, không biết người gọi nhi thần tới đây có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì lớn, con đã dùng cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Giai Hoàng quý phi nghe vậy thì liếc mắt nhìn thái giám bên cạnh, ngay sau đó lập tức có người đi truyền thiện. Nguyễn San bước tới ngồi xuống đối diện cái bàn nhỏ, cầm lên ấm trà rót cho mẫu thân của mình một chén.
“San Nhi ở lại ăn cơm với mẫu thân rồi hãy đi.”
“Vâng.”
Hai mẫu tử nói được vài câu, Giai Hoàng quý phi đã nhanh chóng chuyển chủ đề sang Nguyễn Ly Trúc: “Hôm nay xảy ra chuyện gì con đều thấy cả phải không, không biết San Nhi cảm thấy con người của Tứ điện hạ thế nào?”
Sắc mặt của Nguyễn San lạnh nhạt, trong đầu hắn không khỏi hiện lên bóng dáng lạnh lùng đứng cạnh quan tài của đứa trẻ kia.
“Tứ đệ là người lãnh tình trời sinh, mẫu thân thân sinh qua đời cũng không có chút biểu hiện nào. Với tính cách này thì tương lai không thể xem thường hắn được.”
Giai Hoàng quý phi nghe vậy bèn gật đầu: “Nói đúng lắm, mẫu phi cũng cảm thấy như vậy. Tuy rằng hắn vẫn còn nhỏ, mẫu thân thân sinh của hắn đã qua đời, nhưng bây giờ hắn lại được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, hơn nữa hắn còn thể hiện những hành động, cử chỉ không giống người bình thường khiến trong lòng mẫu phi có vài phần bất an. Sau này con nhất định phải chú ý nhiều hơn.”

“Mẫu phi yên tâm, nhi thần đã biết.”
“Tuy rằng Tứ điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng mẫu phi luôn cảm thấy trong lòng không yên. Ngay cả chuyện mẫu thân thân sinh tạ thế mà còn thờ ơ thì con người này đúng là rất vô tình.”
Hai người đang ở đây thảo luận về biểu hiện hôm nay của Nguyễn Ly Trúc, nhưng không ai trong số họ biết được giữa Tào Quý phi và Tứ hoàng tử Nguyễn Ly Trúc làm gì có tình mẫu tử. Đối với Tào quý phi, Tứ hoàng tử cùng lắm là để lợi dụng và đánh chửi mà thôi…
Ở trong lòng tiểu Tứ hoàng tử, đừng nói đến mẫu tử tình thâm, Tào Quý phi đối với “hắn” mà nói cũng được xem như là một nửa kẻ thù. Mà hiện tại, linh hồn trong thân thể này còn là Nguyễn Tiểu Ly nên lại càng không có chút cảm tình gì với Tào Quý phi.
Thấy Nguyễn San gật đầu, hơn nữa còn ghi tạc chuyện này ở trong lòng thì bấy giờ Giai Hoàng quý phi mới thở ra một hơi.
Nhi tử của mình thế nào thì Giai Hoàng quý phi vẫn rất rõ ràng. Nếu Nguyễn San đã nói sẽ chú ý và cũng đã để ý tới hành vi kỳ lạ của Nguyễn Ly Trúc thì sau này sẽ không có chuyện không hiểu vì sao lại bị chịu thiệt.
Sau khi nói ra chuyện này, bầu không khí giữa hai người đã dịu đi rất nhiều so với sự nghiêm túc vừa rồi. Thức ăn mỹ vị cũng đã được bưng lên, cả hai người cùng an tĩnh dùng thiện.

“Trúc Nhi, cả ngày hôm nay con chưa ăn gì cả, ở lại dùng bữa xong rồi hãy đi.”
Trong cung điện của Hoàng hậu cũng là tình huống như trên.
Hoàng hậu nói xong, nhanh chóng quay đầu ý bảo cung nhân gần đó đi chuẩn bị thức ăn. Sau đó nàng kéo Nguyễn Tiểu Ly tới bên cạnh mình, mắt chớp chớp, giống như vô tình hỏi: “Hôm nay mẫu hậu thấy con và Nhị hoàng tử hình như có nói chuyện với nhau, không biết hai con đã nói cái gì vậy?”


Bình luận

Truyện đang đọc