XUYÊN QUA AI NÓI TA LÀ YÊU NGHIỆT ĐÊ TIỆN

Cách hai năm, Bách Thần lại một lần nữa bước vào vương phủ.

Nhưng kết hôn lần này trong lòng hắn và Tiêu Lẫm đều tính là lần đầu tiên.

Lúc này Bách Thần đường đường chính chính đi vào cửa chính, cũng không cần cái gì bước qua chậu than dẫm mái ngói, mà là cùng Tiêu Lẫm một đường theo đội ngũ đón dâu tiến vào.

Vương phủ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ cùng chữ hỉ che kín khắp nơi, dưới bóng đêm tựa như một mảnh hải dương mỹ lệ.

Chính sảnh, Khang Vương cùng Vương phi đã ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, chỉ chờ nhị vị tân nhân hành lễ kính trà.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cuối cùng phu phu giao bái.

Sau khi kết thúc buổi lễ, cũng sẽ không đem ai vào động phòng trước, bọn họ cùng đi tiếp khách khứa, tiếp nhận chúc phúc.

Hôn lễ của Bách Thần cùng Tiêu Lẫm chỉ mời rất ít khách nhân, có thân thuộc, cũng có bằng hữu, các trưởng bối uống qua một vòng liền rời đi, chỉ còn mấy thế hệ trẻ lưu tại tiệc cưới tiếp tục làm ầm ĩ.

Đặc biệt là tân tấn muội phu Hà Văn Tuấn cùng tổn hữu Khương Hạo Nhiên, hai người này chính là lợi dụng chúc phúc tìm cơ hội làm hai vị tân nhân uống rượu.

B

ách Thần tửu lượng không tốt, uống mấy chén thì sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ.

“Rượu của tiểu Thần ta thay hắn uống.” Tiêu Lẫm kịp thời ngăn cản, tiếp nhận chén rượu trong tay Bách Thần uống một hơi cạn sạch.

Khương Hạo Nhiên cười đến giảo hoạt, làm cái thủ thế, “Nếu ngươi muốn thay hắn uống, tức là lấy một địch hai, chúng ta uống một chén, ngươi uống hai ly.”

Tiêu Lẫm mặt không đổi sắc: “Được.”

Hà Văn Tuấn bị Tiêu Mạt khápnhéo một cái đem chén rượu để trên bàn nói: “Ta uống nữa sẽ say, không tham dự nữa, khụ khụ.”

Vì Khương Hạo Nhiên đắc tội tiểu kiều thê nhà mình, đó là trăm triệu sai trái.

“Xem bộ dáng không tiền đồ của ngươi……” Khương Hạo Nhiên cười một tiếng, nói với Tiêu Lẫm, “Có người sợ vợ không tham dự cũng thế, ngươi ta đối ẩm. Ta một ly, ngươi hai ly.”

Tiêu Lẫm để Bách Thần ngồi bên cạnh Tiêu Mạt nghỉ ngơi, bưng bầu rượu chén rượu lên, “Ngon nhào dzô.”

Bách Thần tửu lượng Tiêu Lẫm, một chút cũng không lo lắng, ngược lại vì Khương Hạo Nhiên vuốt mồ hôi.

Hắn nói với Khương Hạo Sâm bên cạnh: “Khương huynh, kêu tùy tùng của huynh chuẩn bị, xong trận đỡ Khương công tử lên xe ngựa.”

Khương Hạo Sâm vẻ mặt mờ mịt: “Sạo dạ? Ca ta tửu lượng rất tốt nga,  hổng có say đâu á.”

Bách Thần uống một ngụm trà, “Ngươi không tin? Vậy chúng ta chờ xem.”

……

Hai người uống rượu ngươi tới ta đi, khí thế như lửa, Khương Hạo Nhiên uống một chén Tiêu Lẫm uống hai ly, trong lúc nhất thời không phân thắng bại.

Nhưng theo một vò rượu ngon đã thấy đáy, Khương Hạo Nhiên cuối cùng đã xuống thế hạ phong,  ánh mắt cùng động tác  hắn đều có chút chậm chạp, mà Tiêu Lẫm vẫn vững như Thái sơn, ánh mắt thanh minh, cử chỉ văn nhã.

Trận thi đâu vô nghĩa này cuối cùng dùnge lại lúc Khương Hạo Nhiên uống đến thiếu chút nữa nằm lăng trên mặt đất.

“Phục, phục!” Thời điểm Khương Hạo Nhiên bị đệ đệ ngốc bạch ngọt của hắn nâng dậy  còn không quên lải nhải, “Vốn muốn cho ngươi say đến không, không động phòng được……”

Người còn lại: …

“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Tiêu Lẫm nhướng mày, “Cho dù uống thêm 300 ly, ta cũng sẽ  động phòng được.”

Khương Hạo Nhiên:……

Bách Thần:……

Vì cái gì một loại nguy cơ dày đặc bao phu hắn?

……

Tiễn khách khứa đi, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm lúc này mới về tân phòng hoàn thành một loạt nghi thức.

Mới vừa đi đến sân, liền kinh nhạc phát hiện nơi này đã thay đổi rất nhiều.

Núi giả giữa Phong Vũ Lâu của Bách Thần và Tùng Trúc Uyển của Tiêu Lẫm trước kia đã dọn đi mất, hai nơi hợp hai làm một.

Phong Vũ Lâu sửa chữa biến thành nơi tiếp khách, nơi luyện công viết chữ của bọn họ, mà Tùng Trúc Uyển bố trí càng thêm ngắn gọn ấm áp, phòng ngủ Tiêu Lẫm là tân phòng của bọn họ.

“Phòng ta đâu?” Bách Thần hỏi.

“Đây là phòng của ngươi.” Tiêu Lẫm nhéo mũi hắn, “Chỉ có một phòng ngủ, chúng ta cả đời đều phải ngủ chung.”

Bách Thần:……

Thế tử gia, ngươi thật giảo hoạt!

Hắn nói tìm cơ trốn đi, bị Tiêu Lẫm một phen kéo trở về hôn đến trời đất quay cuồng, nhật nguyệt vô quang.

Cùng hôn môi trước đây bất đồng, lần này phối hợp đên choáng váng đầu, tựa hồ có cảm giác sắp bay đến nơi.

Cảm thụ được hơi thở đối phương truyền đến, có một loại cảm giác hạnh phúc lặng lẽ bao phủ Bách Thần.

Hắn duỗi tay câu lấy cổ Tiêu Lẫm, chủ động đáp lại.

Nụ hôn này thẳng lúc hai người đều sắp không khống chế được mới đình chỉ.

--  bọn họ còn chưa có uống chén rượu giao bôi.

Tiêu Lẫm rót rượu vào chén sử tinh tế, đưa cho Bách Thần một ly, mình cầm một ly.

Cánh tay hai người tương giao, uống hết ly rượu.

Nắm lấy tay nhau, cùng nhau bạc đầu.

“Rượu giao bôi uống xong, chính là đã ký kết, cả đời đều không được đổi ý.” Tiêu Lẫm hôn hôn trán Bách Thần noi.

Bách Thần cười nói: “Vạn nhất ngươi đổi ý thì saooo?”

Tiêu Lẫm nói: “Ngươi biết ta sẽ không, còn ta lúc nào cũng lo lắng ngươi sẽ rời đi.”

Đôi mắt đen bóng của hắn ở dưới ánh nến lộ ra một tia cô đơn, đáng thương hề hề, cùng  đại kim mao kia giống nhau như đúc, nhìn đến Bách Thần mềm nhũn.

Từ sau khi Bách Thần nói cho Tiêu Lẫm chính mình đến từ một cái thời không khác, hắn liền ẩn ẩn gieo một mầm bệnh, sợ Bách Thần rời đi.

Cái đồ ngốc này.

“Ngốc tử.” Bách Thần ôm lấy hắn, “Ta sẽ không rời đi, nơi này là nhà của ta, ta nơi nào cũng không đi.”

“Nếu không đi rồi……” biểu tình đáng thương hề hề trên mặt Tiêu Lẫm lập tức biến đổi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Đã không còn sớm, nên động phòng rồi, phu nhân.”

“Không được kêu phu nhân!”

“Được được, Bách đại nhân của ta.”

Bách Thần cứng lại, loại cách gọi này ngoài ý muốn làm hắn cảm thấy thích thích, mạc danh sương sướng.

“Về sau cứ kêu như vậy nga……”

Nửa câu sau còn chưa nói xong liền bị Tiêu Lẫm chắn ở trong miệng, hai người ngã xuống phủ kín chăn gấm đỏ thẫm trên giường.

Hai người trao cho nhau hơi thở triền miên hỗn loạn.

Lúc hai người môi lưỡi triền miên hết sức, Bách Thần đột nhiên tách Tiêu Lẫm ra, không thể hiểu được nở nụ cười.

Tiêu Lẫm đôi tay chống tay bên cạnh Bách Thần, nghi hoặc hỏi: “…… Vì sao bật cười?”

“Ta nghĩ đến lời đồn trên phố lúc trước nói ngươi sau khi ngã ngựa liền không thể giao hợp, lời đồn thật là hại người.” Bách Thần nói, “Kỳ thật ngươi mới là một con đại. Lão. Hổ đi.”

“Không thể giao hợp?” Tiêu Lẫm từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, lộ ra chút ánh mắt nguy hiểm, “Đêm nay liền tới thử xem.”

“Thế tử gia tha mạng!”

Tiêu Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Chậm rồi.”

Nến đỏ trướng ấm, cá nước giao hòa, cả phòng cảnh xuân.

Chỉ để lại từng tiếng rên rỉ hạnh phúc...

……

Tiêu Lẫm người này ngày thường luôn săn sóc chu đáo lại ôn nhu, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại cực kỳ bá đạo, đối với điểm này, xong việc Bách Thần khóe mắt rưng rưng tỏ vẻ phi thường phi thường thích.

Người mình tuyển, đương nhiên là cực kỳ được…… Ư, tiếp tục tiếp tục.

……

Lại nói đến quốc gia đại sự.

Thái Tử tạo phản bị xử quyết, Ngũ hoàng tử còn đang thủ hoàng lăng, thập hoàng tử tuổi nhỏ bị lập Thái Tử.

Khang Vương bồi Vương phi ăn chay niệm phật, đem sự vụ vương phủ cùng binh quyền toàn quyền giao cho Tiêu Lẫm, chính mình bắt đầu làm Vương gia nhàn tảng.

Tiêu Lẫm vội đến vội đi, lại vẫn như cũ mỗi ngày sớm muộn gì cũng đón đưa Bách Thần đi Đại Lý Tự, một đôi phu phu này ân ái chọc mù hai mắt người ta.

Chẳng những lưu truyền trong đám vương gia công tử, nghe nói oán hận của hai người từ lúc bắt đầu đến hiện tại đã trở thành gia điệu lưu tới rồi dân gian, trở thành khúc thoại nổi tiếng.

Ân ái mỹ mãn tuy truyền thành giai thoại, nhưng rốt cuộc hai nam tử kết hợp không có con nối dõi, vẫn là làm một số người động tâm tư.

Trong vòng một năm lại có không ít người muốn cấp cho Tiêu Lẫm mấy cái tiểu thiếp, bao gồm hoàng đế đều có ý tưởng này.

Chỉ là Tiêu Lẫm phi thường kiên quyết, chẳng những cự tuyệt người làm mai, trước mặt Đức Huệ Đế cũng bày tỏ rõ thái độ, đời này chỉ có Bách Thần, còn lại hắn đều không cần.

Đức Huệ Đế kỳ thật lo lắng cũng là vấn đề vương vị về sau không ai kế thừa, nhưng vấn đề này bọn họ cũng đã nghĩ kỹ phương thức giải quyết.

-- này vẫn là Tiêu Mạt chủ động đưa ra, về sau con trai của nàng nhận Tiêu Lẫm làm cha, không lo con vấn đề nối dõi. Cứ như vậy,  hoàng đế cũng không thể nói gì hơn.

……

Hữu Đức năm thứ mười bốn, Đức Huệ Đế thân thể từ từ suy nhược, cuối cùng ở một đêm tuyết lạnh giá băng hà quy thiên.

Nhờ Khang Vương giúp đỡ, Thái Tử mười sáu tuổi thuận lợi kế vị.

Hắn còn tuổi nhỏ nhưng mưu tính sâu xa, văn tài võ lược đều tinh thông, dưới phụ tá của nhiều đại thần, gánh vác gánh nặng Đức Huệ Đế lưu lại.

Sau khi Khang Vương hoàn thành hứa hẹn cuối cùng của đệ đệ, đem vương vị chính thức truyền cho Tiêu Lẫm, cùng Vương phi ở trong núi tĩnh tu, không hỏi thế sự.

Tiêu Lẫm biến thành tân Khang Vương, làm tân nhiệm Vương phi Bách Thần, sự nghiệp của chính mình cũng vững vàng.

Hồ đại nhân cáo lui về quê, Lạc Lan Dạ trở thành Đại Lý Tự Khanh, thủ trưởng Bách Thần Lư đại nhân cũng thăng chức, Lư đại nhân truyền chức của mình cho Bách Thần.

Vừa làm Vương phi vừa làm mệnh quan triều đình, đây không chỉ khó gặp ở đại tân triều, dù cho tính cả mấy triều trước cũng là một chuyện khó gặp.

Nhưng Bách Thần cân bằng rất khá, cùng  thủ trưởng của hắn phá rất nhiều đại án, cũng giải oan cho rất nhiều người.

Giai thoại dân gian đều nói vị Vương phi này dày rộng nhạy bén, chỉ là có chút thích ăn dấm, quản Vương gia rất gắt gao, cái gọi là phiền não ngọt ngào.

Một ngày buổi tối, Bách Thần ở dưới ánh nến đọc sách, Tiêu Lẫm xoa vai cho hắn.

“Vương gia, ngài đối với thoại bản tháng này thế nào?” Bách Thần đem đống sách trong tay ném cho Tiêu Lẫm, nhướng mày nhìn hắn, “Đến tột cùng là ai thích ăn dấm? Cùng Lạc đại nhân đi xét duyệt án tử cũng phải ghen đến tột cùng là ai?”

“Những người này viết loạn, ngày khác bắt bọn họ toàn bộ làm lại” Tiêu Lẫm ho khan một tiếng, đem thư ném xuống, “Không cần bận tâm mấy cái sách giải trí này, nên nghỉ ngơi, ngày mai ngươi phải đi tra án.”

Bách Thần không khỏi buồn cười, “Ngươi thích sửa thì sửa, Hoàng Thượng cũng chưa  lợi hại như vậy.”

“Ta lợi hại, cũng không trốn thoát lòng bàn tay của ngươi.”

“Ta đây là một sư tử Hà Đông, đem ngươi quản rất gắt gao.”

“Vui đến cực điểm.”

Sau đó là ánh nến lập loè, cả phòng cảnh xuân.

……

Lúc này, một cái tiểu bao tử ngoài cửa xoa đôi mắt hỏi: “Cha bọn họ đang làm gì?”

Tiểu hoa bị treo ở hành lang không cho  vào nhà bất mãn nói: “Xấu hổ xấu hổ! Bọn họ xấu hổ xấu hổ!”

“Tiểu Hoa, lại nói bậy.” Băng Nhi đem tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh bế lên, “Bọn họ đang nghiên cứu học vấn. Bảo bảo ngoan, chúng ta trở về ngủ đi.”

____HẾT____

Tui edit chưa mượt, nhưng mà không có công lao cũng có khổ lao, edit xong rồi đó. Tui thề tui hổng có dại đột đi đọc truyện chưa hoàn rồi đi edit nữa đâu, hôm nay edit xong bàn phím tui muốn liệt cmnl rồi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc