XUYÊN QUA AI NÓI TA LÀ YÊU NGHIỆT ĐÊ TIỆN

Tiêu Lẫm khom người nhặt sách lên, vỗ vỗ vài cái cho bụi rớt xuống, nhìn Tiểu Hoa, “Mới nói gì?”

Vừa dứt câu mới kinh giác nhận ra bản thân vậy mà có thể khom lưng duỗi tay chạm tới đất, không khỏi ngẩn ra mấy giây.

Đôi mắt bằng hạt đậu đen của Tiểu Hoa tinh nghịch xoay chuyển vài vòng, sau đó lại kêu hai tiếng, “Phụ thân!”

Hai tiếng này gọi y bừng tỉnh, sách trong tay lại trợt một lần nữa, cũng may là lần này cầm chắc nên không rớt.

“Ngươi thiếu đánh à.” Tiêu Lẫm tức giận, “Ngày thường ta dạy ngươi nói ngươi không thèm nói, giờ thì thích nói bừa.”

“Ku ku ku!” Tiểu Hoa không vui mà xoay mông về phía Tiêu Lẫm. Hai cánh vươn ra tựa vào rào lồng sắt, diễn bộ dáng đau đớn muốn chết, nước mắt lưng tròng.

Tiêu Lẫm: ……

Quả thật thành tinh rồi.

Y không quan tâm Tiểu Hoa nữa mà bắt đầu dùng tay đè đè lên chân và đầu gối của mình. Qua mười mấy ngày chân y đã khá lên rất nhiều.

Nghĩ đến bộ dáng Bách Thần tuổi còn nhỏ mà cau mày, nghiêm trang mỗi khi châm cứu cho y, khuôn mặt Tiêu Lẫm ngàn năm bình tĩnh lạnh nhạt lúc này không tự giác hiện ra một tia nhu hòa. Chỉ tiếc là bản thân y không phát hiện được nó.

Ngoài cửa sổ kia tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục du dương, trong lòng y động một cái, vừa rồi Tiểu Hoa kích động như thế có khi nào…….

Tiêu Lẫm toan đẩy xe lăn đi đến cửa sổ xem rốt cuộc có phải đúng với suy đoán của y hay không, nhưng vừa mới động thì Tiểu Hoa bên trong lồng sắt lại bắt đầu ríu rít làm ầm ĩ cả lên.

“Ngoan.” Tiêu Lẫm nói, “Nếu ngươi ngoan ngoãn ta sẽ thả người ra.”

Tiểu Hoa lập tức thu hồi cánh, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà đứng thẳng như cây cột, đôi mắt bằng hạt đậu kia trông mong nhìn Tiêu Lẫm.

Khóe miệng Tiêu Lẫm không khỏi cong lên một tí, Tiểu Hoa ngươi quả thật là thành tinh rồi.

Y đẩy xe lăn đi qua mở lồng sắt rồi vươn cánh tay ra, “Trước tiên ngươi đậu lên đây.”

“Cô ~”

Tiểu Hoa vui sướng kêu dài một tiếng, rồi bay đến đậu trên cánh cay Tiêu Lẫm, sau đó lại nhảy từ từ lên vai y.

Ngoài thư phòng có một cái ban công, ngày thường đều có người quét tước dọn dẹp, nhưng kể từ khi chân Tiêu Lẫm bị thương thì nơi này y rất ít đặt chân đến.

Y đẩy xe lăn, nghĩ một lát rồi quyết định mở cửa ban công. Âm khúc du dương kia vẫn linh động vui sướng trôi chảy trong không khí. Lúc mạnh mẽ như gió núi thổi quét, lúc mềm mại giống con suối nhỏ chảy theo dòng.

Tuy không điển nhã bằng nhạc cụ bình thường nhưng lại có thể tạo ra một cảm giác hứng thú mới lạ.

Tiểu Hoa hiếm khi không ồn ào, nó đứng trên vai Tiêu Lẫm lẳng lặng mà nghe.

Y theo nơi âm thanh phát ra nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn thông qua khe hở giữa rừng trúc có thể nhìn thấy một góc sân của Phong Vũ Lâu.

Trong hoàng hôn, Bách Thần cầm trong tay một mảnh lá cây xanh biếc đặt bên môi, nhẹ nhàng mà thổi.

Tiêu Mạt nâng má ngồi ở một bên tập trung tinh thần nghe.

Lúc này yên lặng đến lạ kì.

“Chít chít ~” Tiểu Hoa nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Tiêu Lẫm gật đầu, “Muốn đi thì đi đi.”

Tiểu Hoa hưng phấn bay lượn một vòng lại bay trở về trên vai Tiêu Lẫm.

Nó cọ cọ mặt Tiêu Lẫm, tỏ vẻ không muốn đi, nó muốn ở đây bồi y.

“Phụ thân.” Nó lại mơ mơ hồ hồ kêu lên.

Tiêu Lẫm cũng không mắng mà có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu nó. Lúc cúi đầu thì lại thấy mấy chậu nguyệt quý đang nở rộ bên cạnh chân y, y nhíu nhíu mày rồi quay trở lại thư phòng.

--- tấn ~ giang ~ văn ~ học ~ thành ~ nguyên ~ sang ~ đầu ~ phát ---

Sân Tùng Trúc Uyển lớn cũng có chỗ tốt. Mặc cho bên ngoài có ầm ĩ bao nhiêu thì nơi này nhất mực an tĩnh thanh nhàn.

Ngày mai chính là ngày Tiêu Xuyên nghênh thú công tử Liễu gia về phủ, vì thế mọi người trong Vương phủ đều đặc biệt trở nên bận rộn hơn. Thậm chí đến cả Khang Vương cũng tham gia thu xếp tất cả mọi thứ.

Nhưng đối với Bách Thần mà nói thì hôm nay cũng chẳng khác gì ngày thường. Vì thế bên ngoài cho dù bận rộn náo nhiệt đến bao nhiêu thì cũng chẳng liên quan đến hắn.

Như mọi ngày, lịch sinh hoạt của hắn chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu đây: châm cứu cho Tiêu Lẫm, đọc sách, rèn luyện thân thể, thăm Vương phi.

Trải qua lần Tiêu Lẫm giúp hắn giải vây trong cung thái hậu, quan hệ giữa Bách Thần và Tiêu Lẫm đã chính thức bình thường hóa.

Ngày thường sau khi châm cứu xong sẽ tùy ý cùng nhau nói chuyện phiếm. Còn về phương diện học tập, nếu Bách Thần không hiểu thì hỏi y, y biết gì đều trả lời hết.

Từ ban đầu là mang theo địch ý và coi thường cho đến bây giờ cùng nhau chung sống hòa bình, tuy xây dựng mối quan hệ như hiện tại đã mất chút thời gian nhưng Bách Thần lại phi thường vừa lòng.

Nhiệm vụ trước mắt bây giờ là ngoan ngoãn chuẩn bị tốt việc khảo thí, đây mới là hướng mở đầu cho việc sống tự do của hắn.

Hôm nay là ngày châm cứu cho Tiêu Lẫm, lúc Bách Thần tới vừa lúc thấy Lâm Phi Vân đang chỉ huy hạ nhân đem hoa Hồng Nguyệt Quý trên ban công thư phòng dời đi.

Tiêu Lẫm thì đang đọc sách, còn Tiểu Hoa an tĩnh đứng trong lồng sắt. Khi nhìn thấy Bách Thần nó vui vẻ mà phẩy phẩy cánh, sau đó lại ngoan ngoãn trở về tư thế ban đầu.

“Tiểu phu nhân.”

Lâm Phi Vân thỉnh an hắn xong liền rời đi, Ngọc Yên cũng không thấy ở trong phòng.

Bách Thần gật đầu chào hỏi y, mắt lại mang nghi vấn ‘đang êm đẹp tự nhiên đem Nguyệt Quý dọn ra ngoài làm gì’.

Nghĩ đến ngày mai là một ngày đặc thù, cộng thêm việc ban công bên Phong Vũ Lâu cũng có trồng rất nhiều Hồng Nguyệt Quý, trong lòng hắn bỗng có một sự liên tưởng rất lớn.

“Ngươi đã đến rồi?” Tiêu Lẫm ngẩng đầu.

“Ừ.” Bách Thần thấy lúc Tiêu Lẫm nói chuyện thần sắc vẫn như thường, trong lòng cũng bảo không nên nhắc lại chuyện này nên liền cong lưng nửa ngồi xổm dùng tay mà chọc chọc đầu gối Tiêu Lẫm, nghiêm túc hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tuy rằng đã là mùa hạ nhưng ngón tay Bách Thần vẫn còn có chút hơi lạnh, thời điểm chạm vào da làm Tiêu Lẫm thế nhưng giật mình.

Thấy y vô thức giật mình, Bách Thần có chút khẩn trương, nhíu mày lại, “Có phải còn đau?”

“…… Không phải.” Tiêu Lẫm dừng một chút, thành thật mà nói, “Tay ngươi, có chút lạnh.”

“Thật ngại, nãy ta có dùng nước giếng rửa tay vì thế có chút lạnh.” Bách Thần cầm hộp gấm qua, “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Được.”

Sau khi châm cứu xong, Bách Thần nói: “Từ hôm nay trở đi, mỗi lần châm cứu xong ta sẽ xoa bóp cho ngươi. Việc này có thể trợ giúp thương trên chân ngươi khôi phục.”

Nói hết câu liền chà xát đôi tay, cười nói: “Hiện tại hẳn là không còn lạnh.”

Thân thể này dù sao cũng yếu ớt nên rất dễ bị lạnh, phải trường kỳ rèn luyện nâng cao mới được.

Tiêu Lẫm ngẩn người, “Được.”

Người trước mắt cười rộ lên mi mắt cũng cong cong, tựa hồ có thể đem mọi phiền muộn thổi tan đi.

Thủ pháp xoa bóp của Bách Thần thoạt nhìn rất mềm nhẹ nhưng bên trong lại cực kì có lực. Lực xoa bóp thực giống người xoa bóp, ngoài tròn trong vuông, ngoài mềm trong cứng.

……

Xoa bóp xong, sau đó rửa tay, rửa xong Bách Thần đang muốn đi về thì đột nhiên Tiêu Lẫm lại nói: “Đêm nay trời tối vừa lúc, cùng nhau uống một chén đi.”

Đối với đề nghị của y Bách Thần có chút kinh ngạc. Đây rõ ràng nào phải phong cách của y.

Lại nhớ đến chuyện “Ái nhân thành thân mà tân lang không phải là ta” thực là bi thảm a. Thầm nghĩ tòa băng sơn này có thể muốn biểu đạt tâm sự gì đó nền hắn liền đáp ứng.

“Rượu giúp lưu thông máu, làm tan máu ứ, đối với đầu gối ngươi có lợi chứ không hại.” Bách Thần nhìn ngoài cửa sổ, “Tối nay trăng sáng, đi ra ban công uống được không?”

“Được.”

Bầu trời đêm có trăng sáng treo cao, chỉ kém một chút nữa là mãn viên (*) rồi.

《(*) Trăng tròn, đầy đặn》

Nguyệt Quý đã bị dọn đi, cũng không thấy trồng loại khác thế vào, vì thế toàn bộ ban công nhìn qua thật trống vắng.

Bọn họ một người ngồi, một người đứng dựa vào lan can, bầu rượu thì đặt ở trên bàn nhỏ, chén rượu bưng trong tay cũng rất tùy ý.

“Cụng ly.” Bách Thần cách một khoảng xa nâng chén lên.

Hắn nhìn ra tâm tình Tiêu Lẫm không tốt, vì vậy cũng không muốn đề cập đến chuyện làm y thương tâm. Nếu đã muốn uống rượu thì cứ chuyên tâm mà uống.

“Cụng ly.” Tiêu Lẫm nâng chén, một ngụm nuốt xuống hết.

Bách Thần: ……

Hắn chỉ tùy tiện nói cụng ly cho vui thôi mà, tại sao băng sơn lại ngay thẳng như thế a….

Bách Thần biết bản thân tửu lượng không tốt nên cũng chẳng dám đối ẩm cùng Tiêu Lẫm, chỉ có thể “Ngươi uống, ta tùy ý.”

Tiêu Lẫm cũng không so đo, một mình một ly rồi một ly mà uống. Thỉnh thoảng còn cùng Bách Thần trò chuyện chút đề tài không liên quan đến chuyện buồn.

“Ngươi đừng uống quá nhiều.” Hắn yên lặng nhìn Tiêu Lẫm uống đã được nửa bầu rượu mới lên tiếng khuyên nhủ. Lần nhắc nhở này cũng chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo của Bách Thần.

“Không có việc gì, say không được.” Tiêu Lẫm nói, “Chính là loại uống đến tam hồ cũng sẽ không say.”

Bách Thần: ……

Tiêu Lẫm nghiêm túc: “Bất quá ngươi bảo ngừng uống thì ta đây liền ngừng uống.”

Bách Thần: ……

“Thật sự một say có thể giải ngàn sầu sao?” Kiếp trước Bách Thần là một người hạn chế đủ điều, không hút thuốc, không uống rượu. Bởi vì những thứ đó sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể hắn, ảnh hưởng tới việc huấn luyện hằng ngày. Vì thế hắn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác khi say rượu lần nào.

Tiêu Lẫm: “Sẽ không, chỉ có đau đầu.”

……… Quả là một boy ngay thẳng. (Chỗ này tác giả ghi là boy nên ta giữ nguyên)

“Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu mặt hồ.” Bách Thần nghênh diện gió hạ vào ban đêm, nhìn bầu trời có trăng sáng kia, cảm xúc nhất thời dâng lên, lẩm bẩm nói: “Đã nhìn rõ nhiều điều.”

Tay cầm ly của Tiêu Lẫm hơi hơi run nghiêng, y giương mắt nhìn Bách Thần: “Vậy còn ngươi? Đã thấy được gì?”

Băng sơn này đem hắn trở thành “Người cùng lưu lạc thiên nhai” rồi.

Bách Thần cười cười, nửa thật nửa giả nói: “Ta đã chết một lần, tim cũng đã đổi, còn có gì để luẩn quẩn trong lòng đâu.”

Kiếp trước đã sớm bị phong ấn lại rồi, kiếp này ca ca Tiêu Lẫm lại giống như đúc người kia nhưng không thể tạo thành bất luận dao động gì với hắn.

Hai người nói xong lời này liền trầm mặc.

Lại qua một hồi lâu, Bách Thân nói, “Làm lang y phụ trách cho ngươi, ta cần thiết nhắc nhở ngươi, rượu nên dừng ở đây, không nên uống thêm nữa.”

“Được.”

Tiêu Lẫm cũng rất quyết đoán, đem ly rượu còn thừa uống một hơi cạn sạch, sau đó đem chén rượu đảo ngược đặt trên bàn nhỏ.

Bách Thần lười biếng duỗi cái eo, cười cười, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta về đây.”

Dứt lời liền đi ra ngoài.

Tay đang duỗi tay mở cửa, Tiêu Lẫm ở sau lưng hắn nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”

Bách Thần không quay đầu lại, làm cái thủ thế tái kiến rồi đi thẳng ra cửa.

……

Bách Thần nhiều nhất cũng mới uống hai ly rượu thôi mà đi đường đầu có chút nặng chân thì nhẹ, cảm giác phiên phiêu kì lạ. Hiện tại trong viện các hạ nhân đã sớm ngủ hết, khắp nơi cực kì yên ắng.

Bách Thần mới vừa vòng qua rừng trúc lại đi qua chỗ núi giả, đột nhiên từ trong bóng đêm có người vụt ra đem hắn khóa lại trên vách đá, cánh tay đem hắn vòng vào bên trong.

Kinh hách này thật lớn làm cho cảm giác say của Bách Thần lập tức tiêu tán, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hắn bị những cục đá cộm đến đau, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Một người đàn ông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn hiện ở trước mắt hắn, người này “Thạch đông” hắn, nhưng chẳng làm hắn có cảm giác vui vẻ gì.

Hô hấp nóng rực bên trong còn mang theo mùi rượu phả vào mặt hắn, làm cho mày thẳng của Bách Thần nhăn lại làm một đoàn.

Khẩu khí Bách Thần lạnh băng: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngày mai ta lấy……. A!” Tiêu Xuyên nói còn chưa dứt câu đã ngồi xổm xuống che lấy hạ thể, thống khổ nói, “Ngươi, ngươi cư nhiên lại dùng đầu gối…..”

“Ngươi nguyên bản là ngày mai cưới vợ, đêm nay lại nhớ đến quãng thời gian ở cùng ta nên vô pháp ngủ được, nên không tự chủ được chạy tới nơi này, có đúng không?” Bách Thần vòng qua gã, cười lạnh nói: “Bổn thiếu gia không thiếu nợ ngươi, về sau đừng tới làm phiền ta.”

Dứt lời, lắc lắc tay áo nghêng ngang rời đi, chỉ để lại Tiêu Xuyên đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng ngồi tại đó

--------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Xuyên: Trăm triệu lần không nghĩ đến ngươi sẽ ra tay như thế! Sao ngươi lại không làm theo lý ta!

Bách Thần: Ha hả

Tiêu Xuyên: Ngươi thay đổi, ngươi không còn là tiểu khả ái ái mộ ta lúc trước! Bất quá ta còn muốn hỏi một câu, ngươi còn yêu ta không?

Bách Thần: Không còn, ngươi biến ra chỗ khác.

……….

20/1/2019

Bình luận

Truyện đang đọc