XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Phúc Nhạc nghĩ ngay đến dã thú, có chút khẩn trương, nhưng rồi nghĩ lại thì khả năng này không cao, tiện tay nhặt một càng cây thô to nắm chắc ngừa vạn nhất...!Không có biện pháp, Joe không ở đây khiến cậu có chút bất an, dù sao nơi này khắp nơi đều có sinh vật có lực công kích bùng nổ.
Triền núi không dốc, Phúc Nhạc nhìn xuống, rất nhanh liền thấy được chủ nhân của thanh âm, nhẹ nhàng thở ra, có vẻ là vài giống cái.
Đồng thời mấy người kia vừa nhấc đầu cũng nhìn thấy Phúc Nhạc đang đứng ở trên núi, đều ngẩn người.

Song phương nhìn nhau, Phúc Nhạc xấu hổ, cúi đầu nhìn cây gậy trong tay, nhanh chóng ném xuống.
"Là tế ti à." Một giống cái nhỏ giọng nói, một giống cái có vẻ như là cầm đầu sửng sốt, lông mày thanh tú cau lại, hình như nghĩ đến cái gì đó.

Phúc Nhạc nhìn y cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp nhau khi nào, nhất thời không biết nên nói gì, đành phải ngượng ngùng cười cười: "Chào mọi người.

"
Giống cái đứng giữa không nói chuyện, nhìn chằm chằm Phúc Nhạc, mặt không đổi sắc.
Phúc Nhạc cười đến cứng đơ cả mặt, đối phương cũng không đáp lại, không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ cậu nói sai gì sao? Mình dùng câu chào hỏi thông dụng nhất mà.
"Vậy tôi đi trước." Phúc Nhạc đứng ngốc một hồi, đối phương vẫn bất động, cứ như hai phe đang giằng co ấy.

Phúc Nhạc cảm thấy có chút ngốc, ngượng ngùng nói, nghĩ thầm rằng vẫn là lần sau quay lại vậy.
"Cậu có quan hệ ra sao với ông Barre?" Phúc Nhạc ôm một bao lớn thảo dược mới đào được hướng xuống chân núi mà đi, lúc gặp thoáng qua ba giống cái kia, chợt nghe thấy một giọng nói xa lạ trong trẻo.
Phúc Nhạc dừng lại, quay đầu lại nhìn, là giống cái có vẻ như quyền uy xinh đẹp nhất trong ba người.


Phúc Nhạc động động lỗ tai, đột nhiên nhớ ra vì sao thấy quen mặt.

Y và Kissin - tình địch giả tưởng kia của Haren bộ dạng rất giống nhau, chắc là người một nhà.
"Tôi...không có quan hệ gì với tộc trưởng hết." Phúc Nhạc cảm thấy khó hiểu, ngoại trừ tộc trưởng khá rõ ràng lai lịch của mình, kính nhờ mình làm "thầy thuốc chân trần" ra thì hình như không có quan hệ khác đi?
** thầy thuốc chân trần: thuật ngữ xuất hiện những năm 60 - 70 của thế kỉ trước, xuất hiện giữa thời kì "cách mạng văn hoá", chỉ những thầy thuốc không được đào tạo chính thức, vẫn làm nông, đôi khi vừa làm nông vừa chữa bệnh, là một loại hình nhân viên y tế nông thôn.
"Không có khả năng." Giống cái kia phất tay không kiên nhẫn nói: "Vì sao ông ấy lại cho cậu làm tế ti! Tế ti chỉ có nhân tài được thần minh sủng ái mới có thể đảm nhiệm!"
"Đúng đó, nếu không có quan hệ gì với tộc trưởng thì làm sao lại cho một giống cái không biết từ đâu nhảy ra làm tế ti? Còn yếu như vậy ..." giống cái bên cạnh cũng nhỏ giọng phụ họa, nhưng không giống với người vừa rồi, ánh mắt của cậu ta chỉ là tò mò săm soi thuần tuý, không có ác ý gì.
Còn giống cái cầm đầu kia có vẻ có chút ngạo mạn cùng cao cao tại thượng thản nhiên, ánh mắt nhìn Phúc Nhạc có chút bất mãn cùng chất vấn, khiến Phúc Nhạc có chút buồn bực, cậu cũng đâu thể nói cho mấy người này mình là người xuyên qua? Nói không chừng còn bị cho là ngoại tộc!
Phúc Nhạc không có cách nào giải thích, cũng lười giải thích, phớt lờ mà đi xuống chân núi.
Việc mình đột nhiên lên làm cái gọi là tế ti quả thật khiến rất nhiều người bất mãn, chẳng lẽ còn phải đến từng nhà một giải thích sao?
"Mặc kệ cậu làm sao lừa ông Barre và Joe, kì đại hội thu hoạch năm nay cậu nhất định không thắng được tôi!" giọng giống cái kia thản vang lên từ phía sau, Phúc Nhạc hơi dừng lại, lập tức lại chậm rãi ung dung đi xuống chân núi.
Trở về đem dược liệu trồng vào mảnh đất sau nhà, Phúc Nhạc giờ cũng không cần quan tâm mấy tên nhóc này có bị mình làm chết hay không, chỉ cần đúng giờ tưới nước làm cỏ, cho dù là dược liệu có thuộc tính tương khắc trồng cùng cũng không có vấn đề gì.
Trừ bỏ một ít dược liệu thông thường, Phúc Nhạc còn tìm được một ít đương quy cùng sa sâm.

Đương quy và sa sâm cậu đều đào một chút.
Sa sâm tuy không quý được như nhân sâm dại, nhưng cũng là một vị thuốc rất tốt, có thể thanh nhiệt mát máu, kết âm sinh tân, hơn nữa ở thế kỷ hai mươi mốt, sa sâm đối với trị liệu u gia đoạn cuối cũng rất tốt.


Chẳng qua Phúc Nhạc đào nhiều như vậy là có tác dụng khác.
Cơ mà...sửa sang lại thảo dược trong mảnh đất, Phúc Nhạc có chút thất thần.

Lời của giống cái kia khiến cậu thật để ý.
Chuyện này cùng Joe có liên quan gì? Giống cái kia...!Không phải là thích Joe nhà cậu đấy chứ?!
Loại suy đoán này khiến đầu Phúc Nhạc lập tức kéo vang hồi chuông cảnh báo,cậu bật đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng, cậu...có tình địch ?
Còn có cái gọi là đại hội...!Cậu nhớ rõ giống cái cũng có cái gì phải bình xét!Dựa theo lời chú Kanya, có phải sẽ là giống cái lớn lên rất giống Kissin theo đuổi Joe, sau đó khiêu chiến với mình, nếu mình thua, Joe sẽ bị cười nhạo sao?
Phúc Nhạc có chút buồn rầu vò vò cỏ dại, yêu đương sao mà loằng ngoằng vậy?
Đại hội bắt đầu vào mùa thu hoạch, cũng chính là mùa thu sẽ cử hành, thời tiết hiện tại đã có thể cảm thấy càng ngày càng mát mẻ , dựa theo kinh nghiệm của các thú nhân, rất nhanh thôi lượng nước suối sẽ đột nhiên tăng mạnh, cũng là lúc đại hội tới.
"Aiz..." Phúc Nhạc nhịn không được thở dài, trù nghệ của cậu coi như không tồi nhưng còn thịt nướng...!không tiện gặp người cho lắm.

Ở trong nhà chú Kanya ở lâu như vậy, cậu cũng chỉ có thể hỗ trợ nhóm lửa mà thôi, mỗi lần nóng lòng muốn thử thịt nướng đều lấy nửa sống nửa chín hoặc ngoài cháy trong sống mà chấm dứt, thật sự là học không xong a.
Phúc Nhạc nâng cằm ngồi xổm bên ruộng ngẩn người nghĩ thầm nếu không làm thịt nướng thì sao nhỉ?
"Có ai không?"
Hắt xì? Phúc Nhạc kinh ngạc, có người tới cửa nha?
Hôm nay làm ăn tự nhiên tốt quá.

Phúc Nhạc vỗ vỗ đất trên người, nhanh chóng chạy qua nhà trước, nhìn thấy một ông chú vóc dáng cao to đẹp trai đứng ở cửa, mái tóc màu bạc có vẻ vài phần tang thương, khiến giờ nếp nhăn vốn không hề nhiều trên gương mặt anh tuấn kia trở nên càng thêm có sức quyến rũ, đôi môi giống như trời sinh mang theo nụ cười, cười cười nhìn Phúc Nhạc.
Thoạt nhìn không bị thương.

Phúc Nhạc cao thấp đánh giá, không có ngoại thương, tứ chi kiện toàn, cũng không có hiện tượng gãy xương trật khớp.
"Xin chào." Phúc Nhạc thử tiếp đón nói: "Là tới xem bệnh sao?"
"Đúng vậy, nhóc con." Ông chú đẹp trai kia hòa ái gật đầu, đi qua sờ sờ đầu Phúc Nhạc, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt Phúc Nhạc bị gọi là nhóc con đã hoàn toàn biến đen.

"Nhóc là con trai của tế ti sao? Nghe nói tế ti có thể chữa bệnh, ta tới xem thử, ma phụ của nhóc đâu?"
"...!..." Đây là Phúc Nhạc lần đầu tiên sau khi xuyên qua có người hoài nghi y thuật của cậu, một cú thật mạnh, trái tim bé nhỏ của cậu sắp vỡ vụn.
Ông chú đẹp trai qua một hồi lâu mới phát hiện thằng nhóc kia vẻ mặt oán niệm nhìn mình, cứ như mình đã làm chuyện xấu gì, không khỏi tò mò: "Làm sao vậy, tế ti không có nhà sao?"
"Tôi chính là tế ti." Phúc Nhạc sâu kín nhìn y một cái, mang theo một thân oán khí sắp hoá thành thực thể yên lặng đi vào phòng.
"Ớ..." ông chú đẹp trai ngẩn ra, hoài nghi lại kinh hãi mà nhìn Phúc Nhạc, phát hiện đối phương cũng vẻ mặt khó chịu nhìn mình, mới hiểu được giống cái nhỏ này không nói sai, không khỏi xấu hổ mà sờ sờ mũi, âm thầm ở trong lòng nói thầm chẳng lẽ thằng nhóc kia lừa mình? Đứa nhỏ bé xíu như vậy có thể trị bệnh?
Đứng ở cửa nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi vào trong phòng.
"Tên là gì? Chỗ nào không thoải mái?" Chờ ông chú đẹp trai ngồi vào chỗ của mình, Phúc Nhạc mới hỏi.
"Hansen." Ông chú đẹp trai tự biết đắc tội vị tiểu tế ti thoạt nhìn có vẻ như nhỏ tuổi này, có chút đuối lý, vô cùng phối hợp nói: "Chân đau."
Phúc Nhạc ngẩng đầu, nâng nâng cằm: "Đem chân giơ ra."
Hansen nghe theo, Phúc Nhạc cúi đầu nhìn, phát hiện đầu gối người này hình như hơi sưng, còn thoáng hồng hồng.
"Trước kia nơi này từng bị thương sao?" Phúc Nhạc dùng bút nhẹ nhàng chọt chọt đầu gối hắn, hỏi.
Hansen do dự một chút, mới nói: "Ta cũng không biết có tính là bị thương không..."
"Nói." Phúc Nhạc mặt không đổi sắc nói, giọng điệu không quá tốt, Phúc Nhạc trong lòng nghiến răng, cái bộ dáng không thể tin được vừa nãy của người này đã thương tổn nghiêm trọng lòng nhiệt tình chữa bệnh của cậu! Có đẹp trai nữa cũng không thể tha thứ! Hơn nữa, Joe nhà cậu còn đẹp trai hơn!

"Ta nhớ rõ mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất to, toàn bộ lạc đều trắng xoá giống như trải thêm một tầng muối thật dày..." Hansen khụ hai tiếng, thấp giọng bắt đầu hồi ức, ánh mắt cũng dần dần trở nên xa xăm,mang theo chút hoài niệm.
"...!Một năm kia tiểu thú nhân cùng tiểu giống cái được sinh ra đặc biệt nhiều, nhưng thân thể cũng không phải rất khoẻ mạnh, cũng may bây giờ bọn nó đều khỏe mạnh mà trưởng thành...Thằng nhóc thối nhà ta năm nay cũng nên theo đuổi bạn lữ mình ngưỡng một rong lòng rồi, nhưng nghe nói đối phương không phải rất tích cực, không biết đại hội năm nay nó có thành công không, a, nhóc không biết thằng con ta đâu, nó thích người ta tận mười năm, thế mà còn không cho người ta biết, nếu không giống cái kia..."
"Chú lạc đề rồi chú ơi." Phúc Nhạc đau đầu, ông chú này chính là một tên lắm mồm a! Từ hồi ức đến hiện tại đã nói mất nửa tiếng, chính mình còn chưa biết y làm sao mà bị thương đầu gối!
"A a, ta quên." Hansen thật có lỗi mà cười cười: "Một năm kia để lại ấn tượng quá sâu cho ta, khiến ta không nhìn được nhớ lại."
"Nói chú làm sao bị thương." Phúc Nhạc nhắc nhở.
"Một năm kia thằng nhóc thối nhà ta sinh ra, thức ăn trong nhà không quá đủ, sau khi Sole sinh ra thằng nhóc thối kia thì thân thể cũng trở nên không tốt lắm, ta liền đi ra ngoài săn thú." Hansen cười nói.
"Mùa đông đi ra ngoài rất nguy hiểm đi?" Phúc Nhạc khẽ nhíu mày, con mồi tránh ở sâu trong rừng rậm, nếu muốn có thu hoạch, thì phải đi xa gấp đôi vào sâu trong rừng, như vậy mới có khả năng tìm được tung tích động vật ngẫu nhiên đi ra kiếm ăn.
"Ừm, lúc đuổi 1 con thú bạch sừng, không cẩn thận lạc đường." Hansen sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng.
"Bị nhốt ở trong rừng rậm vài ngày, tìm không thấy đường về, bởi vì tuyết quá dầy, cho nên không cẩn thận bị ngã rơi xuống chân núi, lúc ấy chân rất đau, sau nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì tốt rồi, nhưng mấy năm gần đây phát hiện có đôi khi đi săn thường xuyên cảm giác được chân rất đau." Hansen nói vậy, bởi vì cảm thấy vết thương này đã muốn tốt lắm,cho nên Hansen cũng không dám xác định đau đớn có phải do lần bị thương đó mà ra hay không.
"Khó trách..." Phúc Nhạc như có điều suy nghĩ gật đầu, vươn tay xoa bóp đầu gối Hansen: "Như vậy cũng sẽ đau?"
Hansen gật gật đầu, có vẻ có chút bất đắc dĩ: "Gần đây có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng hiện tại không thường đi săn, nhưng bạn lữ Sole của ta rất lo lắng, nên bắt ta tới đây khám bệnh."
"Ừm, bạn lữ của chú thông minh hơn chú nhiều." Phúc Nhạc không chút khách khí nói: "Nếu chú mà không trị, chờ về sau già rồi, nhấc chân cũng không nhấc nổi đâu!"
"Không thể nào?" Hansen không cho là đúng: "Mặc dù có chút đau, nhưng ít ra ta còn chịu đựng được có thể đi săn mà."
"Ha hả...!Không sao á?" Phúc Nhạc khẽ cười , không biết làm sao lại khiến Hansen cảm thấy có chút sợ hãi: "Đầu gối tích nước nghiêm trọng, bởi vì phong hàn xâm nhập còn mắc thêm chứng viêm khớp tương đối nghiêm trọng.

Không trị liệu? Có phải chờ tới lúc cưa rụng chân rồi mới biết sợ? "
Đã đến mức dùng mắt thường cũng thấy đầu gối bất thường rồi mà còn ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, Phúc Nhạc tức giận nhịn không được âm trầmhù dọa y hai câu.

Tuy rằng cắt cái gì đó rất khoa trương nhưng đến lúc tuổi già tuyệt đối không có cách nào hành động tự nhiên là thật, đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng đối với thú nhân..


Bình luận

Truyện đang đọc