XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Nữ nhân hoa quý này, đầu óc giống như là có điểm không được bình thường. Quanh thân đều len lỏi một cỗ oán niệm.

"Xảy ra chuyện gì?!!"

Đúng lúc này, đằng xa cũng đột ngột vang lên một tiếng quát lạnh, làm Trầm Ô cùng những người khác không khỏi đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.

Một thị nữ đang cẩn thận đỡ tay Dung Mi đi nhanh về hướng này. Thần sắc trên mặt nàng cũng rất nôn nóng, rõ ràng là rất sốt sắn khi nghe thấy tiếng khóc của nam hài.

Thấy người đến là Dung Mi, nữ nhân cũng không hoảng không hốt mà đem ngân châm thu lại. Xoay người, nhẹ rũ khăn tay hướng nàng thi lễ :"Muội muội tham kiến tỷ tỷ."

Vượt qua người nữ nhân, Dung Mi lập tức đi tới bên cạnh nam hài. Cũng không quản nhiều mà trực tiếp ngồi xổm xuống, giữ lấy tay y, trái xem phải xem.

"Ngân nhi, tại sao lại đột nhiên khóc lớn rồi? Mau nói mẫu thân nghe xem..."

"Oa...di nương...di nương...dùng kim đâm ta...còn...còn siết vai của ta...oa..." Chỉ là một hài tử, nhìn thấy mẫu thân của mình, nam hài ngay lập tức liền khóc đến tê tâm liệt phế.

"Lời Ngân nhi nói là thật?"

Đối diện với ánh mắt sắc bén, nghiêm nghị của Dung Mi, nữ nhân cũng chỉ che miệng cười mỉa mai. Phất phất khăn tay, ung dung xoay người nói :"Đương nhiên là không rồi. Không chứng không cứ, lời của trẻ con, căn bản là không đáng tin."

Dù tính tình có mềm mỏng thế nào đi nữa, nhưng máu mủ tình thâm, Dung Mi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho thái độ hờ hững của nữ nhân được chứ? Vì vậy, bà liền đứng dậy, lập tức đuổi theo nữ nhân, vươn tay bắt lấy cổ tay nàng.

"Đứng lại! Ngươi phải giải thích chuyện này cho rõ."

"Tránh ra!" Bị Dung Mi giữ lại, nữ nhân vốn cũng không phải là quả hồng mềm, ngay lập tức liền quát lớn. Dùng sức hất văng tay của bà ra.

Nhưng nào ngờ, một cái phất tay này, lại dụng lực quá mạnh, khiến thân thể của Dung Mi cũng đều mất thăng bằng mà ngã ngược ra phía sau. Trượt chân khỏi bậc thềm, từ trên bậc tam cấp lăn tròn xuống đất.

"A!" Bụng va vào trên góc thềm, Dung Mi ngay lập tức liền mở to mắt kinh hô. Bàn tay vươn xuống, run rẩy che lấy bụng của mình.

Lúc này, bên dưới hạ thân của bà, máu tươi cũng chậm rãi lan ra, thấm ướt y phục. Thậm chí còn chảy dọc theo mặt đất, đọng lại thành một vũng lớn.

"Nghĩa mẫu!" "Phu nhân!"

"Mẫu thân...oa...mẫu thân..."

Trầm Ô trực tiếp từ trên bậc thang phóng xuống, tim đều ngừng đập, đầu óc trống rỗng mà theo bản năng muốn đỡ lấy nữ nhân lan tâm huệ chất kia. Nhưng một khắc vừa chạm vào đối phương, bàn tay của hắn lại trực tiếp xuyên thấu qua, không thể chạm vào.

"Người đâu! Phu nhân ngã rồi, mau đi gọi đại phu, mau lên! Người đâu cả rồi?!!" Tỳ nữ thiếp thân của Dung Mi ngay lập tức liền lớn tiếng hô hoán, hoảng loạn chạy xuống, cẩn thận đem Dung Mi đỡ dậy.

Lúc này, nam hài cũng đã sớm bị biến cố này dọa sợ. Mắt hoa đào mở to, từng giọt nước mắt cũng lướt qua viên lệ chí dưới đuôi mắt. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.

Đứng ở bên cạnh, nữ nhân cũng đã sớm một trận kinh hồn táng đảm. Đờ đẫn nhìn nữ tử đang nằm trong vũng máu kia, vịn lấy bụng lẩm bẩm :"Ta...ta không phải cố ý..."

Ngẩng đầu nhìn nữ nhân đó, con ngươi của Trầm Ô liền không khống chế được mà co rụt lại. Bởi vì lúc này, một tiếng rống giận của Trầm Thời liền đã chấn động hư không, vang vọng vào trong đầu óc hắn.

"Hải Đường!"

Sau đó, những hình ảnh này liền chậm rãi phai nhạt dần, hóa thành sương khói mông lung.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng đến khi biết được đố phụ điên dại đó chính là thân mẫu của mình, Trầm Ô vẫn là có chút không thể chấp nhận được.

Thế nhưng, mặc cho hắn có suy nghĩ gì, thì lúc này, hình ảnh tiếp theo cũng đã bắt đầu ngưng tụ ra trong tầm mắt của hắn.

Bởi vì đang rũ mi, nên người đầu tiên Trầm Ô nhìn thấy, cũng không phải ai khác, chính là nam hài khi nãy.

Nếu hắn đoán không sai, thì thân phận của nam hài này, chính là Trầm Ngân lúc còn nhỏ. Dù sao, gương mặt của cả hai đều tương tự đến chín phần.

Lúc này, y đang đứng ở ngay bên chân hắn. Hai tay nắm chặt, môi cũng mân khẩn thành một đường thẳng, song đồng chuyên chú nhìn về phía trước.

Y đang nhìn cái gì?

Trầm Ô nghi hoặc, cũng theo tầm mắt của y nhìn lên. Chỉ là, khung cảnh đập vào mắt này, lại quen thuộc đến mức làm hắn đờ ra trong nháy mắt, chấn động khôn kể.

Bởi vì tràng cảnh này, hắn cũng đã từng nhìn thấy qua không lâu trước đây.

Nói chính xác hơn, thì chính là gặp qua ở trong tranh của y!

Lúc này, ở trong phòng, Trầm Thời cùng Dung Mi đang đứng đưa lưng về phía hai người bọn họ. Trong phòng tràn ngập mùi vị tanh tưởi của máu tươi. Xa xa lại là một thau nước đã sớm bị tiên huyết nhuộm đỏ.

Bà đỡ đang đứng ở bên cạnh, gương mặt già nua cũng méo mó, giống như là rất khó xử, hướng phu thê hai người bàn giao gì đó. Sau đó, lại ôm lấy một cái bọc tã, cẩn thận truyền cho Dung Mi.

Nếu tinh ý, có thể dễ dàng quan sát được, thứ được tầng tầng vải bông bọc lại kia, lại chính là một hài tử đang nhắm mắt ngủ say.

Tựa như là tâm hữu linh tê, dù chỉ mới là một cái liếc mắt. Trầm Ô cũng đã có thể khẳng định, hài tử mà bà đang ôm trong lòng này, chính là hắn.

Sau khi Dung Mi ôm lấy hài tử sơ sinh, Trầm Thời liền thấp giọng nói gì đó với bà đỡ. Kế tiếp, ông mới thở dài một hơi, đi tới bên cạnh giường gỗ. Ánh mắt dừng lại ở trên thân của người đang nằm trên giường vài giây. Rất nhanh liền đã thu hồi lại, đưa tay kéo lấy vải trắng, phủ kín thân thể nàng.

Không khó để đoán được, người mẫu thân trong lúc sinh thời chỉ vừa mới thấy mặt một lần của Trầm Ô. Lúc này, cũng đã sớm trở thành một cỗ tử thi.

Bình luận

Truyện đang đọc