XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

**Trong chương này ta sử dụng từ 'tiệt' thay vì 'tuyệt', bởi vì ta thích thế. Nhưng hai chữ này đồng nghĩa với nhau nha. Chi tiết mời lên tra gg.

"Không ngờ rằng đêm cuối cùng vương thượng uống say, ghé lại cung của thần thiếp. Lại để thần thiếp may mắn hoài long thai."

Nhìn thần thái vui vẻ trên mặt An Tình, Trầm Ô lại cười không nổi. Nói như vậy, nữ nhân này chí ít cũng đã mang thai được 5 tháng rồi.

Xác thực, lần cuối cùng Trầm Ô ở lại tẩm cung của An Tình, chính là vào khoảng năm tháng trước. Khi đó, hắn vừa bị Trầm Ngân chọc giận, nên đã bỏ đi uống rượu. Vừa bước vào phòng của nàng liền đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, trên người cả hai đều không có một mảnh vải che thân. An Tình còn ngượng ngùng nói với hắn, cái gì mà : vương thượng hôm qua vì sao lại hùng hổ doạ người như vậy a.

Có điều, chưa nói tới việc đồ chơi đó của hắn đã bị liệt từ lâu. Thì vẫn còn một lý do khác nữa, khiến Trầm Ô không thể không lạnh mặt đứng lên. Từng bước một áp sát nàng, không chút dịu dàng bóp lấy quai hàm của nàng, ghì về trước.

"An thị, bổn vương vốn muốn để ngươi ra đi thanh thản một chút. Nhưng xem ra, ngươi chính là cố ý muốn tìm chết mà. Cư nhiên dám cả gan qua mặt bổn vương!"

"A..." Quai hàm đau nhức, song, An Tình vẫn cố lắc đầu, tràn đầy uất ức nhìn hắn :"Vương thượng, ngài đang nói gì, thần thiếp thật sự không hiểu. Chẳng lẽ, ngài lại vì muốn bảo vệ nam nhân đó, cho nên ngay cả con ruột của mình cũng rũ bỏ, không nhận sao?!!"

Bị An Tình chất vất, Trầm Ô liền toàn thân phát run, giận quá hóa cười. Cuối cùng, cũng không khống chế được mà quăng cho nàng một cái tát.

"A!"

Không ngờ được Trầm Ô nói đánh là đánh, An Tình liền bị hất văng xuống sàn. Búi tóc đều bị đánh đến bung ra. Lúc này, nàng rốt cuộc cũng hoảng sợ nhìn Trầm Ô, đưa tay ôm lấy bụng, kêu rên :"A, vương thượng, bụng của thần thiếp đau quá..."

"Tới giờ phút này rồi, ngươi vẫn còn muốn lừa bổn vương!??" Nhìn nữ nhân này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Trầm Ô rốt cuộc cũng không dằn xuống nữa, trực tiếp nói ra hết thảy :"Lỗi không phải nằm ở bổn vương, mà là ở chính bản thân của độc phụ nhà ngươi!"

"Bổn vương trước kia tam cung lục viện, thân thể lại cường kiện khỏe mạnh. Ngươi cho rằng bổn vương không biết được, ngươi giở trò ở sau lưng bổn vương, cho những nữ nhân trong hậu cung uống thuốc ngừa thai. Nên bọn họ mới không thể sinh con được hay sao?"

"Bổn vương không nói, nhưng không có nghĩa là không biết!"

"Dã tâm của ngươi căn bản là lớn đến chọc trời. Ngươi không chỉ muốn làm Ma hậu, mà thậm chí còn muốn trở thành mẹ của Ma vương tương lai."

"Bổn vương hoài nghi, nếu ngươi thật sự sinh ra thái tử. Ngươi có thể hay không sẽ ở bên gối của bổn vương đâm một dao, tiễn bổn vương quy thiên. Bản thân lại dễ bề nắm giữ quyền lực, một tay che trời."

"Chỉ là, ngươi có lẽ không ngờ tới được. Bản thân hại người khác. Nhưng chính ngươi cũng không thể đạt được ý nguyện. Thành thân ba năm, bổn vương cũng thường xuyên sủng hạnh ngươi. Thế nhưng, ngươi vẫn cứ không thể mang thai được."

"Ngươi cho rằng đó là trùng hợp. Nhưng kỳ thực, trên đời này không có thứ gì là trùng hợp cả." Trầm Ô lắc đầu cười giễu, nhưng lời nói ra, lại chẳng khác nào dao ghim vào người An Tình.

"Lão ma vương xác thực là rất yêu ngươi. Yêu đến mức vì sợ sau này lão chết rồi, ngươi cắm lên đầu lão vài cái sừng. Cho nên liền đã tiên hạ thủ vi cường, hạ độc lên người ngươi, để ngươi vĩnh viễn tiệt tự, không thể có con được."

"Như vậy, cái thai trên người ngươi là ở đâu ra?"

Trầm Ô đã đoán đúng. An Tình xác thực là mang thai giả.

Cách đây năm tháng, nàng liền đã kế hoạch chu toàn hết thảy, ở trong dân gian tìm một loại kỳ dược có thể giúp người giả mang thai, dù cho là ngự y cũng chẩn không ra.

Vốn là định đợi đến thời gian lâm bồn sẽ ra ngoài tìm một nam hài về thực hiện li miêu hoán thái tử. Thậm chí, ngay cả thai phụ thích hợp, nàng cũng đã chọn xong bảy, tám người.

Nhưng ngàn tính vạn tính, nàng vẫn là không ngờ tới được, trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện này.

Lão ma vương, thế mà lại nhẫn tâm đến mức để nàng tiệt tự!

Trong nháy mắt, tam quan của An Tình gần như đều đổ vỡ. Không quản được nhiều nữa, nàng liền vội vã bò tới, khóc lóc ôm lấy chân Trầm Ô :"Vương thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không phải cố tình qua mặt ngài đâu vương thượng..."

"Ngài cho thần thiếp một cơ hội đi. Thần thiếp sẽ không dám tái phạm nữa. Sẽ an phận thủ thường, ngày ngày ăn chay niệm phật cầu phúc cho nhi tử của Trầm Ngân, vương thượng..."

Mắt lạnh nhìn nữ nhân cuồng loạn, không còn chút phong phạm kia. Trầm Ô liền một cước đá văng nàng ra, không chút do dự quay đầu sải bước.

"Trời đã khuya, tiễn An thị lên đường đi."

"Vâng." Nhận lệnh, Ám Long Vệ liền không chút cảm xúc cầm lấy dải lụa, đi về phía An Tình.

Biết được ý đồ của gã, An Tình liền bắt đầu chống trả. Nhưng ngặt nỗi, nàng ta cũng không phải Uyển Dư, làm sao có thể đánh thắng Ám Long Vệ được chứ. Nên chỉ có thể mang theo căm hận bị bạch lăng siết cổ đến chết.

Theo cửa điện chậm rãi khép lại. Lúc này, bên tai Trầm Ô cũng truyền tới âm thanh của Viêm lão :"Vương thượng, vậy An gia..."

Nói nói, Viêm lão lại giơ tay, bất động thanh sắc làm ra động tác cắt cổ.

"Không cần đâu. Tịch thu gia sản, quy làm tội nhân, lưu đày xuống nhân giới, vĩnh thế không được trở về là được rồi. Xem như tích chút đức cho hậu nhân đi." Trầm Ô thở dài, mang theo ảo não quay về Vô Gian Điện.

**Con trai, con xác định đây là tích đức mà không phải là đang đào hố cho cháu của ta à? Nó đang bị quật kia kìa.

Bình luận

Truyện đang đọc