XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

"Vương thượng, việc ngài bảo chúng ta điều tra, đã điều tra xong rồi."

Trầm Ô đang ngồi xem xét đồ vật chuẩn bị cho hôn lễ. Nghe Am Long Vệ bẩm báo, hắn liền buông sổ sách trong tay xuống, nghiêng mắt nhìn qua :"Mang lên đây."

Ám Long Vệ toàn thân hắc y ngay tức khắc liền cúi đầu đi tới. Hai tay đem một quyển trục đưa đến trước mặt Trầm Ô. Đến khi hắn nhận lấy rồi, mới cung kính lui ra, hòa vào trong bóng tối.

Cầm lấy quyển trục trong tay, Trầm Ô liền nhíu mày, đem dây đỏ cởi xuống, sau đó mới không nhanh không chậm mở ra xem. Đập vào mắt, chính là những dòng chữ được ghi khắc tỉ mỉ rõ ràng.

'Tú bà của thanh lâu khai rằng : Hải Đường cô nương trước kia không phải là người bản địa. Nàng đến từ một nơi khác, chủ động đến thanh lâu của bà xin làm cô nương. Mặc dù nàng chưa từng đề cập qua, nhưng có lẽ là người tới từ kinh thành.'

'Điều tra sâu hơn, thông qua bức họa mà vương thượng đưa cho. Không quá lâu liền đã tìm được người có danh tính tương đồng.'

'Người này nguyên danh gọi Triệu Hinh Ninh, là một trong tứ đại kỳ nữ nổi danh ở kinh thành. Cầm nghệ đứng đầu danh phường, dung mạo càng là quốc sắc thiên hương.'

'Trùng hợp nhất chính là, 19 năm trước nàng cũng đột ngột mất tích không lời giải. Vừa vặn liền phù hợp với thời gian mà Hải Đường xuất hiện.'

Ban đầu chỉ thuần túy muốn xem để biết mà thôi. Nhưng càng xem, Trầm Ô rất nhanh liền có phần không bình tĩnh được.

---------------------------

"Viêm lão, vương thượng để ta mời ngài tới Vô Gian Điện một chuyến." Lúc này, đang ngồi cạnh hồ nước câu cá, nghe thấy Ám Long Vệ truyền lời, Viêm lão liền ngừng tay lại. Mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn buông cần câu xuống.

"Được rồi, lui ra đi. Ta tự mình đi là được."

Viêm lão phủi sạch vạt áo, trong lòng đã không hiểu thấu dâng lên linh cảm là sắp sửa có chuyện xảy ra. Quả nhiên, chỉ vừa bước vào trong, ông liền đã nghe thấy phân phó của Trầm Ô :"Đóng cửa lại đi."

Lúc này, Trầm Ô đang ngồi trên ghế chủ tọa, chống tay lên bàn, hai mắt âm trầm dọa người nhìn ông.

"Vương thượng có gì căn dặn..." Đứng trước thái độ kỳ lạ của Trầm Ô, Viêm lão vẫn nghiêm túc chắp tay đi đến giữa đại điện, cung kính dò hỏi.

Trả lời ông, chính là một quyển trục bị Trầm Ô ném đến trên đất. Theo sau đó, âm thanh lạnh lùng vô cảm của hắn cũng đã vang lên :"Tự mình nhìn đi."

Im lặng khom người đem quyển trục nhặt lên, Viêm lão liền từ từ mở ra. Ánh mắt chỉ vừa rơi vào dòng đầu tiên, con ngươi sáng rõ không phù hợp với ngoại hình cằn cỗi, già nua của ông liền đã không ngăn được mà co vào.

Thậm chí không cần nhìn nhiều nữa, ông liền đã đem quyển trục cuộn lại. Bàn tay siết chặt quyển trục, cố hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình. Rốt cuộc, qua vài giây mới có thể hồi phục được ngôn ngữ :"Ngài đều đã biết hết rồi?"

"Nếu bổn tọa không điều tra ra, ngươi còn định tiếp tục dối gạt bổn tọa bao lâu nữa đây, Viêm Dự!" Rốt cuộc, không khống chế được nộ hỏa nữa, Trầm Ô cũng triệt để bộc phát.

Hắn đập mạnh án kỷ đứng dậy, khiến án kỷ rung lắc dữ dội, vô số thư tịch bên trên đều bị văng ra, rơi đầy đất.

Tua rua trên mão miện không ngừng lay động, đem gương mặt tức giận đến nổi gân xanh của Trầm Ô đều che khuất.

Chịu đựng cơn thịnh nộ của Trầm Ô, Viêm lão cũng không hề phản bác hay cãi lại dù chỉ một câu. Đến tận khi hắn hơi bình tĩnh lại, ngoại trừ lồng ngực vẫn còn phập phồng không ngừng ra. Ông rốt cuộc mới mở miệng nói chuyện :"Thật xin lỗi."

Bước xuống đài cao, Trầm Ô liền đi đến trước mặt Viêm lão. Không chút chậm trễ đưa tay đến bên mang tai của ông, trực tiếp giật mạnh một cái. Ngay sau đó, một tấm mặt nạ da người chân thật sinh động cũng liền bị hắn kéo xuống.

"Quả nhiên..." Nhìn gương mặt lộ ra trong không khí này. Trầm Ô liền siết chặt mặt nạ da người trong tay, trực tiếp đem nó ném xuống đất, dùng chân chà đạp.

"Lừa gạt bổn vương vui lắm sao? Ngươi lừa gạt người khác đến nghiện rồi à? Vì sao lại phải làm như vậy?!!"

"Là ta không đúng. Bất kể là dối gạt ngài hay người đó, thì cũng đều là lỗi của ta. Ta quá ích kỉ, quá hèn nhát, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Ta sợ hãi nói ra rồi, sẽ khiến ngài hận ta nhiều hơn, đuổi ta đi, không cho ta đến gần..."

"Người cũng đã chết, mọi chuyện đều biến thành như vậy, ngươi mới cảm thấy có lỗi. Nếu biết lỗi, ngày xưa vì sao còn làm. Đều là ngươi, tất cả mọi chuyện đều là do ngươi!"

Trầm Ô bắt lấy bả vai Viêm Dự, điên cuồng lắc mạnh. Tựa như muốn đem hết thảy oán niệm đều phát tiết lên người ông.

Viêm Dự đứng yên, từ đầu tới cuối đều trầm mặc. Rốt cuộc, một lúc lâu, Trầm Ô vẫn là thả lỏng tay ra, hít sâu một hơi, xoay người đi trở về trên ghế chủ tọa :"Bổn tọa muốn biết hết đầu đuôi mọi chuyện, từ chính miệng ngươi nói ra."

Nhìn chằm chằm vào tấm mặt nạ bản thân đã đeo ba, bốn năm qua, Viêm Dự cũng không rõ tâm trạng lúc này của mình là gì. Rõ ràng là đã sớm viễn tưởng ra tràng cảnh này. Nhưng thời khắc xuất hiện thật, ông vẫn như cũ hồi hộp bất an.

Rốt cuộc, vẫn là đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng.

"Vương thượng có lẽ cũng đã biết, thân phận của ta trước kia chính là một trong tám vị hầu tướng của tiền nhiệm Ma vương. Thường xuyên ra ngoài gây họa, phong lưu thành tính, ngang ngược càn quấy..."

"Địch nhân lớn lớn bé bé, trải dài theo tam giới. Không nơi không có..."

---------------------------

Chuyện xảy ra, cũng chính là trong một lần Viêm Dự bị người của Tiên giới đuổi giết, thụ trọng thương. Chỉ có thể thu hết ma khí, giả làm người bình thường chui vào trong nhân giới, tìm cách lẩn trốn. Giống như lần đó ông tới Trầm phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc