XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ THẾ THÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không biết Tạ Tư Khôn nói gì nhưng Bạch Y thấy Dương Nguyệt có vẻ vui.

Không còn giữ vẻ mặt ủ rũ bực bội như vừa nãy, cô ấy bật cười khúc khích ngả người về phía sau.

Nhân viên trang điểm đang dùng lược chải tóc, mấy lần đều bị tuột khỏi tay.
Từ trong gương Dương Nguyệt nhìn thấy Bạch Y, cô ấy có hơi ngẩn người, từ từ thu lại ý cười, không nói một lời, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Cô cũng không biết đây là cảnh trong phim hay ở ngoài đời.
Nhưng mà Tạ Tư Khôn, làm ra bộ dạng ngây thơ tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy, quay lại cười và chào hỏi cô.
"Tiểu Bạch, diễn xuất hôm nay của cô rất tốt."
"Ừ, cảm ơn."
Bạch Y dùng giọng điệu rất thản nhiên, ngồi xuống ghế yêu cầu nhân viên trang điểm giúp cô tháo phụ kiện ở trên đầu và tẩy trang.

Ở bên kia Dương Nguyệt đã làm xong, nhưng cô ấy vẫn không chịu rời đi, cũng không chịu lên tiếng.
Khi các nhân viên làm xong nhiệm vụ của mình, họ sẽ ngay lập tức rời đi.

Vì họ còn chạy sang giúp đỡ các diễn viên khác.

Lịch trình công việc của ngày hôm nay đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô.

Bạch Y đứng lên rót cốc nước, ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi đứng lên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút."
Cô vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy tiếng Dương Nguyệt gọi cô lại.
Bạch Y quay đầu nhìn về phía sau, Dương Nguyệt hai tay để trước ngực, tư thế ngồi vững vàng, mắt vẫn nhìn thẳng vào gương không thèm xoay người lại.

Còn Tạ Tư Khôn vẻ mặt chán nản, cầm cọ đánh nền ra, ném nó lên trên cao rồi dùng tay bắt.
Trong căn phòng này bây giờ chỉ còn lại ba người.
"Sao thế?" Bạch Y mát mát nói, "Vừa nãy cảm thấy đánh chưa đủ, nên bây giờ lại muốn tiếp tục?"
Dương Nguyệt cười mỉm, giọng điệu lộ rõ sự khinh thường, "Kim chủ của cô có biết.

Cô ở trong đoàn làm phim không chịu yên phận lại còn đi câu dẫn người đàn ông khác?"
Bạch Y: "What?"
Nếu không phải trong phòng chỉ có ba người bọn họ.

Thì Bạch Y cảm thấy người mà Dương Nguyệt đang nhắc không phải là đang ám chỉ cô.
"Cô chỉ mới từng quay một bộ phim, lại còn chả được công ty giao cho tài nguyên.

Tại sao không chịu an phận ở yên, biết đâu có ai thương hại lại bố thí cho một ít tài nguyên." Dương Nguyệt đứng dậy, quay sang nhìn chằm chằm Bạch Y, vẻ mặt lạnh lùng nói "Diệp Lam lợi hại thật đấy, nhưng không đủ sức lực để kéo cô lên đâu."
"Tuy rằng những từ cô đang nói đều là tiếng Trung Quốc.

Nhưng dù chỉ là một từ tôi cũng không hiểu." Bạch Y mất kiên nhẫn lại cúi xuống nhìn đồng hồ, "Cô đánh thì cũng đánh rồi, nếu không đánh thì tôi xin phép đi về trước."
Dương Nguyệt nói thẳng: "Về sau cô đừng có mặt dày quấn lấy Tạ Tư Khôn."
Cái người bị nhắc tới tên, anh ta vẫn còn cười được.

Dường như chuyện này không liên quan tới anh ta.
"..." ánh mắt Bạch Y dừng lại trên người Tạ Tư Khôn rồi quay sang nhìn chằm chằm Dương Nguyệt, cô ngay lập tức có thể hiểu ra được, "Tôi không có hứng thú với con gấu Teddy mà cô đang nuôi dưỡng."
Tạ Tư Khôn nhíu mày tức giận nói: "Cô có ý gì?"
Xem ra anh ta chắc chưa nghe những gì mà Diệp Lam nói về anh ta.

Dương Nguyệt khẳng định đã cho người đi điều tra bối cảnh của cô, thấy cô không có người chống lưng.

Nên mới tỏ ra kiêu ngạo, quyết vì tình yêu mà đi đòi lại công lý.
Bạch Y ánh mặt cô lộ ra sự khinh thường, "Có ý gì thì tự trong lòng anh rõ, ngoài những lúc đóng phim ra.


Tôi chưa từng nói với anh vượt qua 20 câu.

Nhưng không hiểu vì lý do gì anh lại hắt nước bẩn lên người tôi."
Đôi mắt của Dương Nguyệt dần tối lại, nghiêng người quay sang nhìn Tạ Tư Khôn.
Tạ Tư Khôn sắc mặt ngay lập tức thay đổi, cười như không cười, nói, "Tiểu Bạch, lúc trước cô chưa từng tỏ thái độ như vậy với tôi.

Tại sao bây giờ cô không giữ thái độ ôn nhu dịu dàng đấy."
Bạch Y bình tĩnh nói: "Tôi chỉ ôn nhu với tổ tiên tám đời của nhà anh thôi."
Tạ Tư Khôn: "Là con gái tại sao cô ăn nói lại bất lịch sự như vậy? Kim chủ của cô đúng là kẻ có mắt như mù."
"Thế này anh phải xem ông cụ tổ tám đời nhà anh đối xử có tốt với bà cụ tổ tám đời nhà anh không."
Dương Nguyệt quay sang nhìn Tạ Tư Khôn, rồi lại nhìn về phía Bạch Y.

Do dự vài giây nhưng vẫn quyết lựa chọn tin tưởng bạn trai, giọng điệu châm chọc nói, "Chỉ biết đi làm tiểu tam, đủ biết da mặt cô dày đến mức nào rồi.

Loại người không biết liêm sỉ."
"Đúng là nồi nào úp vung nấy.

Chắc cái nồi nhà cô nát lắm rồi may mà tìm được một cái vung thích hợp để đậy lại." Bạch Y tiếp tục nói, "Quay xong bộ phim này tốt nhất là đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Cẩn thận chậm trễ quá, dù có chạy chữa khắp nơi cũng đều bị người ta đuổi về."
Tạ Tư Khôn tức giận nói: "Miệng cô thối đến mức không biết nói từ nào sạch sẽ hơn được à."
Bạch Y đang định mở miệng ra để lên tiếng đáp trả, đột nhiên cửa phòng hóa trang bị một người dùng lực rất mạnh mở toang ra.

Mấy căn phòng này được đoàn làm phim xây dựng khá tạm bỡ.

Nếu lỡ tay làm hỏng món đồ gì thì phải đền ối tiền nên các nhân viên hay diễn viên chỉ dám dùng lực rất nhẹ để mở cửa.

Chính vì thế khiến ba người ngồi bên trong giật nảy mình, đều quay ra nhìn về phía cửa.

"Không phải nhân viên công tác thì không được đi vào.

Xin lỗi cho tôi hỏi anh là ai?" Tạ Tư Khôn nhanh chóng hồi phục lại tinh thân.

Nở nụ cười mà cả già lẫn trẻ đều thích.

Giọng nói rất nhẹ nhàng.
Trình Minh Ý không thèm để ý tới anh ta, quay sang nói với Bạch Y: "Công việc của em đã kết thúc?"
"Ách...!Có thể đi được rồi."
Dương Nguyệt cẩn thận quan sát người trước mặt, xác định người này không phải là Trình Minh Hi, nhíu mày hỏi, "Bạch Y, đây là bạn của cô? Chả lẽ đoàn làm phim có quy định gì mà cô còn không nắm rõ?"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chả coi ai ra gì.

Cũng không thèm quay lại nhìn động tĩnh ở phía sau.

Bạch Y càng nghĩ càng thấy vui, trong tiểu thuyết lần nào Trình Minh Ý cũng phải đứng ra giải quyết hậu quả những việc mà Trình Minh Hi gây ra.

Lần này Trình Minh Ý lại rất thản nhiên ném một cái nồi về phía Trình Minh Hi.

Thực sự đây là một chuyện rất hiếm thấy.
Xe đã đi được một quãng đường rất xa, Bạch Y lúc này mới nhớ ra, nên cô quay sang hỏi: "Tại sao anh lại xuất hiện ở phòng nghỉ của diễn viên?"
"Anh đứng ở bên ngoài thấy nhiều người đã đi về mà gửi tin nhắn cho em không thấy em nhắn lại.

Nên anh muốn vào trong xem thử."
"Ách, em xin lỗi." Bạch Y lôi điện thoại di động ra, "Em không để ý." Lại cúi xuống xem thời gian, thì phát hiện bây giờ đã gần một giờ sáng.


Trình Minh Ý giọng điệu rất thản nhiên: "Không sao đâu, hai người vừa nãy là ai?"
Anh không quan tâm tới mấy chuyện trong giới giải trí.

Mà Tạ Tư Khôn cùng Dương Nguyệt cũng không phải là diễn viên quá nổi tiếng.

Nên chuyện Trình Minh Ý không biết tới tên của hai người bọn họ là chuyện quá bình thường.
Bạch Y tóm tắt lại câu chuyện kể cho Trình Minh Ý nghe.

Cô nói đại khái là lần trước Tạ Tư Khôn cùng cô đang nói chuyện thì bị Dương Nguyệt nhìn thấy.

Mà người kia có chút tật xấu, mà không thích bị Dương Nguyệt hiểu lầm.

Nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Bạch Y.

Mà lần trước Dương Nguyệt cũng nhìn thấy.

Sau đó thì cô ta xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện.

Liền tin chuyện này là thật.
"Nhàm chán." Trình Minh Ý nói.
Bạch Y gật gật đầu, cô cũng cảm thấy vậy, chuyện này nhàm đến mức phát chán.

May mắn thay, bất luận là trong tiểu thuyết, hay là mong muốn cá nhân của cô.

Cô cảm thấy rất may mắn vì sau này mình sẽ không có cơ hội để làm việc chung với con gấu Teddy kia nữa.
Xe đã tiến vào trong gara, vừa tắt máy.

Bạch Y nhanh nhẹn định mở cửa xe ra.

Nhưng Trình Minh Ý đã nhanh tay hơn ấn nút khóa cửa xe lại.

Tiếng "loát" vang lên trong buổi đêm yên tĩnh, cô cảm thấy tiếng đồng nghe rất rõ.
Bạch Y từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt để hỏi anh.


Bạch Y có hơi miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh thích em điểm gì? Anh là người xuất sắc như vậy, em có hơi lo lắng?"
"Bất cứ điểm nào anh cũng thích." Ánh mắt Trình Minh Ý rất kiên định xen lẫn với sự dịu dàng, "Hiện tại không phải thời gian để em suy nghĩ mấy chuyện liên thiên.

Anh đang đợi câu trả lời của em."
"..."
Không phải chứ.

Thực sự bây giờ cô cảm thấy như có một con mèo nhỏ cào lung tung trong lòng mình.

Bạch Y chỉ muốn ở trong bãi đỗ xe không người này được hét to lên một tiếng: Nam chính à, thiết lập nhân vật của anh đã bị sai rồi!
Cùng nam chính phát triển câu chuyện thành ra như vậy, Bạch Y chỉ cảm thấy hơi bất ngờ.

Nhưng chuyện đang xảy ở trước mặt cô, cô không cảm thấy quá chán ghét.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng mình rất mâu thuẫn cùng cảm giác có hơi băn khoăn.

Trước khi bước vào trận chiến với Trình Minh Ý, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.

Trình Minh Ý là người xử lý mọi chuyện rất gọn gàng và dứt khoát.

Bất quá cô chỉ cảm thấy giống như lực của một đôi giày chạm xuống đất, tác động của nó không quá lớn.
Băng vẫn là băng, nhưng ta vẫn còn thể thu thập từ từ.
Bạch Y cúi đầu xuống, trầm tư suy nghĩ.

Cô phân tích mặt lợi và hại của tình huống trước mặt.

Nhỡ đâu cô có thể tránh được kết cục bi thảm của nguyên chủ trong [Định mệnh].

Mà tình huống này cũng rất phù hợp với cốt truyện, chả phải nguyên chủ nguyện chết đi sống lại chỉ vì muốn được nam chính yêu mình sao.
Nếu mọi chuyện diễn ra theo tình hình đó, nhỡ đâu cốt truyện lại tiến tới giai đoạn nữ chính trở về nước.

Cô cũng không thể nắm rõ lúc đấy nam chính sẽ chọn cô hay là nữ chính.
Mấu chốt là, cô có chấp nhận đi theo con đường đó không?
Bạch Y một tay đặt lên ngực, ngồi thẳng lưng, thử thăm dò đối phương: "Anh có hiểu như thế nào mới là tình yêu không?"
Ánh mắt Trình Minh Ý rất kiên định xen lẫn với sự dịu dàng, "Anh không rõ mấy câu chuyện liên quan tới tình yêu.

Nhưng anh biết là anh rất yêu em."

Nói xong câu đấy, Bạch Y nín thở cẩn thận quan sát tình trạng của cơ thể.

Cô phát hiện cơ thể không có gì bất thường.

Điều đó khiến cô trở nên mừng rỡ như điên, nhưng nó cũng khiến cô lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Đã rất lâu rồi cô không hề trải qua cái cảm giác kinh khủng khiếp kia.

Chả lẽ ngay từ đầu cô đã đoán nhầm, mẫu chốt của cốt truyện không nằm trên người nam chính, mà nằm trên người nữ chính.
Chả lẽ là vì ánh sáng hào quang phát ra từ người nữ chính.

Nên khiến nam chính bị mê muội.

Dù có thể nam chính không thực sự thích nữ chính nhưng lại bị cốt truyện ép phải đi theo con đường đấy.

Chính vì điều này mới khiến cho cô từ cõi chết được trao cho cơ hội sống lại.
Nhưng mục đích sống lại của cô? Là ám chỉ sự nghiệp? Hay là chuyện tình cảm.
Bạch Y càng nghĩ lại càng thấy hoảng, nhỡ đâu dù cô đã thử rất nhiều cách nhưng kết cục của cô vẫn là chết.

Nếu cô chết đi, nhỡ cốt truyện vẫn chưa được hoàn thành, liệu cô còn có được cơ hội sống lại thêm một lần nữa hay không.

Hiện tại cô chỉ có thể áp cái nội tâm đang gợn sóng của bản bản thân xuống.

Cô cứ nên lo việc ở trước mặt đã.
Mà biểu cảm mờ mịt rối rắm kia trong mắt của Trình Minh Ý.

Anh biết có thể Bạch Y chưa thực sự tin tưởng anh.

Cho nên vừa nãy cô mới do dự.
Cũng đúng, gần 30 năm nay anh chưa từng nói chuyện yêu đương và cũng chưa từng yêu ai cả.

Khẳng định có chuyện anh vẫn chưa làm tốt.

Mà Bạch Y không có người thân ở bên cạnh, nên cô có những hoài nghi về anh cũng là lẽ thường tình.
"Y Y, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội." Trình Minh Ý dịu dàng nói, "Anh sẽ chứng minh cho em thấy những lời anh nói đều là thật."
"Hả?"
Trong đầu của Bạch Y đang rất rối, cô vẫn chưa tìm được hướng đi chính xác.

Thì đã bị lời tỏ tình bất ngờ này của Trình Minh Ý giúp cô chặn những suy nghĩ liên thiên ở trong đầu.
Chứng minh cái gì? Anh đang suy nghĩ chuyện gì? Bọn họ đang nói chung cùng một câu chuyện à?
Trình Minh Ý cũng không cho cô thời gian để suy xét, mở cửa xe ra rồi bước xuống xe.


Vòng qua phía bên kia, giúp Bạch Y mở cửa xe.
"Chúng ta về nhà thôi."
Thẳng đến lúc nằm trên giường, Bạch Y ngồi suy nghĩ cẩn thận chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bây giờ cô cùng Trình Minh Ý đang bắt đầu mối quan hệ yêu đương.
***
Cũng vào lúc nửa đêm, Diệp Lam chính thức trở lại Bắc Kinh.

Ngày hôm sau cô ấy sẽ quay trở lại đoàn làm phim.

Dựa theo ước định của bọn cô, cô sẽ kể cho Diệp Lam nghe những chuyện xảy ra ở đoàn làm phim.

Bao gồm cả tiến độ quay phim cùng mấy mối quan hệ của mọi người trong đoàn làm phim.

Cô cứ coi việc đó như là mình đang bàn giao công việc.
Nhưng tình huống đột ngột phát sinh vào đêm qua, khiến Bạch Y không có tâm tư để ý tới mấy chuyện khác.

Chỉ gửi cho Diệp Lam một tin nhắn, nói chuyện xảy ra ở ngày hôm nay sẽ không kết thúc.
Tuy rằng lúc trước có nhiều lời đồn đại xoay quanh, nhưng tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn.

Nhưng những lời này do Trình Minh Ý nói ra lại là một câu chuyện khác.
Bạch Y nằm nghiêng người, vừa chơi điện thoại di động.

Mở trang weibo của Chu Quỳnh Vũ ra.

Bài đăng mới nhất vẫn là bài viết từ mấy tháng trước.

Cô thậm chí còn mò vào trang web, các phóng viên chuyên đi theo dõi lộ trình các minh tinh diễn viên ca sĩ nổi tiếng.

Nhưng cô vẫn không hề có bất kỳ tin tức nào liên quan tới Chu Quỳnh Vũ.
Trong thời kỳ của lưu lượng.

Người nổi tiếng được coi như một sinh vật lạ.

Nếu được rời xa khỏi tầm mắt của công chúng trong một khoảng thời gian.

Chắc chắn có nhiều người sẽ cảm thấy điều đó rất dễ chịu.
Sáng nay lúc Trình Minh Ý đi công ty để làm việc, trước khi đi anh còn chuẩn bị cho cô một bữa sáng.

Nói với cô nếu không có lịch trình, thì có thể nằm ở nhà để nghỉ ngơi.

Nếu thấy chán quá có thể đi ra ngoài dạo phố hoặc uống trà, hoặc có thể đi tới công ty tìm anh nói chuyện.
Nói chuyện...
Chỉ trong một đêm, từ cách nói chuyện tích chữ như tích vàng biến thành cách nói chuyện thân mật.

Trong lúc cô vẫn đang ngơ ngác, anh đã nhanh chóng vui vẻ tiếp nhận chuyện này.

Không hiểu vì sao Bạch Y lại rất muốn đánh người.
Nếu không phải nam chính cặn bã, cùng nữ phụ tiện.

Chắc cũng chả tới mức khiến cho mối quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng, thậm chí còn trở mặt nhau.
Ngày hôm nay ánh sáng mặt trời rất đẹp, khu chung cư này thiết kế rất tốt.

Bất kỳ căn hộ nào cũng được hưởng ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.

Bạch Y mở rèm cửa ra, nằm phơi nắng, từ bên ngoài ánh nắng xuyên qua lớp cửa thủy tinh chiếu vào trong phòng, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Những tia nắng đó đã cuốn bay những đám mây đen ở trong lòng cô.

Bạch Y mở TV lên.

Đúng lúc đang chiếu một bộ phim tiên kiếm hiệp, cô vội chạy vào trong lấy sách bút ra để ghi chép và học hỏi kinh nghiệm..


Bình luận

Truyện đang đọc