XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Ta nói này Tô cô nương, cô là nghe không hiểu hay sao, phủ Thượng thư mấy người chẳng mấy chốc sẽ tiêu tùng, giờ cô còn đòi về, về đó làm gì? Về chịu chết à?- Nam Cung Ly Mặc nghe chẳng lọt tai nữa, hoàn toàn không hiểu nổi, họ bỏ ra nhiều công sức như thế, mới khiến nàng danh chính ngôn thuận biến mất không chút sơ hở, sở nàng ta lại muốn về, họ làm nhiều chuyện thế này chẳng phải uống phí hết rồi sao.

Tô Linh hoàn toàn hiểu được tâm trạng hiện giờ của Nam Cung Ly Mặc, phí hết tâm sức, kết quả đối phương lại chẳng nhận ơn, nếu không phải nể mặt Sở Bạch, hắn đã chẳng nói chuyện khách sáo như vậy rồi. Chỉ là cô cảm thấy, cô không thể cứ vậy mà đi, mặc dù cô không phải Tô Uyển Linh thật, nhưng người của Tô gia chưa từng nghi ngờ cô, Từ thị lại càng hết lòng hết sức với cô.

Ánh mắt Sở Bạch thâm trầm nhìn cô, nhìn không ra vui giận.

– Cho ta một lý do.

Tô Linh bị hắn nhìn đến mất tập trung, tránh né ánh mắt hắn, biết hôm nay nếu cô không cho hẳn một lời giải thích hợp lý, chắc chắn hắn sẽ không để cô đi, vì vậy cô nói:

– Chẳng qua muội thấy trên dưới phủ Thượng thư nhiều người như vậy, không phải ai cũng đáng chết.

Sở Bạch nhìn cô:

– Nàng phải rõ hơn ai hết, năm đó Tô Hoài Viễn làm ra chuyện thế này, vốn dĩ đã mạo hiểm chuyện tịch thu tài sản và chu di cả tộc, sớm muộn gì cũng có hôm nay, về phần đám người của phủ Thượng thư, lúc phủ đệ vào thời hưng thịnh, họ cũng đã hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý mà phủ mang lại, thì không có lý gì vào lúc khó khăn, họ có thể thoát khỏi liên can.

Đúng vậy, luật pháp thời đại này chính là như thế, dù cô có quay về báo tin, phủ Thượng thư cũng không thể bứng cả nhà đi mai danh ẩn tích, thiên tử nổi giận, thì dù có đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị bắt trở về, chuyện năm đó Tô gia hãm hại Nguyên Phi, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, cô đến, bất quá chỉ kéo dài thời gian bại lộ thêm một ít, phủ Thượng thư sớm muộn gì cũng phải diệt vong.

Đây chính là sự thật cô không thể thay đổi, trừ phi cô có cách khiến nam chính và nữ chính mãi mãi không về kinh, hiển nhiên là điều không thể, Sở Bạch và Nam Cung Ly Mặc nói chắc như đinh đóng cột thế này, chỉ e đã thu được tin tức gì đáng tin cậy rồi.

Vừa rồi Sở Bạch cũng nói chuyện năm đó Tô Hoài Viễn làm ra, chứng minh ngay cả chuyện đó là gì hắn cũng biết rõ, cũng đã điều tra rõ ràng, chỉ là không biết hắn điều tra từ lúc nào. Có lẽ lần trước khi Hoành Thành Ti đến lục soát phủ Thượng Thư, hắn đã nắm được manh mối, bằng không cũng sẽ không cầm bức tranh Nguyên Phi trong mật thất của Tô Hoài Viễn lên, nói mấy lời như vậy.

Phủ Thượng thư bị diệt, chỉ e là điều không thể ngăn lại.

– Tô Linh, đi với ta về nước Tề, ta sẽ bảo vệ nàng.

Tô Linh nghe giọng hắn nhàn nhạt truyền đến, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng tuấn tú không có bất cứ biểu lộ gì, thế nhưng, ánh mắt hắn sáng rực như muốn nhìn thấu cô, không, là đã nhìn thấu cô rồi, bởi vì hắn vừa gọi cô là Tô Linh, không phải Tô Uyển Linh.

Cô rơi vào thế giới này lâu vậy rồi, quen nghe mọi người gọi mình là Tô Uyển Linh, Tô tam tiểu thư, Linh nhi, rõ ràng chỉ thiếu một từ, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn nghe rồi, hắn hoàn toàn không tin mấy chuyện ma quỷ mà cô nói, hắn gọi cô là Tô Linh, chứ không phải Tô Uyển Linh.

Tô Linh đứng chết trân tại chỗ, không biết nên tiếp tục nói gì, bầu không khí yên tĩnh quái dị.

– Đại nhân, chúng ta đã lục soát hết biệt viện, ngoại trừ một cô nương ra thì không còn ai khác, có cần diệt khẩu hay không?- Một nam tử áo đen đột ngột xuất hiện, xen ngang không khí quái dị, Tô Linh nghe vậy, cướp lời:

– Đừng giết, đấy là nha hoàn của ta.

Nam tử áo đen nhìn Cao Kiệt, Cao Kiệt nhìn Sở Bạch, liền nói:

– Đừng giết, dẫn người tới đây.

Xuân Hi mau chóng được dẫn đến, run lẩy bẩy như đóa hoa bị mưa gió tàn phá, tất nhiên mấy sự việc vừa diễn ra khiến nàng bị dọa phát sợ, trông thấy tiểu thư nhà mình, liền nhào đến trước mặt Tô Linh:

– Tiểu thư, người không sao chứ, nô tì cứ tưởng sẽ không gặp được người nữa.

Giọng Xuân Hi yếu ớt, đứng không vững, Tô Linh vội đỡ lấy nàng, quắc mắt nhìn tên thị vệ dẫn nàng đến:

– Mấy người đánh Xuân Hi?

Thị vệ kia không biết cô nương này từ đâu chui ra, nhưng lại thấy đứng cùng thiếu chủ, giọng nói liền có vài phần cung kính:

– Bẩm cô nương, chúng ta không hề động đến cô nương ấy.

Xuân Hi cũng lắc đầu nói:

– Tiểu thư, họ không đánh nô tì, nô tì chỉ là bị đói, hôm qua người bị họ dẫn đi, họ liền khóa cửa, không thả nô tì ra ngoài cũng không cho ăn uống, nô tì đợi trong phòng suốt một ngày một đêm, không ra ngoài được, sau đó mấy người này đến.

– Không đánh thì tốt- Tô Linh đỡ Xuân Hi, nhìn về phía Sở Bạch- Biểu ca, muội muốn dẫn em ấy đi cùng.

Cao Kiệt định lên tiếng, Sở Bạch lạnh lùng lườm ông một cái, ông chỉ có thể ngậm miệng, sau đó nghe thiếu chủ ôn hòa nói:

– Được.

Sở Bạch vừa dứt lời, bụng Tô Linh đúng lúc sôi lên ùng ục, âm thanh rất vang, tất cả mọi người đều nghe thấy, biểu cảm của Cao Kiệt khó diễn tả được bằng lời, Nam Cung Ly Mặc cố nhịn cười, Tô Linh xấu hổ đến nỗi ước gì có cái lỗ chui xuống, sắc mặt Sở Bạch vô thường, quay đầu căn dặn:

– Dẫn nàng ấy xuất thành, chuẩn bị thức ăn cho nàng, không được chậm trễ.

Cao Kiệt dù không mấy tình nguyện, vẫn khom lưng:

– Vi thần tuân chỉ.

Tô Linh nghe Sở Bạch nói vậy, dường như không định đi chung với mình, không khỏi hỏi:

– Biểu ca, chẳng lẽ huynh không đi cùng muội à?

Cao Kiệt nghe vậy nhíu mày trách cứ:

– Hành tung của thiếu chủ, sao ngươi lại dám hỏi.

Tô Linh ấm ức nhìn ông ta, không nói gì.

Nam Cung Ly Mặc nhìn bộ dáng ấm ức của Tô Linh, sau lại thấy sắc mặt của Nhị hoàng tử tối sầm, hằm hằm nhìn Cao Kiệt, liền biết cô gái nhỏ này chắc hẳn là người trong lòng của Nhị hoàng tử, sau này nhất định phải đối xử khách sáo với nàng ta một chút mới được.

– Vi thần lỡ lời- Cao Kiệt cũng nhìn ra vẻ không vui trong mắt thiếu chủ, vội cung kính nói.

– Ta không mong nghe thấy mấy câu tương tự thế này một lần nào nữa, Cao đại nhân vẫn là mời ông trở về đi- Sở Bạch nói xong, kéo Tô Linh sang một bên- Đồ ta đưa cho, vẫn còn giữ chứ?

Tô Linh nghĩ ngợi, cảm thấy có lẽ hắn ám chỉ cái còi kia, thế là móc từ trong ngực ra cho hắn xem:

– Là chiếc còi này sao? Còn đây, muội xâu vào dây đeo lên cổ, tuyệt đối không làm rơi đâu.

Sở Bạch gật đầu:

– Cất kỹ đi, nếu Cao Kiệt bất kính với nàng, nàng cứ lấy vật này ra cho ông ta xem, ta còn có chút việc cần quay về thành Kính Dương, nàng theo Cao Kiệt xuất thành, xong việc ta sẽ đến hội tụ với mọi người.

Tô Linh nghĩ đến Cao Kiệt luôn có lòng ghét mình, mặc dù có chiếc còi này ở đây, cũng không muốn giao tính mạng mình vào tay kẻ có thù hằn với mình, nên nói:

– Biểu ca, muội không muốn xuất thành.

– Không được, thân phận của nàng không thể bị phát hiện- Sở Bạch không chút nghĩ ngợi, thẳng thắn từ chối.

Tô Linh kéo kéo tay áo của Sở Bạch:

– Nhưng muội muốn đi cùng huynh, biểu ca, huynh đồng ý đi mà.

Sở Bạch mở to mắt sáng rực nhìn cô cẩn thận lấy lòng mình, dáng vẻ giống như lúc ở Ngô Đồng uyển, liền mềm lòng:

– Thôi được, nhưng nàng không được tùy tiện đi lại lung tung, nhất định phải nghe lời.

– Vâng, muội hứa- Tô Linh thấy hắn đồng ý, mừng rỡ, giơ hai ngón tay lên giả bộ thề thốt.

Sở Bạch không nói gì, thu hồi ánh mắt, đi qua chỗ Cao Kiệt, thấp giọng căn dặn:

– Không cần ra khỏi thành nữa, chuẩn bị xe ngựa, đưa nàng ấy đến căn cứ.

Lần này không riêng gì Cao Kiệt, cả Nam Cung Ly Mặc cũng biến sắc, căn cứ cơ mật đến như thế, dù cô nương này là nữ nhân của Nhị hoàng tử, nhưng dẫu sao cũng là người của nước Lê, cứ như vậy mang nàng ta đến căn cứ, nếu nàng ta có tâm tư nào khác, chẳng lẽ sẽ vô cùng bất lợi với bọn họ à?

– Thiếu chủ, hành động lần này e rằng không ổn- Cao Kiệt nói.

– Ta nói đi chuẩn bị xe ngựa- Ánh mắt Sở Bạch kiên định.

Nam Cung Ly Mặc và Cao Kiệt đưa mắt nhìn nhau, người lắc đầu, kẻ chỉ biết đi chuẩn bị xe ngựa.

Xe ngựa sẵn sàng, theo cửa sau của lầu Vọng Hoa, môt đoàn người lên xe ngựa, đi gần nửa canh giờ, loáng tháng nghe thấy có tiếng rao hàng, Tô Linh định vén rèm lên xem, Sở Bạch nãy giờ luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nói:

– Bây giờ nàng không nên lộ diện.

Cánh tay vươn ra của Tô Linh chỉ có thể chậm rãi thu lại.

Ngoài xe, một người một ngựa lao vút qua như tên bắn, trên ngựa là một công tử áo trắng khoác áo choàng đen, tướng mạo xuất chúng, cưỡi trên một con Hãn Huyết Bão Mã, phi nhanh như xé gió, trong nháy mắt chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, dân chúng hai bên đường cả kinh nép sát vào lề đường đợi ngựa phi xa, lúc này mới đi ra, một người nhìn theo, bất mãn nói:

– Kẻ nào hống hách thế, còn đang ngày Tết, người người qua lại đi thăm họ hàng, hắn quất ngựa nhanh thế, không sợ va phải xe ngựa của quý nhân à?

Một người khác ở bên cạnh nhìn qua rồi đáp:

– Vị huynh đài này chắc đến thăm người thân trong kinh thành, nhắc đến quý nhân trong thành Kính Dương này, đâu có người nào sang quý bằng vị công tử lúc nãy, là nhân vật bình thường tung hoàng trong thành, chỉ có người khác tránh y, làm gì có chuyện y tránh người ta chứ.

Người nọ nghe xong hứng thú hỏi lại:

– Xin hỏi huynh đài, vị công tử ban nãy là ai?

– Xem ra huynh chẳng biết gì rồi, con ngựa ban nãy y vừa cưỡi, chính là Hoàng thượng ban cho, có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt này, đương nhiên là người của phủ Vệ Quốc Công, Tạ gia, vị công tử anh tuấn phi phàm tuổi khoảng mười bảy mười tám lúc nãy, đương nhiên là Nhị công tử Tạ gia, Tạ Phương Tung rồi.

Người nọ tuy rằng không phải người trong thành, nhưng hắn có nghe biết về Tạ gia, mẫu tộc của Thái hoàng Thái hậu đương triều, gia thế hiển hách, khó trách công tử Tạ gia dám phóng ngựa nước đại trong ngày Tết thế này.

– Không biết Tạ nhị công tử vội vã đi đâu?

Người kia làm như chuyện gì cũng biết, chỉ theo hướng kia nói:

– Trông phương hướng, chắc Tạ nhị công tử đến phủ Lại bộ Thượng thư rồi, Tam tiểu thư của phủ Thượng thư hôm qua được phát hiện ở sông hộ thành, lúc vớt thi thể lên mặt bị hủy hết, đáng tiếc, một cô nương dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, chưa trổ mã hết đã chết tức tưởi. Hai người họ từng học chung ở thư viện Lộc Sơn, tuy chỉ làm đồng môn mấy tháng, nhưng Tạ nhị công tử này đúng là người trọng tình, giờ chắc vừa từ nhà ngoại trở về, nghe tin Tô tam tiểu thư chết, liền chạy đến viếng.

Người nọ ồ một tiếng:

– Hóa ra vội đi đám tang à, thảo nào gấp gáp như thế.

Đám người lắc đầu giải tán, đường phố khôi phục cảnh tượng như ban đầu.

Tô Linh, được người ta tiếc thương vừa nãy, giờ đang ngồi trên xe ngựa, nhìn Sở Bạch nói một câu xong lại nhắm mắt, nghĩ ngợi, vẫn không nhịn được gọi:

– Biểu ca.

Sở Bạch đang nhắm mắt, ừ một tiếng, trông có vẻ mệt mỏi. Tô Linh thấy bộ dạng bơ phờ này của y, nghĩ vẫn không nên hỏi.

Sở Bạch nhắm mắt đợi một hồi, không đợi được câu hỏi của cô, không khỏi mở mắt ra, hai mắt hằn đầy tơ máu, nhìn cô:

– Sao muốn hỏi lại thôi?

– Muội thấy huynh mệt, nên không hỏi, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, biểu ca, huynh xem như muội dở hơi đi- Tô Linh cười cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm.

Thực ra cô muốn hỏi hắn có chuyện gì muốn hỏi cô không, ví dụ như tại sao cô lại là Tô Linh, đến từ đâu, Tô Uyển Linh thật đang ở nơi nào, đáng lẽ người bình thường nghe được chuyện như vậy, đều sẽ hỏi những câu thế này, nhưng từ đầu chí cuối hắn dường như không có gì muốn hỏi cô, dường như dù cô là Tô Linh hay Tô Uyển Linh, với hắn mà nói cũng không là gì.

Tô Linh nghĩ vậy liền cảm thấy dù mình cố gặng hỏi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao thân phận thật của cô cũng không dám nói, so với hận Tô Uyển Linh, hắn phải càng hận cô hơn mới đúng, dù sao cuộc đời long đong trắc trở của hắn, đều do một tay cô viết ra.

Cô đột nhiên không hỏi, Sở Bạch cũng không nói nữa, Tô Linh thở hắt ra, nghe bên ngoài tiếng ồn nhỏ dần, lát sau có chút yên tĩnh, khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại, Cao Kiệt vén rèm, cung kính nói:

– Thiếu chủ, đến rồi.

Sở Bạch mở mắt, đứng dậy bước xuống xe, Tô Linh theo sát đằng sau, phát hiện xe ngựa đi thẳng vào trong sân nhà, bên trong có rất nhiều lồng to nhỏ bằng gỗ, trong lồng nhốt rất nhiều chó mèo, đủ mọi màu lông chủng loại, chính là một tiệm bán thú cưng.

Căn cứ của Tề ở nước Lê, lại nằm trong khu bán tranh-chim-thú cưng ở Thập Cửu Nhai, lần trước cô vì đánh Trương Nhạc Khang trút giận cho Sở Bạch, còn theo hắn đến Thập Cửu Nhai, không ngờ lần thứ hai đến đây, lại là quang cảnh này.

– Ti chức tham kiến Thiếu chủ- Chưởng quầy của tiệm thú cưng vội chạy ra, khúm núm quỳ xuống dập đầu.

Sở Bạch không quan tâm mấy, quay người vươn tay ra, Tô Linh đang định nhảy phóc xuống xe, thấy hắn vươn tay, cô định khước từ, nói mình không cần đỡ, thì thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ để nhìn cô, đặc biệt là chưởng quầy nọ.

Chưởng quầy ở nước Lê đã lâu, chắc hẳn biết rõ ân oán giữa Tô Uyển Linh và Sở Bạch hơn cả Nam Cung Ly Mặc, chẳng trách ông ta lộ ra ánh mắt khiếp sợ đến vậy, hành động này của Sở Bạch, e rằng ngầm nói với bọn họ, với hắn, cô là sự tồn tại rất đặc biệt, người ở đây không được đối đãi vô lễ với cô như Cao Kiệt nha.

Tô Linh cảm kích hành động này của Sở Bạch, đương nhiên sẽ không làm phật lòng hắn, ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, cười nói:

– Đa tạ biểu ca.

Chưởng quầy vội cúi đầu xuống, nghi hoặc trong đáy lòng lớn dần, chẳng lẽ ông toàn nghe truyền miệng mấy lời dối trá? Không phải nói Tam tiểu thư phủ Thượng thư đã chết rồi sao? Còn sống sờ sờ ở chỗ này, Thiếu chủ lại dốc lòng che chở cho cô nương ấy nữa, xuống xe ngựa cũng muốn đỡ. Mấy năm nay, vì để từ hôn, Tam tiểu thư gây ra không ít chuyện phiền phức cho Thếu chủ, Thiếu chủ vừa vào Hoàng Thành Ti liền tìm Thái hậu xin hủy hôn, vậy không thích cô nương ấy mới đúng chứ, nhưng ban nãy là tình huống gì?

Trong đầu chưởng quầy đầy dấu chấm hỏi, thì nghe giọng nói chậm rãi của Thiếu chủ truyền đến:

– Đứng lên cả đi, lập tức chuẩn bị thức ăn, càng cay càng tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc