XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A


Lâm Thanh Hàn bị lời nói của Thẩm Tiện làm đỏ ửng hai bên tai, nhìn phần bánh trước mặt khóe môi hơi gợi lên, cầm chiếc muỗng đặt kế bên múc một muỗng bánh lên, hương trà xanh thơm ngọt tan vào trong miệng, Lâm Thanh Hàn lại nghĩ đến hành động hôm nay của Thẩm Tiện, chuyện cô kêu Thẩm Tiện làm Thẩm Tiện đều hoàn thành, hơn nữa còn rất tri kỷ, hoàn toàn không tức giận.
Ngay lúc Lâm Thanh Hàn nghĩ đông nghĩ tây thì Thẩm Tiện đã đưa bánh cho nhân viên xong, quay về văn phòng, Thẩm Tiện tiến vài bước đến bàn làm việc, nghiêng người dựa vào bàn làm việc, mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn: "Giám đốc Lâm, còn có chuyện gì cần phân phó không?".

Không biết vì sao, Thẩm Tiện còn rất thích Lâm Thanh Hàn sai bảo cô, cảm thấy đây như là biểu hiện Lâm Thanh Hàn coi cô là người nhà.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, ý cười trên khóe môi lại không có cách nào áp xuống, "Không có, chị không được chọc tôi, mau ăn phần bánh của chị đi".
"Được rồi, tôi đi ăn bánh kem".

Thẩm Tiện nói, cầm lấy phần bánh black forest đặt trên bàn, ngồi xuống sô pha ăn.
Lâm Thanh Hàn cũng cầm phần bánh của mình lên, ngồi lại trên sô pha.
Thẩm Tiện cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Sao không ngồi đó nữa".
"Không làm trễ nải công việc của chị, việc hôm nay làm xong chưa?".

Lâm Thanh Hàn có chút chột dạ múc phần bánh kem trước mặt, cô đi theo Thẩm Tiện đến công ty có khi nào ảnh hưởng Thẩm Tiện làm việc hay không?".
"Không có gì, đều làm xong rồi, em không cần lo lắng cho tôi".

Thẩm Tiện nhích nhích lại gần Lâm Thanh Hàn, nhìn chằm chằm cô, cười nói.
Lâm Thanh Hàn vừa định mở miệng phản bác lại nuốt lời muốn nói xuống, trước kia nếu Thẩm Tiện ăn nói như này để trêu ghẹo cô cô đều trả đũa, lần này Lâm Thanh Hàn chuẩn bị nương theo lời Thẩm Tiện, nhướng mày nhìn vào mắt Thẩm Tiện, "Đúng rồi, tôi đang lo lắng cho chị".
Như vậy lại khiến cho Thẩm Tiện không biết nói tiếp cái gì, này không giống như cô nghĩ nha, Thanh Hàn sao lại không phản bác lời cô nói? Thẩm Tiện bị lời nói của Lâm Thanh Hàn làm cho nóng lên, duỗi tay phe phẩy tạo gió, sau đó ăn thêm hai miếng bánh.
Lâm Thanh Hàn thấy bộ dạng không biết làm sao của Thẩm Tiện, dựa vào sô pha cười ra tiếng.
Khoảng 5 giờ chiều, hai người cùng nhau đi vào gara, lái xe đi đón nhóc con.

Xe Thẩm Tiện rất trống trải, trong xe không để thêm bất kỳ vật trang trí nào, trước đó vẫn còn chưa thân thiết với Thẩm Tiện nên Lâm Thanh Hàn vẫn không nói gì, bây giờ sao, Lâm Thanh Hàn ánh mắt sáng ngời, quay đầu nói với Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, trong xe chị sao không có vật trang trí? Không phải mọi người đều sẽ trang trí một vài vật nhỏ trong xe sao?".
Thẩm Tiện bị câu hỏi này làm cho ngẩn người, không phải cô không muốn trang trí mà là cô căn bản không có nhận thức gì về việc này, đời trước cả ngày đều vội vàng làm việc, làm gì có tâm tình làm mấy việc này? Đời này, sau khi mua xe Thẩm Tiện cũng hoàn toàn không nghĩ đến mấy việc này.
"Tôi quên mất, hơn nữa tôi cũng không biết mua cái gì, lát nữa chúng ta đón Điềm Điềm, sau đó hai người giúp tôi chọn đi".

Thẩm Tiện nghĩ nghĩ nói, trong xe đúng là rất trống trải, như vậy lại thiếu một ít hơi người.
Lâm Thanh Hàn cười cười, nghiêng người nhìn Thẩm Tiện, "Vậy lát nữa phải nghe tôi và Điềm Điềm nói, chị không được đổi ý".
Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tôi ngoan ngoãn nghe hai người nói".
Lâm Thanh Hàn gật đầu, cười cười nói: "Ừ, vậy còn được".
Hai người dừng xe gần cổng trường, các bạn nhỏ trong nhà trẻ còn chưa tan học, mấy bạn nhỏ trong các lớp đều đang xếp hàng ở sân thể dục, chờ cô giáo dắt ra cổng.
Chỉ một lát sau đã thấy nhóc con và Lý Manh Manh nắm tay nhau đi ra nhà trẻ, nhóc con nhìn thấy Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện liền chào tạm biệt Lý Manh Manh, nhảy nhót chạy đến chỗ Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.
"Mẹ, mommy".

Thẩm Điềm không hề phân biệt đối xử mà ôm Lâm Thanh Hàn một chút, sau đó lại ôm Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện dứt khoát bồng nhóc con lên, ôm vào trong ngực khiến nhóc con vui vẻ cười ha ha.
Lâm Thanh Hàn đứng một bên mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ đùa giỡn, dặn dò nói: "Hai người cẩn thận một chút, không được ồn ào, về nhà hẳn đùa giỡn".
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, "Được rồi, chúng ta không ồn ào, con cùng mommy đi mua đồ được không?".
Thẩm Điềm vừa nghe đi mua đồ liền mở to đôi mắt, con nít mà, luôn thích đi đến những nơi ồn ào náo nhiệt, "Dạ, Điềm Điềm đi với mommy".
"Ừ, lát nữa Điềm Điềm tùy ý chọn".

Thẩm Tiện cười, đặt nhóc con ngồi lên ghế trẻ em, tiện tay giúp nhóc con cài lại dây an toàn, Lâm Thanh Hàn ngồi ở ghế sau cùng nhóc con.

Thẩm Tiện dừng xe ở một trung tâm thương mại, ba người đi đến một cửa hàng bán đồ chơi và vật trang trí, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn dắt Thẩm Điềm đi vào tiệm.
Trước đó nhóc con rất ít khi đến cửa hàng bán đồ chơi, một phần là do Lâm Thanh Hàn rất bận rộn, phần còn lại chính là cô không có quá nhiều tiền, lúc ấy Lâm Thanh Hàn bị cha mẹ, em trai, còn có Thẩm Tiện thay phiên đòi tiền, vừa phải đóng tiền nhà, vừa phải đóng tiền học cho con gái, trong tay cô không có bao nhiêu tiền nhàn rỗi.
Thẩm Tiện thấy nhóc con một hồi thì nhìn nơi này, một hồi thì nhìn nơi khác tò mò, trong lòng có chút chua xót, gần đây cô đều lo bận rộn công việc, vậy mà xem nhẹ việc mang nhóc con ra ngoài chơi.
Thẩm Tiện xoa xoa bím tóc nhỏ trên đầu nhóc con, cười nói: "Điềm Điềm muốn cái gì liền nói với mommy, thích cái gì đều được".
Tuy nhóc con còn nhỏ nhưng lại biết trước kia mẹ và mommy luôn vì tiền mà cãi nhau, sau đó mommy lại trở nên tốt hơn, sẽ mua cho bé rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng nhóc con vẫn hình thành thói quen không tiêu tiền bừa bãi, đối với món đồ chơi yêu thích cũng chỉ nhìn nhìn, không dám sờ vào.
Thẩm TIện thấy nhóc con hồng hồng khuôn mặt, dứt khoát ôm nhóc con vào lòng, "Điềm Điềm không cần ngại, mommy để dành rất nhiều tiền cho Điềm Điềm là vì để Điềm Điềm xài nha".
Thẩm Điềm hồng khuôn mặt, ở trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, duỗi tay chỉ một con thỏ con cách đó không xa, Thẩm Tiện cười giúp nhóc con cầm lên, con thỏ kia Thẩm Tiện cảm thấy nhỏ, nhưng mà để nhóc con ôm lại có vẻ to lớn, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Thẩm Tiện một bên cấp nhóc con chọn đồ chơi, một bên nói với Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, em giúp tôi chọn vài món đặt lên xe đi".
Lâm Thanh Hàn cười gật đầu: "Ừm, tôi giúp chị chọn".
Lâm Thanh Hàn tùy tay cầm một bộ trang trí hình heo con có lò xo, đi qua hỏi Thẩm Tiện, "Đáng yêu không?".
Thẩm Tiện gật gật đầu, cô thì sao cũng được, Thanh Hàn thích là được rồi, "Đáng yêu".
Lâm Thanh Hàn cố nén cười cầm một loạt heo con bỏ vào giỏ, chuẩn bị giúp Thẩm Tiện đặt một bầy heo con lên xe, sau đó lại cầm một con mèo bông, chuẩn bị đặt vào phía sau ghế.
Thẩm Tiện thì nhìn trúng một con gấu to, con gấu lớn gần bằng hai cái nhóc con gộp lại, Thẩm Tiện buông nhóc con ra, ôm con gấu lên hỏi Thẩm Điềm, "Điềm Điềm thích cái này không? Sau này nó có thể ngủ cùng Điềm Điềm".
Thẩm Điềm nhìn gấu gấu còn bự hơn cả bản thân, gật gật đầu, nói với Thẩm Tiện, "Dạ, Điềm Điềm ôm gấu gấu ngủ".
Thú bông vốn dĩ đã to, còn khó xách, mấy người Thẩm Tiện trả tiền xong liền bỏ chúng vào trong xe, sau đó mới quay lại trung tâm thương mại, Thẩm Tiện nghĩ đã vậy thì ở ngoài ăn cơm, tìm một tiệm ăn có danh tiếng không tệ, sau đó dắt Lâm Thanh Hàn và nhóc con đi.
Sau khi quay về trong xe, Lâm Thanh Hàn cầm một loạt heo con dán lên taplo của xe, sau đó đặt con mèo bông vào phía sau ghế.
Lâm Thanh Hàn nhìn một loạt heo con lắc lư qua lại, không nhịn được mà cười ra tiếng, Thẩm Tiện bây giờ tốt xấu gì cũng là giám đốc, trong xe trang trí một loạt heo con, nhìn còn rất đáng yêu.
Thẩm Tiện không biết Lâm Thanh Hàn đang cười cái gì, trích thời gian nhìn thoáng qua mấy con heo đang lắc lư, thắc mắc, "Thích như vậy?".
Lâm Thanh Hàn cười nói: "Ừm ừm, thích".

Về đến nhà, Lâm Thanh Hàn giúp nhóc con rửa mặt xong rồi, nhóc con một hai phải ôm gấu gấu ngủ, nhóc con nho nhỏ ôm một con gấu bông to lớn, bị gấu bông đè nặng, nghiêng mình cọ mặt lên gấu bông, không hề tức giận gấu bông đè nặng mình.
Không biết có phải do đi dạo nên mệt mỏi hay không, nhóc con rất nhanh ôm gấu bông ngủ mất, Lâm Thanh Hàn chờ con gái ngủ rồi thì đi vào phòng khách, Thẩm Tiện còn đang xem TV, Lâm Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tiện, thuận thế dựa vào vai Thẩm Tiện, "Đang làm gì vậy?".
"Nhìn xem mấy cổ phiếu đã mua gần đây như thế nào, tốc độ tăng trưởng có vẻ đều không tệ lắm".

Thẩm Tiện nói, để Lâm Thanh Hàn dựa vào càng thoải mái, cô đưa tay phải lên, ôm Lâm Thanh Hàn vào ngực mình.
Vì khoảng cách giữa hai người gần lại, hương cam ngọt lại bắt đầu nồng đậm lên, Lâm Thanh Hàn thoải mái vùi vào ngực Thẩm Tiện không muốn lên, nhưng mà chỉ còn ngày mai nữa là kỳ dễ cảm đã hoàn toàn đi qua, Lâm Thanh Hàn có chút lo lắng Thẩm Tiện sẽ lại dán chặt miếng dán cách trở lên cổ.
Ngước mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, mở miệng nói: "Thẩm Tiện, hay là sau này nếu chỉ có hai người chúng ta, chị đừng dán miếng dán cách trở lên".
Thẩm Tiện thì không có ý kiến gì, cô chỉ không thích ngửi được tin tức tố của người khác, cũng không thích người khác tùy tiện ngửi tin tức tố của cô, nhưng mà người khác không bao gồm Thanh Hàn, nếu bây giờ Thanh Hàn yên tâm với bản thân thì không sao cả, Thẩm Tiện trả lời: "Ừm, vậy sau này về nhà liền không dán, thật ra mỗi ngày đều dán cũng có chút khó chịu".

Miếng dán cách trở dính rất chặt, lúc xé xuống cô còn thấy rất đau.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, "Vậy sao chị còn dán mỗi ngày?".
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn, dịu dàng nói: "Không phải do trước đó em không thích tôi sao? Tôi dán có thể làm em an tâm một chút".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, một lát sau mới dời ánh mắt, hai bên tai có hơi đỏ lên, vùi đầu vào ngực Thẩm Tiện, "Chị có bị ngốc hay không?".
Thẩm Tiện cười, nhẹ giọng nói: "Không ngốc, có thể làm em và Điềm Điềm vui vẻ liền không ngốc".
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn trong ngực mình có vẻ không mở nổi mắt, hỏi: "Thanh Hàn? Muốn về phòng ngủ không?".
Lâm Thanh Hàn khép hờ đôi mắt, không muốn rời khỏi ngực Thẩm Tiện, có chút muốn kêu Thẩm Tiện ngủ cùng cô, cứ ôm cô như vậy mà ngủ, Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ, bên tai lại ửng lên màu hồng nhạt, miệng lại nói ra lời không thật lòng, "Ừ, tôi đi ngủ đây, chị ngủ ngon".
"Ừm, ngủ ngon".

Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn trong ngực đang mở mắt không nổi, khóe môi hơi giơ lên, lại sợ Lâm Thanh Hàn ngồi như vậy ngủ sẽ không thoải mái, tiếp tục nói: "Về phòng ngủ đi, ngủ như vậy không thoải mái".
Lúc này Lâm Thanh Hàn mới gian nan từ ngực Thẩm Tiện ngồi dậy, có chút không tình nguyện mà đi về phòng.
Chỉ là con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn bất tri bất giác mà đã tăng đến 50.
Cùng lúc đó, Lục Kiến Bạch đang cùng một Omega loạng choạng đi ra khỏi quán bar, vì chuyện lần trước mà việc làm ăn trong nhà trở nên tuột dốc không phanh, anh ta không ít lần bị ba mắng, hơn nữa chuyện gài bẫy Lâm Thanh Hàn không thành công, Lục Kiến Bạch thường xuyên đến đây mua say, còn thường xuyên cùng một số Omega khác đi thuê phòng để tiêu khiển, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhìn bộ dạng hai người là đang muốn đổi địa điểm.
Quán bar này cũng không hề sạch sẽ, nó được mở ở trong một con hẻm nhỏ rất khó tìm, từ đường lớn phải rẽ trái rẽ phải ba bốn lần mới đến được chỗ này, Lục Kiến Bạch ôm Omega vào trong ngực, đi ra ngoài như mọi ngày, lúc đi đến giữa một đoạn ngõ nhỏ thì bị người chặn đường.

Lục Kiến Bạch mơ mơ màng màng mắng một tiếng: "Mẹ nó, ai chặn đường của ông?".
Omega trong ngực anh ta nhìn thấy trước mặt là năm tên đàn ông to lớn thì bị dọa ngây người, năm tên này đều là Alpha, tên cầm đầu liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh Lục Kiến Bạch một cái, "Không muốn gây chuyện thì mau biến đi".
Cô gái Omega kia bị dọa đến tỉnh rượu, thoát khỏi ngực Lục Kiến Bạch sau đó chạy ra phía bên ngoài con hẻm.
Lục Kiến Bạch nhíu mày mở mắt, nhưng mà uống rượu quá nhiều khiến anh ta nhìn không rõ người trước mặt, lẩm bẩm: "Đi kiểu gì vậy, mấy người mau tránh ra, đừng chặn đường..."
Anh ta còn muốn nói tiếp nhưng miệng đã bị mấy người đó dùng vải bố chặn lại, hết một đấm lại một đá nện vào người Lục Kiến Bạch, cuối cùng cánh tay phải của Lục Kiến Bạch rắc một tiếng giòn vang.
Tên bẻ cánh tay của anh ta có chút vô tội nhìn tên cầm đầu nói: "Không phải em cố ý làm gãy xương của nó, thằng này cũng quá yếu ớt đi".
Tên dẫn đầu vẫy vẫy tay, thấy đánh cũng đủ rồi, hắn còn nhớ rõ giám đốc Phó dặn dò không thể xảy ra án mạng, nhưng mà vẫn phải để thằng nhóc này ăn đủ đau khổ.
Vừa rồi bọn họ đánh Lục Kiến Bạch đều tránh đi những vị trí nguy hiểm, nghiêm trọng nhất cũng chính là vừa rồi không chú ý mà bẻ gãy xương tay phải, mặt của Lục Kiến Bạch bọn họ không hề động vào, vẫn còn nhã nhặn lễ phép như trước kia.
Một người trong số bọn họ ném Lục Kiến Bạch đang hôn mê vào lại trước cửa quán bar, quán bar này bên ngoài thì chủ yếu là buôn bán rượu, trên thực tế lại có rất nhiều loại kinh doanh không thể nói ra, người tới chỗ này tiêu khiển không thiếu những tên đàn ông thích nhất là chơi Alpha.
Sau khi ném Lục Kiến Bạch xuống đất, có người chuyên chú đứng đó nhìn mấy tên đàn ông say khướt lôi Lục Kiến Bạch vào quán bar, sau đó mới hí hửng rời đi.
Lúc Lục Kiến Bạch mở mắt ra chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đặc biệt là nơi nào đó phía dưới đau như bị xé rách, mà trên người anh ta toàn là xanh xanh tím tím, cánh tay phải cũng đau thấu tim gan.
Thử dùng sức một chút, Lục Kiến Bạch đau đến chảy nước mắt, chính anh ta cũng là bác sĩ, làm sao có thể không biết phía sau bị đau như xé rách là vì nguyên nhân gì, lớn tiếng la hét: "Là ai, con mẹ nó, bước ra đây cho tao, a a a, đau quá".

Nhưng mà chuyện xảy ra tối hôm qua anh ta đều không nhớ rõ, bây giờ anh ta lại cả người trần tr.uồng nằm trên một chiếc sô pha.
Lục Kiến Bạch muốn thử xuống đất, chân còn chưa đặt lên sàn nhà thì phía sau đã đau đến không nhúc nhích được, anh ta ồn ào la hét dẫn đến vài tên bảo vệ của quán bar đi đến, loại chuyện này bảo vệ đã thấy riết thành quen.
Lục Kiến Bạch ồn ào đòi báo cảnh sát, bảo vệ rất bình tĩnh nói: "Báo đi, dù sao cũng tìm không được người, ở đây chúng tôi cũng không gắn cameras, hơn nữa cậu chính là Alpha mà còn bị người ta làm cái đó, nói không chừng là cậu uống nhiều rồi tự nguyện, tùy cậu, nhưng mau mau rời khỏi đây đi, ban ngày chúng tôi không buôn bán".
Cuối cùng Lục Kiến Bạch vẫn báo cảnh sát, cảnh sát hỏi một câu thì anh ta không biết hết ba câu, hơn nữa lại say rượu, cuối cùng cảnh sát cũng chỉ có thể ghi chép lại sự việc, sau đó đưa người đến bệnh viện.
Mà cố tình bác sĩ Vương khám gấp cho anh ta còn là người quen, thành phố Lâm Hải chỉ lớn như vậy, bệnh viện trước đó còn tổ chức cho bác sĩ trẻ đến bệnh viện lớn để học tập.
Bác sĩ Vương thấy phía sau Lục Kiến Bạch đều tan tành, cánh tay phải cũng bị gãy xương, khuyên nhủ: "Người trẻ tuổi vẫn nên kiềm chế một chút, cậu như vậy nói không chừng sau này đi WC cũng là một vấn đề lớn".
Lục Kiến Bạch đã sắp tức chết rồi, nghiến răng kêu ken két, bây giờ anh ta chỉ muốn biết hôm qua là ai làm hại anh ta, nhưng Lục Kiến Bạch lại không hề nghĩ đến chuyện bản thân đã từng làm với Lâm Thanh Hàn cùng với chuyện hôm qua anh ta trải qua không có gì khác nhau, mà anh ta, đã từng là một kẻ thực hiện hành vi phạm pháp.

.


Bình luận

Truyện đang đọc