XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A


Mấy ngày nay thông báo tuyển dụng của Thẩm Tiện đã được đăng trên các diễn đàn, cũng có không ít người nộp sơ yếu lý lịch vào, vì công ty Thẩm Tiện được tập đoàn Mục thị và Giang thị cùng đầu tư nên rất nhiều người không vào được hai tập đoàn lớn đều phóng ánh mắt đến công ty cô, vì thế mà hòm thư của công ty Thẩm Tiện có thể nói là chật ních, mỗi ngày ba người Lý Tỉnh chỉ việc sàng lọc sơ yếu lý lịch đã tiêu tốn gần nửa ngày làm việc.
Thẩm Tiện dự định chờ đến cuối tháng sẽ phát cho mọi người một ít tiền thưởng, dù sao ba người bọn họ gần đầy đều rất vất vả, còn thường xuyên cùng cô tăng ca.
Thẩm Tiện đang ở trong văn phòng nhìn thị trường chứng khoán sắp tới, ngoài cửa công ty ngoại trừ tiếng sữa chửa còn truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ, Thẩm Tiện đứng dậy đi đến cửa, nhìn mấy người kia vài lần mới nhận ra bọn họ là ai.
Thẩm Tiện theo bản năng hỏi hệ thống: "Mấy người đó chính là bọn người Triệu Cường sao?".
"Đúng vậy ký chủ, mấy người đó chính là đám bạn xấu của nguyên thân".

Âm thanh máy móc của hệ thống đột ngột vang lên dọa Thẩm Tiện giật mình.
"Cậu là xác chết vùng dậy sao?".

Thẩm Tiện thắc mắc hỏi một câu, hệ thống đã lâu rồi không có xuất hiện.
"Không phải là tôi xác chết vùng dậy, là ký chủ không có kêu tôi, nếu không có việc gì xảy ra, có đôi khi tôi sẽ quay về trạng thái chờ".

Hệ thống dùng giọng nói máy móc nghiêm túc giải thích.
Thẩm Tiện gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói trắng ra chính là lười biếng.
Trong lúc cô nói chuyện với hệ thống, Triệu Cường và ba người khác đã đi về hướng Thẩm Tiện, mấy ngày hôm trước bọn họ bị Thẩm Tiện làm cho mất mặt, Triệu Cường cảm thấy thể diện của bản thân bị mất hết, mấy ngày nay đều hỏi thăm vị trí cụ thể của công ty Thẩm Tiện, muốn hỏi một chút ngày đó Thẩm Tiện nói vậy là có ý gì.
Triệu Cường không hề sợ Thẩm Tiện chút nào, trước đó sở dĩ nguyện ý gọi Thẩm Tiện một tiếng chị hoàn toàn là vì lừa Thẩm Tiện trả tiền cho mấy cuộc vui, trên thực tế bọn họ rất rõ ràng Thẩm Tiện không được tích sự gì, bọn họ rất biết cách bắt nạt kẻ yếu.
Thẩm Tiện thật ra không sợ đám bạn xấu của nguyên thân, chỉ có chút kinh ngạc da mặt của mấy người này không phải dày bình thường, đã nói đến mức này còn có thể đến đây tìm cô, nhưng mà vậy cũng tốt, cô đỡ phải tìm phương pháp xử lý bọn họ.
Thẩm Tiện đi ra cổng chính, hờ hững nhìn bốn người Triệu Cường, mở miệng nói: "Có việc gì?".
Triệu Cường hắc hắc cười một tiếng, nói với đám anh em bên cạnh: "Trời ạ, chị Thẩm bây giờ mặt mũi cũng lớn ghê, muốn gặp mặt thật khó khăn, mấy anh em còn phải ba lần bốn lượt mời chị, lần này không phải mấy anh em đến thăm chị sao, thế nào? Không mời anh em vào nhà ngồi một chút?".
"A", Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, tôi và mấy người không có quan hệ gì với nhau, có việc gì thì mau nói đi, làm trễ nải công việc của chúng tôi mấy người đền cũng đền không nổi".
Triệu Cường lập tức bị Thẩm Tiện chọc giận, cảm thấy từng câu từng chữ của Thẩm Tiện đều đang khinh thường cậu ta, "Mày có ý gì, khinh thường mấy anh em đúng không? Thẩm Tiện, đừng nghĩ rằng bây giờ mày làm bộ làm tịch thì ông đây không dám đụng mày, kêu mày một tiếng chị chính là nể mặt mày, mày nghĩ mày là ai?".
Thẩm Tiện bị chọc cười, "Mấy người vô duyên vô cớ tới làm phiền tôi thì là vấn đề của tôi? Tôi đã nói rồi, không quen mấy người, nơi này cũng không chào đón mấy người, không có việc gì thì mời ra ngoài".
"Được lắm Thẩm Tiện, mẹ nó cho mày mặt mũi lại không cần".

Triệu Cường nói, đưa tay vớ lấy bả vai Thẩm Tiện, ngay tại lúc tay Triệu Cường đụng đến bả vai Thẩm Tiện, cánh tay khác của cô đã bắt được cổ tay của Triệu Cường, một cú vật người quăng Triệu Cường ngã lộn nhào, Triệu Cường chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị ngã văng ra ngoài.
Ba người còn lại vội vàng đi đỡ Triệu Cường, Triệu Cường tức giận đến đỏ mặt, "Thẩm Tiện, mày vậy mà dám đụng đến tao? Tao liều mạng với mày".

Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, "Cậu cho rằng tôi có thời gian để đánh nhau với đám lưu manh như cậu sao? Nơi này đều có cameras, nãy giờ mấy người làm gì đều bị ghi hình lại, nếu muốn vào trại giam ngồi xổm tôi cũng không có cách nào khác, đành phải giúp mấy người một tay".
Triệu Cường vỗ vỗ đất cát trên người, phun một ngụm nước miếng lên mặt đất: "Được lắm Thẩm Tiện, mẹ nó mày chờ đó cho tao, tao không tin mày không quay về nhà, sẽ có thời điểm tao bắt được mày".

"Ồ, chỉ bằng đám ngu xuẩn mấy người? Mau cút đi".

Bộ dạng khinh thường của Thẩm Tiện hoàn toàn chọc giận Triệu Cường.
Cậu ta nắm chặt hai tay, xương kêu răng rắc, hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, mẹ nó mày tìm chết, sớm muộn gì tao sẽ chơi chết mày".

Thẩm Tiện thưởng thức điện thoại trong tay, hoàn toàn không để bụng nói: "Thôi đi, trước giờ tôi đều không để mình tiếp xúc với đám ngu xuẩn".

Sở dĩ Thẩm Tiện dám nói như vậy là vì cô biết mấy tên Triệu Cường đều là thùng rỗng kêu to, hơn nữa bốn người đều là người thường, Thẩm Tiện biết võ nghệ mấy người này đều không ra sao, cho dù là cùng nhau ra tay, bản thân cũng có thể đối phó.
"Anh, vậy chúng ta đi sao?".

Một tên đàn em kế bên Triệu Cường không biết nên làm gì, hỏi.
"Đi, Thẩm Tiện, mày chờ đó cho tao".

Nói xong dắt mấy tên đàn em rời khỏi.
Tiếng động bên ngoài rất lớn nên mấy người Lý Tỉnh cùng từ trong phòng đi ra, vốn đang nghĩ đi lên hỗ trợ thì thấy Thẩm Tiện trực tiếp quăng ngã một tên gây chuyện, lúc này Lý Tỉnh và Diêm Cường mới không đi lên hỗ trợ.
Thẩm Tiện thấy Triệu Cường đi rồi, xoay người nói với mấy nhân viên của mình: "Không có việc gì, chính là mấy tên lưu manh, quay về làm việc đi".
Quay về văn phòng, Thẩm Tiện lại gọi điện cho Phó Nho Nhã lần nữa, "Giám đốc Phó, có thể phải làm phiền anh giúp đỡ lần nữa, giải quyết một số chuyện".
Phó Nho Nhã vừa nghe Thẩm Tiện nói liền cảm thấy hứng thú, "Có việc gì nhờ được tôi thì cứ nói, có phải tên cặn bã Lục Kiến Bạch lại làm chuyện gì không?".
Thẩm Tiện vội vàng giải thích: "Không phải anh ta, nghe nói bây giờ anh ta còn nằm ở bệnh viện, là tôi lúc còn trẻ trêu chọc vài người, chính là bốn tên du côn lưu manh, hôm nay bọn họ đến công ty tôi ồn ào, cậu có thể giúp tôi bắt lại mấy tên đó hay không, tôi có lời muốn nói với bọn họ".
"Không thành vấn đề, cái này quá dễ làm, cô đưa cho tôi tên của mấy người đó, đến tối tôi nói địa chỉ cho cô".
"Được".

Thẩm Tiện gửi cho Phó Nho Nhã địa chỉ của mấy người Triệu Cường, dựa theo tính tình của đám người Triệu Cường, bọn họ nhất định không đơn giản tìm cô một hai lần là xong chuyện, nói không chừng còn sẽ gây bất lợi cho Thanh Hàn và nhóc con, dứt khoát một lần để bọn họ không dám nữa là tốt rồi.
Vào khoảng 8 giờ tối, Thẩm Tiện nhận được cuộc gọi từ Phó Nho Nhã.

"Thẩm Tiện, mấy người cô muốn gặp đều ở đây, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô trực tiếp đi qua là được, trong đại sảnh có người đứng đợi cô".

Phó Nho Nhã ngồi trên sô pha chuẩn bị xem kịch vui.
"Được, tôi qua ngay".

Thẩm Tiện tắt máy, đồng thời Lâm Thanh Hàn cũng nhìn về phía Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thò lại gần, cười cười nói: "Thanh Hàn, tôi có chút việc cần đi ra ngoài một chuyến, chắc cũng cần một ít thời gian, em với Điềm Điềm ngủ trước, không cần chờ tôi".
Nhóc con đang cầm mảnh ghép hình, nghe được Thẩm Tiện muốn đi ra ngoài liền dựng lỗ tai nhỏ lên, xoay người bấu chặt đùi Thẩm Tiện làm nũng: "Mommy, buổi tối không thể đi ra ngoài, sói xám sẽ tới".
Thẩm Tiện buồn cười ôm nhóc con lên, cười nói: "Mommy là người lớn, không sợ sói xám".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, mở miệng nói: "Chú ý an toàn, về nhà sớm một chút, tôi và Điềm Điềm còn đang đợi chị".
Thẩm Tiện cười cười ôm nhóc con đến gần Lâm Thanh Hàn, "Được rồi, tôi xử lý xong liền trở về, Thanh Hàn không cần lo lắng cho tôi, lại đây, nhóc con đưa cho em".

Thẩm Tiện nói, sau đó đặt nhóc con ngồi vào lòng Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn ôm con gái, nói với Thẩm Điềm: "Điềm Điềm nói với mommy, kêu mommy về nhà sớm một chút".
Lúc này Thẩm Điềm mới ngẩng đầu lên, kéo giọng nói: "Mommy phải về nhà sớm một chút, phải làm một mommy ngoan ngoãn ~".
"Biết rồi, mommy đi một lát liền về".

Thẩm Tiện nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, sau đó đứng dậy thay quần áo ra ngoài.
Lái xe đến địa chỉ Phó Nho Nhã gửi, Thẩm Tiện phát hiện đây là một nhà khách sạn, nơi Phó Nho Nhã đang ngồi là một gian phòng họp, đẩy cửa ra liền nhìn thấy bốn tên kia đang bị dây thừng trói lại ngồi trên mặt đất, trên đầu còn bị trùm lại bằng bao đen, Phó Nho Nhã thì đang thanh nhàn ngồi trên sô pha ăn gì đó.
"Tới rồi sao, mau nhìn xem có phải mấy thằng nhóc này hay không".

Phó Nho Nhã nói, bảo mấy tên đàn em đè lại bốn người, sau đó cởi bỏ túi đen trên đầu bọn họ, kéo miếng vải trong miệng bọn họ xuống.
Triệu Cường thấy là Thẩm Tiện liền la hét, "Thẩm Tiện, mẹ nó mày dám tìm người bắt tao, tao muốn liều mạng với mày".

Nói xong liền muốn xông về phía Thẩm Tiện, chỉ là cơ thể cậu ta đang bị dây thừng cột chặt, phía sau còn có hai tên đàn em của Phó Nho Nhã đè lại bả vai, Triệu Cường căn bản không động đậy được.

"Chỉ bằng cậu? Hôm nay sở dĩ bắt cậu ra là để cho cậu nhớ lâu một chút, người khôn thì nên biết thân biết phận, người nào không thể chọc cậu tốt nhất nhớ kĩ cho tôi".

Thẩm Tiện ra hiệu cho đàn em của Phó Nho Nhã.
Mấy người vệ sĩ liền bắt đầu động thủ, chỉ một lát sau trong phòng họp liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Phó Nho Nhã vừa ăn kẹo vừa nói: "Không cần lo lắng, đây là khách sạn nhà tôi, chứng cứ gì đều sẽ không có người lưu lại, hôm nay cô muốn làm thế nào để hết giận thì làm".
Thẩm Tiện gật đầu nói cảm ơn với Phó Nho Nhã, "Vậy cảm ơn giám đốc Phó trước".

Quay đầu lại đã thấy mấy người Triệu Cường bị đánh đến trên mặt rỉ máu, Thẩm Tiện giơ tay lên, ý bảo mấy người vệ sĩ dừng tay.
Triệu Cường đau đến thở không đều, nằm rạp trên mặt đất, thở hổn hển nói: "Thẩm Tiện, mày không sợ tao báo cảnh sát sao?".
Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng: "Tùy cậu, có lá gan thì cứ báo đi, chỗ này là của tập đoàn Phó thị, cậu hẳn là từng nghe qua đi".
Triệu Cường ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiện, "Không có khả năng, Thẩm Tiện, mày là một tên lưu manh, sao có thể quen biết với người của tập đoàn Phó thị?".
"Tôi đã cảnh báo trước, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định sao, xem ra vẫn còn đánh quá nhẹ".
Mấy người vệ sĩ nhận được chỉ thị của Thẩm Tiện thì bắt đầu động tay lần nữa, cuối cùng đám người Triệu Cường bị đánh tới mức nói không ra hơi.
Thẩm Tiện nhìn bốn người đang nằm bò trên mặt đất, mở miệng nói: "Hôm nay chỉ giáo huấn mấy người một chút, nhớ kỹ sau này đừng đến trêu chọc tôi, nếu không, sẽ không buông tha mấy người dễ dàng như hôm nay.
Bốn người trông rất chật vật, trên mặt cả bốn đều đang rỉ máu, nhưng vệ sĩ của Phó Nho Nhã đều được huấn luyện qua, lúc đánh đều tránh đi những vị trí quan trọng, vì thế nên bọn họ chỉ là thoạt nhìn qua trông rất dọa người thôi.
Thấy bốn người đều không nói lời nào, Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, "Còn cần tôi dạy mấy người cách nói chuyện sao?".
Lúc này Triệu Cường thật sự bị đánh phát sợ, vội vàng bò dậy nói: "Không cần, không cần, tụi em thật sự không dám nữa, dù sau này chị cho tụi em lá gan tụi em cũng không dám làm phiền chị nữa".
Dù sao cũng chỉ là mấy tên lưu manh, nơi nào gặp qua trường hợp như vậy, hơn nữa bộ dạng của Thẩm Tiện cứ như đánh chết bọn họ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Triệu Cường bị dọa đến chảy nước mắt.
Thẩm Tiện nhận được đáp án mới quay đầu nói với Phó Nho Nhã: "Giám đốc Phó, mấy người này làm phiền cậu giải quyết giúp tôi".
Triệu Cường cho rằng Thẩm Tiện còn muốn làm gì bọn họ, lớn tiếng hô: "Chị Thẩm, tụi em không dám nữa....".

Sau đó lại lần nữa bị người khác chặn miệng, tròng túi đen lên đầu.
"Được rồi, dù sao tôi cũng buồn chán, coi như là giải buồn, chút nữa tôi còn muốn đi hộp đêm chơi, đi cùng không?".

Phó Nho Nhã nhìn đồng hồ nói.
Thẩm Tiện cười cười nói: "Không được, trước khi ra ngoài con gái tôi đã dặn dò tôi phải về sớm một chút".
Phó Nho Nhã khẽ cười một tiếng: "Con gái cô mấy tuổi rồi?".
Thẩm Tiện cười trả lời: "Ba tuổi rưỡi, năm nay vừa mới đi nhà trẻ, muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, về nhà sớm một chút".
Phó Nho Nhã trầm mặc vài giây, mang theo vài phần cô đơn nói: "Thật tốt, vậy cô về nhà sớm một chút đi, đã rất nhiều năm không có ai quan tâm việc tôi có về nhà hay không".
Thẩm Tiện cười trả lời: "Sẽ có, hẹn lần sau gặp mặt, giám đốc Phó".
"Ừ, tạm biệt".


Lời nói của Thẩm Tiện làm Phó Nho Nhã nhớ đến quá khứ của bản thân, từ sau khi mẹ qua đời liền không còn ai quan tâm cậu có về nhà hay không, cha và anh trai đều bận rộn làm việc, chỉ có cậu chơi bời lêu lổng như một tên phế vật, dựa vào sô pha nghỉ một lát, sau đó Phó Nho Nhã lại khôi phục bộ dạng trước đó, bảo vệ sĩ đưa cậu đi quán bar chơi.
Lúc Thẩm Tiện về đến nhà đã là 10 giờ tối, Lâm Thanh Hàn còn ngồi trong phòng khách xem TV, Thẩm Tiện biết Lâm Thanh Hàn là đang đợi cô, khóe môi không tự giác nhếch lên.
Thẩm Tiện thay đổi giày, đi đến sô pha ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe Lâm Thanh Hàn nói: "Thẩm Tiện, nhích lại đây một chút, tôi chờ chị có hơi mệt".
Thẩm Tiện không nghĩ đến Lâm Thanh Hàn sẽ nói những lời này, sửng sốt một chút, nghe lời ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn thuận thế dựa vào Thẩm Tiện, sau đó dứt khoát tắt TV, giương mắt nhìn nhìn Thẩm Tiện, "Có thể nói vừa rồi chị đi để làm gì không? Không nói được cũng không sao, tôi chỉ hơi lo lắng cho chị".

Lâm Thanh Hàn nói, nhẹ cọ vài cái lên vai Thẩm Tiện, cánh tay vòng qua ôm eo Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thật ra rất thích Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực cô như bây giờ, đưa tay ôm lấy Lâm Thanh Hàn, mở miệng nói: "Tôi đi giải quyết một ít việc, em còn nhớ tên Triệu Cường trước đó luôn gọi điện cho tôi không?".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu, sợi tóc trong lúc lơ lãng xẹt qua cổ Thẩm Tiện khiến cô thấy hơi ngứa, "Hôm nay cậu ta dắt theo vài người đến công ty tôi để gây chuyện, nhưng mà sau đó bị tôi đuổi đi, tôi nghĩ đối với loại người này thì nên làm cậu ta hoàn toàn không dám trêu chọc đến tôi mới được, vừa lúc người nhà của khách hàng trong công ty ở phương diện này rất có mặt mũi nên tối nay cậu ấy giúp tôi dạy dỗ đám người đó một trận, bây giờ bọn họ hẳn là không dám đến gây chuyện nữa".
Lâm Thanh Hàn nghe có người đi công ty gây chuyện liền ngồi dậy, lo lắng nhìn Thẩm TIện, "Có làm chị bị thương không?".
Thẩm Tiện nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì".
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện còn dám cười, nhẹ nhàng đánh Thẩm Tiện một cái, "Chị còn cười? Mấy người Triệu Cường thì sao? Đánh bọn họ có nặng không?".
Thẩm Tiện dứt khoát vươn hai tay vòng lấy Lâm Thanh Hàn, ôm cô vào ngực mình lần nữa, nhẹ giọng nói: "Bọn họ cũng không có chuyện gì, yên tâm đi, tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, nói với em vì sợ em lo lắng, tôi đảm bảo với em, tôi không có một chút nguy hiểm nào".
Lâm Thanh Hàn bị Thẩm Tiện ôm vào ngực, trong lòng có chút vui vẻ, đồng thời cũng vui với việc Thẩm Tiện nguyện ý nói rõ với cô về việc đã làm, nhưng lại sợ Thẩm Tiện đắc ý, nhẹ nhàng nhéo vào phần thịt mềm bên hông Thẩm Tiện.
"Ui, Thanh Hàn, em nhẹ chút, đau đau đau".
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nói: "Chị bớt làm bộ, tôi còn chưa kịp dùng sức đâu".

Lâm Thanh Hàn nói, bàn tay thoáng dùng sức, sau đó tiếp tục nói: "Xem chị sau này còn dám làm chuyện nguy hiểm nữa không".
Thẩm Tiện lập tức nhận sai: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, Thanh Hàn, tôi thật sự không dám".
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, sau đó mới buông tay ra, thoáng lui ra khỏi ngực Thẩm Tiện, nhấc góc áo Thẩm Tiện lên, nhìn Thẩm Tiện một cái, có chút chột dạ giải thích: "Tôi nhìn xem, vừa rồi nhéo hẳn là không mạnh tay đi?".
Thẩm Tiện cũng không phản bác, ngoan ngoãn ngồi im cho Lâm Thanh Hàn nhìn.
Lâm Thanh Hàn kéo vạt áo Thẩm Tiện lên trên, phần bụng và eo của Thẩm Tiện lộ ra ngoài, bởi vì mỗi ngày Thẩm Tiện đều kiên trì chạy bộ buổi sáng nên dù cô không có cơ bụng nhưng trên bụng không hề có chút mỡ thừa, hai bên hông trắng trắng mịn mịn, hơn nữa vừa rồi Lâm Thanh Hàn cũng không nỡ dùng sức nên căn bản không hề có một chút dấu vết nào.
Lâm Thanh Hàn nhìn vài lần, cố nén ngại ngùng buông áo Thẩm Tiện xuống, thấy sau cổ Thẩm Tiện còn đang dán miếng cách trở tin tức tố, mở miệng nói: "Thẩm Tiện, chị cúi đầu xuống một chút".
Thẩm Tiện không hiểu lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu xuống, không biết có phải do bản thân ảo giác hay không, Thâm Tiện cảm thấy Thanh Hàn hình như cách một lớp dán cách trở mà sờ sờ tuyến thể của bản thân vài cái?
Nhưng mà Thẩm Tiện không nói cái gì, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, cảm nhận được Lâm Thanh Hàn giúp bản thân xé miếng dán cách trở xuống Thẩm Tiện mới ngửa đầu nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, cười nói: "Cảm ơn Thanh Hàn".
Lâm Thanh Hàn có chút không dám tin nhìn Thẩm Tiện, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn cái gì, ngốc sao".

Thật ra, vuốt ve tuyến thể là một hành động rất thân mật, Lâm Thanh Hàn nghĩ vừa rồi hẳn là Thẩm Tiện cũng cảm giác được cô sờ sờ tuyến thể của chị ấy, mà Thẩm Tiện lại không ngăn cản bản thân, vì thế Lâm Thanh Hàn càng thêm không hiểu được Thẩm Tiện rốt cuộc là có ý gì với bản thân hay không.
Thẩm Tiện thì lại cảm thấy Lâm Thanh Hàn có ý tốt giúp cô xé miếng dán cách trở xuống, hoàn toàn không cảm thấy có gì lạ..


Bình luận

Truyện đang đọc