XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A

Vài ngày sau, Lâm Thanh Hàn thuận lợi xuất viện quay về nhà, ngày xuất viện, Phương Tĩnh Lan là người nhọc lòng nhất, bà dùng chăn bọc kín Lâm Thanh Hàn, chỉ sợ Lâm Thanh Hàn bị cảm lạnh, sau này cơ thể sẽ bị ảnh hưởng.

Em bé sau khi về nhà rất khỏe mạnh, trên cơ bản là ăn no thì ngủ, ngủ đến quên trời đất, chọt chọt cái má phính cũng không chịu dậy, nhưng đây cũng xem như là tình trạng bình thường của trẻ sơ sinh.

Nhóc con cũng được Thẩm Tiện đón về nhà, ban ngày Thẩm Tiện còn phải đi làm, Phương Tĩnh Lan sẽ qua nhà giúp đỡ bảo mẫu chăm sóc Lâm Thanh Hàn, đưa đón Điềm Điềm đi học.

Thẩm Điềm về nhà nhìn thấy em bé cũng rất vui vẻ, kêu Thẩm Tiện ôm em bé đặt trên chiếc giường nhỏ, ngắm nhìn em gái.

Mấy ngày nay đôi mắt của bé con đã lớn hơn nhiều so với lúc mới sinh, hai con mắt chuyển động không ngừng, một hồi thì nhìn Thẩm Tiện, một hồi thì tò mò nhìn Thẩm Điềm, cho dù nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Nhóc con mỉm cười nắm tay Thẩm Tiện, lắc lắc, "Mommy, em gái đáng yêu".

Thẩm Tiện đung đưa nhóc con đang ngồi trong ngực mình, mỉm cười nói: "Đúng vậy, em gái cũng đáng yêu giống Điềm Điềm vậy".

Nhóc con ngửa đầu lên cọ cọ Thẩm Tiện làm nũng: "Mommy, có thể sờ sờ em gái không ~".

"Được, Điềm Điềm sờ nhẹ thôi, em còn nhỏ, dùng sức mạnh quá sẽ làm đau em". Thẩm Tiện nói, ôm nhóc con nhích vào trong.

Nhóc con nóng lòng muốn thử, duỗi tay nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay nhỏ của em bé, kinh ngạc nói: "Mommy, tay của em thật mềm, nhỏ xíu".

"Đúng vậy, em còn nhỏ, giống như là kẹo bông gòn vậy, cả người đều mềm như bông". Thẩm Tiện cười nói.

Bé con nằm trên giường nhỏ vùng vẫy tay, trên khuôn mặt nhỏ có hai cái má phính, hai cánh tay cũng mũm mĩm, cô bé mở to hai mắt nhìn về phía Thẩm Tiện và nhóc con, sau đó phun bong bóng, hết cái này đến cái khác, Thẩm Tiện một tay ôm nhóc con, một tay cầm khăn lông lau nước miếng cho bé con.

Bé con không hiểu nhiều như vậy, chỉ cho rằng Thẩm Tiện đang chơi cùng mình, Thẩm Tiện lau xong bé con lại tiếp tục phun bong bóng, khiến cho quần áo ướt một mảng trước ngực.


Nhóc con ôm cổ Thẩm Tiện, mỉm cười chỉ về phía bé con, "Mommy, em gái nghịch ngợm quá ~".

Thẩm Tiện đung đưa nhóc con trong ngực mình, "Ồ, Điềm Điềm cũng biết này gọi là nghịch ngợm sao".

"Dạ, em gái nghịch ngợm".

Bé con trên giường hoàn toàn không biết chị gái nói mình nghịch ngợm, còn đang hưng phấn phun bong bóng.

Thẩm Tiện ôm nhóc con một lúc có hơi mỏi tay, dù sao nhóc con đã hơn 4 tuổi, cơ thể cao lớn hơn, cân nặng cũng theo đó mà tăng lên, cô đặt nhóc con xuống đất.

"Em gái phải đi ngủ rồi, lát nữa chúng ta lại đến tìm em chơi, được không?". Thẩm Tiện lừa dối nhóc con.

Nhóc con gật gật đầu nhỏ, "Dạ ~". Nói xong thì nhảy nhót, lon ton chạy đi tìm Phương Tĩnh Lan ăn trái cây.

Bé con và Lâm Thanh Hàn có bảo mẫu chăm sóc, còn nhóc con có Phương Tĩnh Lan giúp đỡ, điều này giúp Thẩm Tiện giảm bớt rất nhiều việc.

Đưa bé con cho bảo mẫu chăm sóc giúp, Thẩm Tiện đi vào phòng Lâm Thanh Hàn, hiện tại Lâm Thanh Hàn còn đang ở cữ, không thể cảm lạnh, cô vẫn luôn đắp chăn, điều hòa trong phòng cũng luôn chỉnh ở nhiệt độ cao.

Thẩm Tiện ngồi vào mép giường, thấy Lâm Thanh Hàn vẻ mặt đáng thương nhìn mình, hỏi: "Sao vậy Thanh Hàn?".

"Nóng quá, em đã không gội đầu tắm rửa nhiều ngày rồi, trên người dính dính, thật là khó chịu".

Trước khi xuất viện Thẩm Tiện đã hỏi qua bác sĩ, sản phụ sau khi sinh, trong thời gian ở cữ thật ra có thể tắm rửa, gội đầu, nhưng mà phải chú ý giữ ấm, không thể bị cảm lạnh, nếu không sẽ dễ dàng bị bệnh.

"Thanh Hàn, hay là chị tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên cao một chút, giúp em gội đầu trước, sau đó lấy nước ấm lau mình, tắm rửa thì đợi thêm mấy ngày nữa". Thẩm Tiện nắm tay Lâm Thanh Hàn dịu dàng nói.


Lâm Thanh Hàn gật gật đầu, "Nếu tiếp tục để đó, tự em cũng chịu không nổi, tóc dầu muốn chết, còn có mùi lạ".

"Được rồi, chị đi chuẩn bị nước". Thẩm Tiện đặt một cái ghế ở mép giường, dùng chậu đựng nước ấm, đặt chậu lên ghế, sau đó cầm những đồ dùng cần thiết để gội đầu đến, đỡ Lâm Thanh Hàn nằm xuống mép giường, đầu cô vừa vặn ở phía trên cái chậu.

Lâm Thanh Hàn nắm nắm tay áo Thẩm Tiện, Thẩm Tiện rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?".

Lâm Thanh Hàn cười cười, "Không có gì, chỉ là em cảm thấy chị thật là tốt (好)".

Thẩm Tiện mỉm cười, cúi đầu xuống hôn hôn khóe môi Lâm Thanh Hàn, "Chị có được (好) hay không không phải Thanh Hàn đã sớm biết rồi sao?".

Lâm Thanh Hàn cảm thấy Thẩm Tiện lại đang nói chuyện gì đó không thể miêu tả, nhưng cô lại không có chứng cứ, bĩu môi không lên tiếng.

Note: "Tốt" với "Được" trong tiếng Trung đều là 好 nên nó kiểu chơi chữ á:))) Tui không biết viết sao để giữ nguyên ý nên ghi chú lại.

Thẩm Tiện nhẹ nhàng đổ nước ấm lên tóc Lâm Thanh Hàn, sau đó đổ một ít dầu gội vào lòng bàn tay, xoa xoa dầu gội lên tóc Lâm Thanh Hàn, bởi vì vừa sinh em bé nên đã hơn mười ngày Lâm Thanh Hàn chưa được gội đầu, dùng dầu gội đầu xoa như thế nào cũng không lên bọt, lần gội đầu tiên Thẩm Tiện chỉ có thể giúp cô xoa xoa đầu tóc, thuận tiện mát xa da đầu cho Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn ngước mắt nhìn Thẩm Tiện, có chút đáng thương mở miệng nói: "Tóc của em có phải rất khó ngửi không?".

Thẩm Tiện mỉm cười dỗ dành: "Không có, Thanh Hàn của chị lúc nào cũng thơm ngào ngạt".

Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Tiện nói vậy thì nhếch miệng cười cười.

Sau khi gội lần đầu tiên, Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn cảm lạnh, dùng khăn lông quấn tóc Lâm Thanh Hàn lại, vội vàng đi đổi nước, đến lần gội thứ hai, dầu gội cũng bắt đầu nổi bọt, nhưng tóc của Lâm Thanh Hàn có nhiều chỗ bị rối, Thẩm Tiện sợ làm Lâm Thanh Hàn đau, dùng dầu xả bôi trơn những chỗ bị rối để gỡ chúng ra, sau đó lại tiếp tục đổi nước hai lần nữa để giúp Lâm Thanh Hàn gội đầu sạch sẽ, dùng máy sấy giúp cô làm khô tóc, chờ làm xong tất cả, trên người Thẩm Tiện cũng ra một thân mồ hôi.


Lâm Thanh Hàn rút khăn giấy ở đầu giường giúp Thẩm Tiện lau mồ hôi, "Bà Lâm vất vả rồi".

Thẩm Tiện thò lại gần hôn hôn lên môi Lâm Thanh Hàn, "Không vất vả, có thể làm bà Thẩm thoải mái một chút là tốt rồi".

Một tháng sau, Lâm Thanh Hàn trên cơ bản đã khôi phục sức khỏe, nhưng cô thường sẽ bị căng tức sữa, bé con thì dùng mắt thường cũng có thể thấy đã lớn hơn một chút, không còn ăn no liền ngủ như trước kia, tháng thứ hai kể từ lúc đi vào thế giới, bé con đã bắt đầu thể hiện sự tồn tại của bản thân, bất kể làm cái gì đều sẽ khóc, đói bụng cũng khóc, khát nước cũng khóc, đi ị cũng khóc, đi tiểu cũng khóc, không hài lòng cũng sẽ khóc, tóm lại là những chuyện có thể nghĩ ra, đều sẽ xuất hiện tiếng khóc của bé con.

Này không phải sao, vừa rồi còn đang êm đẹp, Thẩm Tiện chỉ là nhìn bé con thêm vài lần, ánh mắt va phải ánh nhìn của bé con, bé con dẩu môi nhỏ, oa oa oa khóc lớn.

Thẩm Tiện lại không thể mặc kệ bé con, đành phải ôm bé con vào ngực đung đưa qua lại để dỗ dành, đung đưa một lát bé con liền không khóc nữa, nhưng chờ đến khi Thẩm Tiện dừng lại, bé con lại bắt đầu oa oa oa khóc lớn, Thẩm Tiện đành phải tiếp tục đung đưa bé con.

Nhóc con ngồi ở phòng khách tố cáo chuyện Thẩm Tiện với Lâm Thanh Hàn: "Mẹ, mommy lại chọc em bé khóc ~".

Lâm Thanh Hàn đương nhiên biết Nam Nam không phải do Thẩm Tiện chọc khóc, em bé sơ sinh vốn dĩ rất thích khóc, nhưng cô cảm thấy việc nhóc con đi tố cáo rất thú vị, ôm nhóc con vào lòng cười không ngừng.

Thẩm Tiện đứng ở bên cạnh, một bên ôm em bé đung đưa không ngừng, một bên uất ức bĩu môi nhìn Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đáng thương nên tiếp nhận em bé từ tay Thẩm Tiện, bé con thấy là mẹ đang ôm mình liền ngừng khóc, ở trong ngực Lâm Thanh Hàn tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Thẩm Tiện chỉ chỉ em bé, "Thanh Hàn, Nam Nam chỉ biết ức hiếp chị, chị chơi với con bé một chút con bé liền bắt đầu khóc, em ôm con bé, con bé liền ngừng khóc".

Lâm Thanh Hàn buồn cười nói: "Đây là phản ứng bình thường của trẻ con, trẻ sơ sinh rất thích khóc, lúc trước Điềm Điềm cũng khóc rất nhiều".

"Được rồi". Thẩm Tiện nghĩ, dù sao cô cũng không dám chọc bé con, bé con khóc lên rất là có sức sống, cái giọng kia kêu khóc rất là vang dội.

Buổi tối, Phương Tĩnh Lan ở phòng khách xem TV, Thẩm Tiện thì lại cùng nhóc con xem Lâm Thanh Hàn cho em bé bú sữa.

Nhóc con nhìn em bé bú sữa, có chút tò mò sữa có mùi vị như thế nào, nhưng ý nghĩ của nhóc con đã sớm bị Thẩm Tiện nhìn ra, cô rào trước nói: "Trẻ con lớn rồi không thể uống sữa mẹ, nếu không cái mũi sẽ dài ra, sẽ không còn đáng yêu nữa".

Nhóc con nửa tin nửa ngờ nhìn nhìn Thẩm Tiện, hai tay sờ sờ cái mũi nhỏ của mình, "Thật sao mommy?".


Thẩm Tiện gật gật đầu, tiếp tục nói: "Các bạn nhỏ lớn rồi đều không được uống sữa mẹ, các bạn nhỏ trong nhà trẻ của Điềm Điềm nhất định cũng không có ai uống sữa mẹ, các bạn đều không bị dài mũi đúng không?".

"Đúng ~". Nhóc con dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không được bao lâu đã bị Thẩm Tiện lừa gạt, đi theo con đường mà Thẩm Tiện vạch sẵn: "Vậy Điềm Điềm cũng không uống sữa mẹ, Điềm Điềm không muốn bị dài mũi ~".

"Điềm Điềm thật ngoan, mommy biết ngay là Điềm Điềm giỏi nhất!". Thẩm Tiện ôm nhóc con vào lòng khen ngợi.

Nhóc con được Thẩm Tiện khen nên có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên cổ Thẩm Tiện làm nũng.

Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con bị Thẩm Tiện lừa gạt, phụt cười ra tiếng.

Nhóc con thật sự không muốn cái mũi bị dài ra nên không tiếp tục nhìn Lâm Thanh Hàn cho em bé bú sữa, lon ton chạy ra ngoài tìm Phương Tĩnh Lan chơi, mấy ngày gần đây vì thuận tiện chăm sóc cho nhóc con nên bà vẫn luôn ở cùng phòng với nhóc con, cũng may hiện tại Thẩm Văn Khang đã hết bệnh, trong nhà cũng không cần có người canh giữ, ban ngày còn có bảo mẫu giúp đỡ, vì vậy Phương Tĩnh Lan cũng không tính là quá mệt mỏi.

Em bé uống sữa được một lát, giống như đã uống no, quay đầu nhắm mắt lại không thèm nhìn ai, Thẩm Tiện buồn cười ôm lấy đứa nhỏ ăn no xong còn ợ hơi này, tay chân nhẹ nhàng đặt bé xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh giường lớn, thấy bé con nhấp nhấp miệng nhỏ, nhìn dáng vẻ giống như là muốn ngủ.

Lúc này Thẩm Tiện mới thoáng yên tâm, cô sợ lại chọc khóc con bé, một lát sau Thẩm Tiện thấy em bé hoàn toàn ngủ thiếp đi mới tiến đến trước mặt Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn theo tầm mắt Thẩm Tiện mà nhìn xuống, hai bên tai đỏ ửng đánh Thẩm Tiện một cái, "Nè, chị nhìn đi đâu vậy? Có thể đứng đắn một chút không?".

"Chị không có không đứng đắn nha". Thẩm Tiện chớp chớp mắt nói, sau đó hôn lên khóe môi Lâm Thanh Hàn.

Hơn mười phút sau, trong phòng hai người truyền ra tiếng mắng trầm thấp của Lâm Thanh Hàn: "Chị làm cái gì vậy? Vừa rồi không phải chị còn nói với Điềm Điềm là cái mũi sẽ dài ra sao".

Thẩm Tiện lưu loát nói: "Đúng vậy, chị nói là trẻ con, chị lại không phải trẻ con, Thanh Hàn, chị sợ em căng sữa....".

"Thẩm Tiện!....".

Sáng hôm sau, Thẩm Tiện dỗ dành Lâm Thanh Hàn một hồi lâu Lâm Thanh Hàn cũng không để ý tới cô, Thẩm Tiện đành phải mang theo ánh mắt trông đợi đi theo Lâm Thanh Hàn, giúp đỡ Lâm Thanh Hàn làm việc này việc kia.

Vì thế nhóc con lại chứng kiến mommy của bé nhận sai trước mặt mẹ, nhóc con gật gật đầu nhỏ, xác định một chuyện, đó chính là mommy cũng phải nghe mẹ nói! Trong nhà này, lời của mẹ là lớn nhất!


Bình luận

Truyện đang đọc