Thẩm Tiện ngồi một mình trên chiếc ghế nằm ngoài ban công, hiện tại đã hơn 10 giờ tối, không gian lặng ngắt như tờ, xung quanh dường như chỉ còn lại một mình cô, mà cô cũng thường xuyên cảm thấy như vậy, mặc dù Thẩm Tiện chưa đến 30 tuổi đã có được số tài sản mà rất nhiều người không thể tưởng tượng nhưng cô lại thường xuyên cảm thấy cô không thuộc về thế giới này, những ngày gần đây Thẩm Tiện luôn cảm thấy bản thân đã quên mất cái gì đó, nhưng rõ ràng công việc của cô không hề bị chậm tiến độ.
Cô lật tấm chăn trên người ra, chậm rãi đứng dậy, những bông tuyết vẫn còn đang lả tả rơi xuống, chúng không hề có ý định dừng lại, không biết có phải là do tuyết rơi hay không, Thẩm Tiện luôn cảm thấy hôm nay im ắng hơn thường ngày rất nhiều, im ắng đến mức khiến cô cảm giác sợ hãi, cho rằng trên đời này thật sự chỉ còn lại một mình cô, loại cảm giác cô độc này trước đây Thẩm Tiện cũng thường xuyên trải qua, nhưng chúng lại chưa từng mãnh liệt như hôm nay.
Cô đứng dậy, ghế nằm phát ra tiếng cót két, điều này khiến Thẩm Tiện cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô thậm chí muốn nhanh chóng tạo ra một ít tiếng động nữa, kết thúc chuỗi im ắng đáng chết này.
Thẩm Tiện bước nhanh về phía hiên cửa, sự im lặng đáng ghét này ép cô không thở nổi, cô cần điều gì đó chứng minh rằng thế giới này không chỉ còn lại một mình cô, Thẩm Tiện mặc chiếc áo lông vũ dài màu đen vào người, choàng khăn quàng quanh cổ, chỉ lấy theo chìa khóa nhà liền vội vàng ra ngoài.
Chỉ là hàng lang cũng yên tĩnh như trong nhà, Thẩm Tiện thậm chí có hơi sợ hãi việc đi thang máy, nhà của cô nằm ở tầng mười, cô đi thang bộ xuống dưới tầng trệt, cho đến khi ra đến cổng chính của tòa nhà Thẩm Tiện mới cảm thấy bản thân có thể hít thở một ít không khí nơi này.
Nơi cô sống là một khu chung cư cao cấp, những căn hộ ở đây đều có diện tích lớn, căn hộ của Thẩm Tiện cũng không ngoại lệ, diện tích nhà cô rộng hơn 180 mét vuông, không phải cô không mua nổi biệt thự, mà là biệt thự ở một nơi riêng biệt càng khiến cô cảm thấy cô độc.
Bông hoa tuyết phất phơ rơi xuống tóc Thẩm Tiện, cô cũng hoàn toàn không để ý, tựa như sự lạnh lẽo mà cô cảm nhận được lúc này mới khiến cô cảm nhận được bản thân đang sống ở thế giới này.
Con đường của khu dân cư đều bị bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp những bông tuyết trắng, chúng đã cao đến cổ chân Thẩm Tiện, cũng may đôi giày cô đang mang cao đến bắp chân nên tuyết mới không tràn vào trong giày.
Trên mặt tuyết trắng xóa không hề có một dấu chân nào được in lại, Thẩm Tiện đi ra ngoài khu dân cư, giống như nhớ đến gì đó, cô vội vàng quay đầu lại nhìn về phía tòa nhà, hơn mười giờ, trong tòa nhà vẫn còn không ít hộ chưa tắt đèn, Thẩm Tiện nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đi ra ngoài khu dân cư, cô cũng không biết bản thân muốn làm gì, cô chỉ muốn đi ra ngoài một chút để hít thở không khí.
Mười lăm phút sau, Thẩm Tiện cuối cùng cũng đi đến cổng ra vào của khu dân cư, bốn người bảo vệ trực đêm đang ngồi trong phòng an ninh nói gì đó, thường thường phát ra tiếng cười, Thẩm Tiện nhìn thấy có người ở đây, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Sợ đi quá xa sẽ phát sinh nguy hiểm, cô dự định đi vòng quanh khu dân cư một chuyến, như vậy thì dù có gặp nguy hiểm cũng có thể lớn tiếng kêu cứu.
Khu dân cư Vân Lam nơi cô sống nằm ở vùng ngoại ô, nơi này có khung cảnh đẹp, an ninh cũng không tồi, là một trong những khu nhà giàu của thành phố này, Thẩm Tiện đứng trên lề đường, những bông tuyết đọng lại trên đầu đã che khuất đi một phần tóc đen của Thẩm Tiện, đứng ở bên ngoài một lát khiến Thẩm Tiện cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút.
Cô nhìn về phía xa xa, không biết có phải do ảo giác của bản thân hay không, cô cứ cảm thấy cách đó không xa có người đang đi về hướng này, trong lòng Thẩm Tiện trầm xuống, bọn họ muốn đi vào khu dân cư?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng đôi chân của Thẩm Tiện lại không hề động đậy, cô đứng đó nhìn bóng dáng của hai người ở phía xa kia, mãi cho đến khi hai bóng người đó dần dần hiện ra trước mắt cô một cách rõ ràng.
Mà hai người kia có vẻ như cũng đang nhìn về phía cô.
Đó là một cô gái có vẻ rất dịu dàng, khuôn mặt rất xinh đẹp, nơi vành mắt của cô ấy có hơi đỏ lên, không biết là do trời lạnh hay vì nguyên nhân nào khác, nhưng cô ấy như vậy lại khiến cho người khác càng thêm rung động khi nhìn vào, trong ngực cô ấy còn ôm một bé gái lớn chừng bốn năm tuổi, hai bím tóc nhỏ được chải chuốt gọn gàng trên đầu cô bé, bé gái quẹt quẹt miệng nhìn về phía cô, nhìn giống như sắp khóc.
Nhưng quần áo của hai người này lại không bình thường, rõ ràng là đang vào tháng đông lạnh giá, hai người họ lại mặc đồ dành cho mùa xuân, chỉ lát nữa thôi, hai người này phải bị đông cứng.
Thẩm Tiện nhìn vào mắt cô gái kia, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng cô chưa kịp nói thì cô gái đã lã chã khóc, nói: "Thẩm Tiện, chị ngây người ra đó làm gì? Đây là đâu? Điềm Điềm đã sắp bị cảm lạnh rồi, chúng ta mau tìm một chỗ để giữ ấm cho Điềm Điềm".
Thẩm Tiện ngây người, cô và cô ấy chưa từng gặp nhau, nhưng tại sao cô gái này lại có thể gọi đúng tên cô, điều này khiến cho Thẩm Tiện có chút tò mò.
Đứa bé đang nằm trong ngực cô gái kia phá vỡ bầu sự im lặng, "Mommy, hu hu hu, mommy không nhận ra Điềm Điềm sao? Điềm Điềm lạnh quá, hu hu hu ~ mommy ôm một cái".
Thẩm Tiện lấy lại tinh thần, cứu người quan trọng, ở thời tiết như thế này, bạn nhỏ mặc ít như vậy rất dễ bị cảm lạnh, Thẩm Tiện cũng không để ý những chuyện khác nữa, cởi áo khoác lông vũ của bản thân ra, tiếp nhận đứa bé từ trong tay cô gái, dùng áo lông vũ bao lấy đứa nhỏ.
Ngước mắt nhìn cô gái kia, bỗng thấy cô gái kia đang đỏ vành mắt nhìn chằm chằm bản thân, Thẩm Tiện tháo khăn quàng quanh cổ xuống, choàng khăn quàng vào cổ cô gái, nói với cô ấy: "Chào cô, tuy rằng tôi không quen biết hai người, nhưng nếu đã có duyên gặp gỡ, vậy đêm nay hai người ở tạm nhà tôi đi, tôi sợ đứa nhỏ bị cảm lạnh, chúng ta nhanh chân đi vào thôi".
Cô gái nhìn Thẩm Tiện mấy lần, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, nói: "Thẩm Tiện, chị không quen biết em và Điềm Điềm sao?".
Thẩm Tiện thấy cô gái này kiên trì hỏi việc cô có quen biết cô ấy hay không, thở dài nói: "Cô à, công việc của tôi rất bận rộn, trên cơ bản thì thời gian của tôi, trừ lúc về nhà, còn lại chỉ dùng để làm việc, thật sự chưa từng gặp cô".
Ai ngờ cô gái kia nghe Thẩm Tiện nói xong càng khóc nhiều hơn, "Có phải chị là chủ tịch của một công ty rất lớn?".
Thẩm Tiện hơi nhíu mày, sao cô ấy lại biết? Có người nào đó thấy cô không hứng thú với mấy cậu trai trẻ nên bắt đầu đưa phụ nữ cho cô? Nhưng như vậy cũng không đúng, làm gì có ai đưa phụ nữ còn khuyến mãi thêm một đứa bé? Thẩm Tiện lập tức phủ định khả năng này.
Thẩm Tiện sợ đứa bé bị đông lạnh, vội vàng gật gật đầu, một tay ôm cô bé đang khóc nức nở vào lòng, một tay nắm lấy cổ tay của cô gái, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cổ tay, Thẩm Tiện có chút nôn nóng nói: "Bây giờ không phải là thời điểm nói mấy chuyện này, chúng ta về nhà tôi trước rồi nói tiếp".
Cô gái nhìn cổ tay đang bị Thẩm Tiện nắm lấy, gật gật đầu.
Thẩm Tiện nhanh chóng dẫn hai người đi đến phòng an ninh, bảo vệ ở đây có xe đạp điện để tuần tra xung quanh, Thẩm Tiện thuyết minh tình huống cho mấy người bảo vệ, một người trong số đó giúp đỡ đưa bọn họ đến dưới lầu.
Bạn nhỏ đang nằm trong lòng ngực Thẩm Tiện được áo lông vũ bao lại một lúc nên không còn lạnh như trước, dần dần không khóc nữa, khuôn mặt nhỏ cọ lên vai Thẩm Tiện, khàn giọng làm nũng: "Mommy dọa Điềm Điềm sợ, hức hức, Điềm Điềm và mẹ đều chưa từng đến nơi này, không tìm được đường về nhà ~".
Thẩm Tiện cảm thấy bạn nhỏ trong ngực mình thật đáng yêu, nhẹ giọng dỗ dành bạn nhỏ: "Ừ, Điềm Điềm không sợ, chúng ta sắp đến nhà rồi".
Nói xong thì ôm chặt bạn nhỏ, nắm cổ tay của cô gái, ba người đi vào thang máy, Thẩm Tiện ấn lên tầng số 10, cô cũng không biết bản thân bị cái gì, cảm giác giống như sau khi gặp được hai này cô liền không còn lo lắng như vừa rồi.
Thẩm Tiện ngước mắt nhìn cô gái một cái, chỉ thấy cô ấy dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, có lẽ là ánh mắt của cô ấy quá chăm chú, Thẩm Tiện cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn người kia.
Thang máy đến tầng 10, Thẩm Tiện vội vàng mở cửa, kêu hai người kia ngồi trên sô pha đợi mình, sau đó cầm một cái khăn lông thật dày khoác lên người đứa nhỏ, bọc đứa nhỏ kín mít, sau đó đi chuẩn bị thuốc phòng cảm lạnh cho hai người, bưng ly nước thuốc đặt lên bàn trà trong phòng khách, "Đề phòng vẫn hơn, hai người đứng ngoài trời lạnh lâu như vậy, vẫn nên uống thuốc để phòng ngừa cảm lạnh".
Đứa nhỏ nhìn thấy nước thuốc thì quẹt quẹt miệng nhỏ, Thẩm Tiện lại tìm mấy viên kẹo đặt dưới bàn trà đưa cho bạn nhỏ này.
Bây giờ Thẩm Tiện mới nhìn về phía cô gái, hỏi: "Đúng rồi, không biết nên xưng hô với cô như thế nào, tôi tên Thẩm Tiện".
Cô gái nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiện, trong ánh mắt có quá nhiều cảm xúc, cô ấy lẩm bẩm lặp lại một lần, "Thẩm Tiện".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi tên Thẩm Tiện".
Ai ngờ cô gái kia vừa mới nín khóc không bao lâu lại tiếp tục chảy nước mắt, Thẩm Tiện vội vàng rút khăn giấy đưa qua cho cô ấy, "Này, cô đừng khóc chứ, nếu cô không muốn nói cũng không sao".
Cô gái kia lắc lắc đầu, giọng nói mang theo nghẹn ngào, trả lời Thẩm Tiện: "Em tên Lâm Thanh Hàn, bảo bảo tên Thẩm Điềm, Thẩm Tiện, em là vợ của chị, Điềm Điềm là con gái của chị, chị không nhớ rõ sao?".
Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng, "Cô Lâm, cô đừng nói giỡn, tôi ngay cả người để thích còn không có, nói ra cũng không sợ cô chê cười, tôi đã độc thân 28 năm, sao có thể có vợ và con gái như cô nói?".
"Độc thân 28 năm". Lời nói của Thẩm Tiện hoàn toàn trùng khớp với lời nói trong trí nhớ của Lâm Thanh Hàn, hai mắt ngấn nước nhìn Thẩm Tiện, càng chắc chắn Thẩm Tiện trước mặt chính là Thẩm Tiện của cô, nhưng nhìn dáng vẻ này, có vẻ hiện tại chị ấy không nhớ rõ cô và Điềm Điềm.
"Mặc kệ chị có tin hay không, lời em nói đều là sự thật". Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói.
Thẩm Tiện đưa ly nước thuốc đưa cho Lâm Thanh Hàn, "Cô Lâm, cô cũng tạm nghỉ, uống ly nước thuốc trước đi, tôi đi dỗ dành bạn nhỏ kia, không đúng, tôi đi dỗ dành Điềm Điềm".
Lâm Thanh Hàn cầm lấy cái ly, ngửa đầu uống hết ly nước thuốc Thẩm Tiện chuẩn bị.
Bên kia, Thẩm Tiện ôm đứa nhỏ đang được khăn lông bao bọc vào ngực mình, cầm ly nước thuốc từ trên bàn xuống, bạn nhỏ vừa nhìn thấy nước thuốc thì nhăn nhó mặt mày, nghiêng nghiêng đầu về phía sau, làm nũng với Thẩm Tiện: "Mommy, Điềm Điềm không cảm thấy khó chịu, có thể không uống không, nếu mommy không cho Điềm Điềm uống thuốc thuốc, tối nay Điềm Điềm kể chuyện bé thỏ con cho mommy ~".
Thẩm Tiện buồn cười xoa xoa đầu bé, "Không được, Điềm Điềm là bé ngoan đúng không? Thuốc này có vị ngọt, Điềm Điềm uống mấy ngụm là xong rồi, được không? Uống xong sẽ được ăn một viên kẹo vị dâu tây".
Lâm Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ phía bên kia, lúc này trên khuôn mặt cô mới lộ ra một nụ cười, mặc dù Thẩm Tiện không còn nhớ cô và Điềm Điềm, nhưng sự chăm sóc của chị ấy đối với hai người vẫn còn đó.
Thấy bạn nhỏ đã uống hơn nửa ly nước thuốc thì không chịu uống nữa, Thẩm Tiện nghĩ chắc cũng có một ít tác dụng, cô cũng không tiếp tục bắt bạn nhỏ uống thuốc nữa, bé con ngồi trong ngực cô thấy không cần uống thuốc nữa thì trở nên tràn đầy sức sống, bắt đầu hỏi đông hỏi tây: "Mommy, Điềm Điềm chưa từng tới đây, đây là nhà mới của chúng ta sao? Vừa rồi không có mommy, Điềm Điềm rất sợ....".
"Không phải, bé con, thật ra con nên gọi dì là dì, dì không phải mommy của con". Thẩm Tiện nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra, cô không phải là mommy của bạn nhỏ này, nếu đồng ý cho bé gọi lung tung, vậy không phải đang lừa gạt bạn nhỏ này sao?
Đôi mắt của nhóc con trừng to, sự luống cuống xuất hiện trong ánh mắt, sau đó chuyển thành tủi thân, cuối cùng là "Oa oa" khóc thành tiếng, "Oa oa oa, mommy không muốn Điềm Điềm, Điềm Điềm rất ngoan, Điềm Điềm ngoan ngoãn uống thuốc thuốc, mommy đừng bỏ Điềm Điềm được không?". Nói xong thì vừa khóc vừa đưa tay nhỏ sang bàn trà, cầm lấy ly nước thuốc đặt trên đó.
Thẩm Tiện sợ bạn nhỏ bị sặc, cầm cái ly đặt ra phía xa xa, ai ngờ bạn nhỏ bắt đầu khóc lớn hơn, cơ thể nhỏ bé khóc đến run rẩy, cô vội vàng ôm bé con vào trong ngực dỗ dành: "Được được được, Điềm Điềm muốn kêu như thế nào thì kêu, vậy được không? Là mommy sai rồi, không nên chọc Điềm Điềm khóc, đúng không?".
Bạn nhỏ nghe Thẩm Tiện thừa nhận cô là mommy của mình thì tiếng khóc mới dần nhỏ xuống, có thể là do đêm nay quá mệt mỏi, bạn nhỏ cứ dựa vào ngực Thẩm Tiện mà ngủ thiếp đi, để lại một mình Thẩm Tiện xấu hổ ngồi đó nhìn Lâm Thanh Hàn - người vừa nãy còn tự xưng là vợ cô.
- ---------------------------