XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Ân Bạc khẽ mím môi, vẻ mặt không thay đổi nhiều, hắn không có ý định dò xét cuộc sống của người khác, hắn đưa cậu vào một phòng ngủ khác, đang chuẩn bị rời đi thì tay phải đột nhiên bị người giữ chặt.

Hắn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn thanh niên nằm trên giường, lại nhìn xuống bàn tay trắng nõn của đối phương đang nắm lấy mình, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, hắn không quen bị người trực tiếp chạm vào như vậy.

Ân Bạc nhìn chằm chằm vào Sở Huyền, ngay khi hắn định rút tay lại, chiếc nhẫn và chiếc vòng tay vô tì.nh va chạm, lóe lên ánh sáng xanh nhạt, tần số giống hệt nhau, như thể nó là một loại gì đó đang phát sáng.

Trong đầu Ân  Bạc đột nhiên xuất hiện một số đoạn phim không có thật, trong hình ảnh có một đứa trẻ, cho dù mờ mịt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nó đang cười, đáng yêu ngoan ngoãn, bọn họ cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau ăn cơm, thậm chí thỉnh thoảng còn cãi nhau...

Đầu lại bắt đầu đau nhức, cùng lúc đó, Sở Huyền yếu ớt buông bàn tay to lớn của Ân Bạc ra, chìm vào giấc ngủ say.

Khoảnh khắc Sở Huyền buông tay, những ký ức dường như xé toạc không gian và không ngừng tràn vào tâm trí hắn dừng lại, không có hình ảnh mới nào xuất hiện nữa.

Nhưng những hình ảnh mới này cũng đủ để hắn tiêu hóa, không biết vì sao, thiếu niên xuất hiện cuối cùng trong đầu hắn không nhìn rõ mặt, cũng không biết tên, nhưng vào giây phút duy nhất khi cậu xuất hiện, hắn không khống chế được đỏ mặt, đuôi mắt nhắm nghiền, ngay cả hô hấp đều có chút gấp gáp, làm cho hắn vừa sợ vừa luống cuống.

Ân Bạc sợ những điều này đều là do mình tưởng tượng ra, bèn ra khỏi phòng đi rửa mặt, nước lạnh tạt vào mặt, mái tóc đen trên trán lấm tấm những giọt nước, bóng dáng của chính mình phản chiếu trong gương, nhưng những ký ức đó ngày càng trở nên sâu sắc, ăn sâu vào não hắn và bắt đầu bén rễ.

Trở về phòng mình, nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn tr.ần nhà, suy nghĩ xem đứa trẻ kia là ai, thiếu niên kia là ai, nghĩ như thế nào cũng không nhìn rõ người kia được.

Hắn không biết là trùng hợp hay là Sở Huyền có thể giúp anh khôi phục trí nhớ, suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng nhắm đôi mắt thụy phượng lại, khuôn mặt hoàn mỹ đến không có một tia tỳ vết.

—— - Quên đi, ngày mai sẽ xác minh.

Ban đêm hắn mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất thực, thực đến nỗi cứ ngỡ là hiện thực.

Thiếu niên trong mộng vẫn như cũ không thấy rõ mặt, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy cậu đang cười, nói: "Anh hai, anh có thể ở cùng em ba ngày không, chỉ ba ngày thôi... "

Hắn dường như từ góc độ của Thượng đế, nhìn vào chính mình và gật đầu.

Họ đang ở trong một cánh đồng hoa ở Nuoda, và hắn trao cho chàng trai một bó hoa, mọi thứ đang diễn ra vô cùng ấm áp, nhưng đột nhiên, bầu trời thay đổi chóng mặt, chàng trai trẻ đã biến mất trước mặt hắn, dường như cảm giác đau lòng mất đi tất cả đã trực tiếp đánh thức hắn khỏi giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, hắn vẫn cảm thấy tim mình đau nhói và đôi mắt cay xè.

Đợi hồi lâu, Ân Bạc mở điện thoại xem giờ, cũng đã muộn, mở cửa phòng ra, quay đầu lại liền nhìn thấy một người khác cũng vừa mới ngủ dậy, đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ.

Sở Huyền làm một giấc mộng, lại mơ thấy Nhan Mộng Sinh, mơ thấy hắn trở về tìm chính mình.

Cậu dụi mắt mở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, nét lãnh đạm và cách cư xử với người khác của hắn thực sự rất giống Nhan Mộng Sinh, trong lòng cậu tự cười nhạo mình, có lẽ nào cậu nhớ hắn quá nhiều đến mức sinh ra ý tưởng này sao.

Sở Huyền nhìn Ân Bạc, nhớ lại đêm qua có chút xấu hổ, không ngờ rượu lại có dư vị nồng như vậy, vì vậy cậu đến nhà người khác ngủ, "Thật xin lỗi đã làm phiền anh tối qua."

Ân Bạc hờ hững liếc cậu một cái, "Không có việc gì."

"Không có việc gì tôi liền đi trước đây." Sở Huyền mang giày, trước khi đi còn nhìn quần áo trên người cậu, vẫn là bộ quần áo của Ân Bạc ngày hôm qua cậu mặc, "Bộ quần áo này... "

Ân Bạc lấy sữa đã hâm nóng ra, nghe Sở Huyền nói như vậy, ánh mắt cụp xuống, "Tôi không có mặc, cậu mặc rất tốt." Đang nghĩ thử xem tối hôm qua có phải là trùng hợp hay không, Ân Bạc rũ mi mắt, sau đó nhướng mắt nhìn thẳng vào Sở Huyền, "Nhân tiện, tôi đã hâm nóng hai hộp sữa, cậu một hộp tôi một hộp."

Sở Huyền trong lòng nói không muốn, rõ ràng đã đủ làm phiền hắn, lại không ngờ đối phương không cho cậu cơ hội từ chối, trực tiếp đưa hộp sữa ấm cho cậu.

Đầu ngón tay còn mơ hồ chạm vào lòng bàn tay, giống như mèo con gãi ngứa.

Ân Bạc dừng lại ba giây, nhưng không có ký ức mới nào xuất hiện trong đầu hắn cả.

Thay vào đó, chàng trai trước mặt anh nói, "...anh có thể buông tay ra được không?"

Ân Bạc cúi đầu nhìn, thấy hai tay muốn nắm lấy nhau, giống như lãnh tụ sắp về nông thôn, nghe Sở Huyền nói, lập tức buông tay ra, trên mặt không có chút nào mất tự nhiên, "Tôi sợ cậu lấy không được."

Sở Huyền: "......"

Khi người ra ngoài, hắn nhìn vào tay mình, có lẽ tối qua chỉ là trùng hợp.

Hắn gửi WeChat cho Từ Nhất Đằng, kể cho anh ta nghe những ký ức đột nhiên xuất hiện vào đêm qua, nhưng đầu dây bên kia lại nói: "Tui chơi với cậu suốt thời gian qua, tui chưa bao giờ thấy cậu có em trai, tui cũng chưa bao giờ thấy cậu chơi với bất kỳ thanh thiếu niên nào. Người bạn duy nhất của cậu là tui."

"......"

Nhưng từ "anh trai" đó là thật, và nỗi đau trong lòng cũng là thật.

-

Sở Huyền gõ cửa nhà mình, nghe thấy tiếng đằng đằng đằng chạy tới, liền biết mở cửa cho cậu chính là Sở Niệm.

"Anh, tối hôm qua anh làm sao vậy? Đến nhà bạn học sao?" Đứa bé không nhịn được, nói hết lời, "Em cùng mẹ trở về, phát hiện trong nhà đã cắt nước, may mà sáng nay trả tiền nước rồi.".

Sở Huyền s,ờ đầu cậu bé, "Tối qua anh ngủ ở nhà một người bạn."

"Tối nay Tiểu Niệm cũng muốn ngủ cùng anh trai!"

"Không được, anh sẽ đá nhóc xuống giường đó."

Cậu bé mím miệng, không vui cũng không dám nói gì, khịt mũi: "Không ngủ cùng nhau thì không ngủ cùng nhau, Tiểu Niệm cũng không hiếm lah gì!"

"Đừng ba hoa, mau làm bài tập luyện thi đi, buổi chiều còn phải lên lớp."

Cậu bé giận dữ bỏ chạy và nói mặc kệ cậu.

Sở Huyền trở lại phòng của mình, thấy rất nhiều tin nhắn WeChat trên điện thoại di động của cậu, hai trong số đó là WeChat Từ Nhất Đằng còn có Ân Bạc đã thêm cho nhau tối qua, cậu nhấp vào từng người một và đồng ý để thêm bạn bè.

Cậu nhìn ảnh đại diện của Ân Bạc là... một cụm hoa trắng hồng đang nở rộ, cậu không bấm vào ảnh đại diện mà chỉ tùy tiện xem, nhưng ảnh đại diện của hắn rất gần với phong cách của mấy dì bảy cô tám gần nhà, nở rộ phong độ phú quý.

Nhưng bông hoa trong bức chân dung này đối với anh càng ngày càng quen thuộc, khi anh bấm vào bức chân dung, đó là một bông hoa Thiên Trúc Qùy đang nở rộ.

"Anh thích Thiên Trúc quỳ sao?" Sở Huyền gửi tin nhắn qua.

Mất khoảng hai phút, đầu dây bên kia mới chậm rãi trả lời: "Ừ." Hắn còn thêm dấu chấm một cách gọn gàng.

Ân Bạc lau bàn tay vừa chạm nước của mình, những ngón tay thon dài và rõ ràng đẹp đẽ lạ thường, hắn nghe điện thoại ding-dong, và kiểm tra tin tức.

Đầu dây bên kia nói: "Anh rất giống một người mà tôi từng biết, hình như đêm qua tôi còn tưởng mình gặp lại anh ấy nữa."

Ánh mắt Ân Bạc dừng ở hàng chữ, hắn hơi ngước mắt lên, nghĩ đến lời mình nói hôm qua lúc say, đầu tiên gọi anh, sau đó gọi tên người đó, hình như là Nhan Mộng Sinh.

Hắn cũng không biết trả lời cái gì, đành tùy tiện gửi một câu: "Cậu rất nhớ anh ta sao? Sao không liên lạc với anh ta?"

Đối phương thật lâu không có trả lờ lại hắn.

......

Buổi chiều, Sở Huyền bị mẹ Sở gọi đi mua chút đồ, xỏ giày đi ra ngoài, đồng thời nhìn thấy cửa mở ra, một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, cũng chuẩn bị ra ngoài.

"Thật trùng hợp, anh cũng đi ra ngoài." Sở Huyền hỏi.

Ân Bạc mang theo khẩu trang nhìn không rõ nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực, đuôi mắt hơi nhướng lên, phảng phất có thể dụ người.

"Tôi đi mua ít đồ ăn." Hắn đáp.

Cả hai đều tiện đường nên đi đến trung tâm mua sắm cùng nhau.

Ân Bạc lấy một chiếc xe đẩy, Sở Huyền cũng lấy một chiếc, cả hai đẩy chiếc xe của mình về phía khu ăn vặt.

Sở Huyền lấy vài túi que cay đặt lên xe, cậu nhìn vào quầy đồ ăn vặt giống Ân Bạc, cậu thấy khoai tây chiên vị chanh liền đưa tay ra lấy, cùng cậu lấy khoai tây chiên trên quầy còn có một bàn tay khác, thậm chí không kịp phản ứng, tay bọn họ không cẩn thận lại chạm vào nhau.

Vòng tay và nhẫn gặp lại nhau.

Một dòng ký ức đều đặn lại bắt đầu tràn ngập trong đầu  Ân Bạc, vẫn là hắn và một cậu bé, cậu bé tức giận, hắn liền lấy khoai tây chiên vị chanh đến dỗ cậu.

Sở Huyền theo bản năng rút tay về, ký ức lại dừng lại, dừng lại ở nụ cười do dự của cậu bé.

Chờ Ân Bạc rất chậm rãi lấy một túi khoai tây chiên vị chanh, Sở Huyền vươn tay lấy túi bánh đặt lên xe đẩy, sau đó quay người đi về phía quầy bán trái cây.

Ân Bạc nhìn tay phát ngốc, sau đó trầm ngâm nhìn bóng lưng của người thanh niên, chỉ sau khi chạm vào cậu hai lần, hắn mới nhớ lại một số ký ức mới.

Có lẽ không phải trùng hợp?

Sở Huyền đặt tất cả trái cây cậu muốn mua vào giỏ hàng, quay lại nhìn Ân Bạc đã lấy hai hộp dâu tây, một hộp nho và một trái dưa hấu.

Cậu nhìn quả việt quất, khẽ th.ở dài, cố nặn ra một nụ cười, nói đùa: "Tôi có một người bạn thích ăn dâu tây, anh ấy không thích ăn việt quất, anh ấy ghét ăn cần tây, hơn nữa anh ấy lại là người kén ăn, mặc dù tôi cũng ghét ăn rau cần lắm."

Ân Bạc mới vừa vòng qua blueberry khu giọng nói lạnh lùng dễ nghe.

"Tôi cũng thích dâu tây, nhưng tôi không thích quả việt quất."

"Ghét cần tây nữa."

Cuối cùng Ân Bạc chậm rãi nói gì đó, hình như cũng không phải cố ý, hình như chỉ là nói đùa tùy tiện mà thôi.

"Người bạn đó của cậu đúng là... rất giống tôi."

Sở Huyền im lặng, không biết nên nói gì, lại nghe người đàn ông nói thêm một câu.

Ân Bạc nhìn cậu, "Có phải hay không cậu thích tôi? Trước khi mất trí nhớ, tôi và cậu có chút tranh chấp tì.nh cảm, hiện tại cậu lại tới tìm tôi, lợi dụng tôi mất trí nhớ để bắt đầu một mối quan hệ mới." không để ý đến lời của Hứa Dịch Đằng, lại nghĩ đến những ký ức kia, không khỏi hỏi: "Có lẽ, chúng ta có con rồi? Đứa nhỏ sáu bảy tuổi?"

(Má, cười ẻ luôn, sao mà tưởng tượng dữ dằn z trời)

Sở Huyền thiếu chút nghẹn họng, cậu vừa mới thành niên không lâu, độc thân từ trong bụng mẹ, có thể tìm được con nít ở đâu chứ?"

"Tôi bây giờ sinh cho anh một đứa hử???"

Bình luận

Truyện đang đọc