XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT DÀNH CHO NAM

Edit: Yuzu

Xích Hạ đã rào ngăn địa bàn, xây tường đất, cho nên trong tường đất không chứa được nhiều người như vậy, nhưng dời người đến Hội huyện, thành thật mà nói, giai đoạn hiện tại dù là Trương Túc hay Nhất Niệm đều có chút không yên tâm.

Phải làm thế nào đây, thì lại lập một cái ngoại thành vậy.

Vòng một, vòng hai của thủ đô hiện đại ra đời như thế nào.

Phải một lần nữa  tạo tường đất của ngoại thành, còn phải xây phòng ốc, còn phải tiếp tiếp tục khai hoang trồng trọt, công việc thoắt cái đã nhiều hơn.

Nhưng trước đó, vì đề cao tính tích cực của mọi người, Nhất Niệm tổ chức đại hội biểu chương.

Chưởng môn không xuất hiện, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Nhất Niệm cho Thôi Tiệp khế thư mười mẫu đất, nhà một cái, năm mươi cân lương thực, năm cân thịt heo, áo bông hai bộ, một trăm đồng sắt.

Mỗi khi Nhất Niệm cấp một món, thì bên cạnh có người lớn tiếng hét lên.

Những người khác đỏ mắt vì ghen tị, lương thực, thịt, áo bông, nhà ở, đất đai, toàn bộ đều là những thứ cần thiết.

Thôi Tiệp đứng trên đài cao, cảm nhận ánh mắt của những người khác, cười đến không còn thấy mắt đâu.

Đợi đến lúc Nhất Niệm công bố hắn được Chưởng môn phong làm Kiêu Dũng Tướng quân, rốt cuộc Thôi Tiệp không nhịn được mà vui vẻ thành tiếng.

"Thôi Tướng quân cũng thật là lợi hại, khi nào ta có một, hai phần bản lĩnh của hắn thì tốt rồi."

"Ta thật là động tâm, ta không muốn trồng trọt, ta cũng muốn ra trận giết địch như Thôi Tướng quân." Sau đó được thức ăn, nhà ở, đất đai.

"Từ từ, các ngươi mau nhìn, người của đội hộ vệ lần này đi theo bảo vệ cũng nhận được ban thưởng."

"Ta xem thử, đậu xanh, hai mẫu đất, mười lăm cân lương thực, một cân thịt heo, áo bông một bộ, đồng sắt ba mươi, đãi ngộ này tốt thật, ta cũng muốn gia nhập đội hộ vệ."

"Những lão binh kia đi đón người nhà của mình, chắc là không có đãi ngộ tốt như vậy," nếu không cũng quá không công bằng.

Nhất Niệm đương nhiên đã suy xét lý do này, cho nên dựa trên ban thưởng của đội hộ vệ, giảm đi phân nửa.

Nhưng hắn hỏi một câu: "Các ngươi có nguyện ý gia nhập đội hộ vệ Xích Hạ không?"

Cái này còn phải hỏi à, ban thưởng tới tay mà không hoan nghênh sao?

"Nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý---"

Khí thế như cầu vồng, âm thanh rung trời.

Chờ phần thưởng được phát xong, Nhất Niệm lại giải thích một lần tác dụng của đồng sắt. Nhưng hứng thú của mọi người không lớn, cho đến khi hắn nói, sẽ phân phát lương thực thu hoạch lần trước cho dân chúng làm gốc, sau đó thực hiện khoán sản lượng cho từng hộ căn cứ vào ý nguyện cá nhân.

Chuyện này vừa nói ra, thật sự làm cho quần chúng sôi trào.

Vốn tưởng rằng cả đời chỉ làm đầy tớ cho người ta, không ngờ có một ngày, bọn họ cũng có thể có được tư sản của bản thân, tuy rằng trước đó, bọn họ phải nỗ lực vất vả cần cù lao động, nhưng so với có thể có địa bàn của chính mình, cực khổ đều không tính là gì.

Lưu dân mới đến cũng rất kích động, tuy rằng hiện tại bọn họ không có gì cả, nhưng bọn hắn chịu khó, dựa theo cách nói của vị Nhất Niệm đại nhân trên đài kia, chỉ cần bọn họ thành thật sống an phận, vất vả cần cù cày cấy, một ngày nào đó, bọn họ có thể có đất của mình.

Nói khó nghe một chút, đây là lắc cà rốt trước mặt lừa.

Nói dễ nghe một chút, đây là một hạt giống hy vọng trong lòng mọi người.

Con người sợ nhất cái gì, không phải sinh lão bệnh tử, không phải hai bàn tay trắng, mà là đánh mất đi ý chí chiến đấu, không nhìn thấy tương lai, đó mới chân chính là không có thuốc nào cứu được.

Nhất Niệm chờ mọi người suy nghĩ một lúc, cuối cùng thể hiện rõ mục đích thật sự, nói: "Hiện tại đội hộ vệ có năm trăm năm mươi người, ta dự định tuyển hai trăm người, người có ý nguyện dù là nam hay nữ, chút nữa đi đến chỗ Nguyễn Dã báo danh."

Đây thật là nước bắn tung tóe trong chảo dầu, không khí hoàn toàn bị xào lên. Nhìn khí thế này, hoàn toàn có thể tưởng tượng được lát nữa có bao nhiêu người báo danh.

Thôi Tiệp nhìn mà líu lưỡi, Điện hạ không hổ là Điện hạ.

Đợi Nhất Niệm tuyên bố đại hội biểu chương kết thúc, lúc những người khác được tùy ý, một đoàn hán tử, nữ nhân xông về chỗ Nguyễn Dã.

Tần Thu Nguyệt:!!!

Mẹ ơi, quá hung tàn rồi.

Nàng cũng bất chấp phần thưởng vừa đến tay, ném cho đồng bạn cầm, tiến lên che chở cho nam nhân của mình, rống to: "Xếp hàng hết cho lão nương, bằng không không đăng ký cho hắn/ nàng."

Đám người ngẩng ra, sau đó nhanh chóng xếp thành hai hàng.

Tần Thu Nguyệt/ Nguyễn Dã:...

Nguyệt Dã cũng sửa lại tóc tai, sửa lại hình tượng, lấy giấy bút ra: "Thứ nhất."

"Tiền Tam, người Thọ huyện, hai mươi tuổi, gan lớn, sức lực lớn."

Nguyễn Dã cũng nhìn sơ qua nam nhân, tuy hơi gầy, nhưng vóc dáng vẫn bày ra đó. Nhưng không ngờ sau khi hắn viết xong, Tiền Tam không chịu: "Nguyễn tiên sinh, chữ ngươi viết sao lại thiếu tay khuyết chân vậy."

Nguyễn Dã:...

Tần Thu Nguyệt lớn tiếng nói: "Đây là văn tự thông dụng trong Xích Hạ, ngươi không biết thì đi ra ngoài hỏi thăm thử đi."

Tiền Tam lập tức im lặng.

Tần Thu Nguyệt: "Tiếp theo ---"

...

Đương nhiên Trương Túc nhận ra tình hình trong lãnh địa, nàng ôm ngực đứng bên cửa sổ, nhìn mây trắng trên đỉnh đầu, trong lòng có ý tưởng.

Vì thế lúc mọi người đang khí thế ngất trời, lò gạch được tạo ra, đây là thể lực sống, đãi ngộ đương nhiên cũng đặc biệt cao, một ngày ba bữa cơm, trưa còn có thịt, một cái bánh bột ngô trắng tinh, lương tháng hai mươi đồng sắt.

Tuy rằng tạm thời không biết đồng sắt có bao nhiêu tác dụng. Nhưng đồ ăn lại là thật.

Trong lúc nhất thời, người muốn vào xưởng gạch tranh nhau vỡ đầu. Nhưng xưởng gạch chỉ có bao lớn, nhiều người không thể chen vào. 

Còn chưa đợi bọn họ kịp cảm thấy mất mát, phường xi-măng, đội xây nhà đột nhiên quật khởi. Những cái này đều cần sức lao động.

Người của đội hộ về, ngoại trừ huấn luyện và tuần tra cần thiết, có người muốn đi làm kiếm thêm khoản thu nhập, Nhất Niệm cũng sẽ không ngăn cản.

Toàn bộ Xích Hạ tựa như một bộ máy, hoàn toàn vận chuyển.

Đại Thực đường nhanh chóng được xây dựng, mọi người có nơi để ăn cơm.

Theo sát đó túc xá công nhân cũng được xây dựng, tuy rằng ban đầu mọi người nghĩ vuông vức không tốt lắm, đặc biệt tầng cao còn giẫm những người khác ở "dưới chân", trong lòng họ thấy là lạ. Thế nhưng sau khi ở một đêm...

Thật là thích!!

Nhân lúc sự chú ý của mọi người bị những chuyện khác hấp dẫn, gần vị trí trung tâm của Xích Hạ, xây dựng một cái phòng.

Một căn phòng trong suốt!!!

Bên trong là các loại kẹo, gà quay vịt quay, còn có quần áo trang sức xinh đẹp.

Ánh mặt trời chiếu xuống, cách lớp thủy tinh, đồ ăn bên trong thật giống như thêm một lớp gương.

Trịnh Hương Lan trang phục sạch sẽ, bế nhi tử giữ bên cạnh làm nhân viên thu ngân.

Đây là Chưởng môn dựa vào tình cảm lúc trước, ưu đãi với nàng.

Trịnh Hương Lan vô cùng cảm ơn, cho nên cảm thấy sắp già rồi, vẫn căng da đầu học chữ và tính toán, bây giờ cũng có thể ghi sổ.

Sau khi luyện võ, Thôi Tiệp hơi mệt, lúc đi ngang qua đây, dừng chân lại.

Theo lý thì đồ tốt như vậy, hẳn không nên nhúng chàm, nhưng trong tủ kính thủy tinh là đồ ăn, ăn đó!!

Cho nên miệng hắn lên tới óc hỏi: "Đồ vật bên trong có bán không?"

Những người chung quanh cũng dựng lỗ tai lên nghe, Tần Thu Nguyệt chính là một trong số đó, nàng đã sớm chú ý tới, nhưng căn nhà thủy tinh thật sự quá đẹp, không thể tưởng tượng được, cho nên, nàng kinh sợ.

Trịnh Hương Lan sửng sốt chốc lát, gật đầu thật mạnh: "Bán."

"Một cái bánh bao thịt, một đồng sắt. Hai cái màn thầu, một đồng sắt. Một con gà quay, sáu đồng. Một ly Sprite, sáu đồng. Hai viên kẹo hạnh nhân, bảy đồng..."

Trịnh Hương Lan đọc làu làu giá của từng loại hàng, Thôi Tiệp sau khi nghe xong thì trầm mặc.

Hắn vừa liếc nhìn đồ ăn trong tủ kính, con gà quay lớn kia thật sự là mê người.

"Ngươi chờ ta một lát." Bỏ lại những lời này, hắn bèn vội vã chạy về nhà mình. Lấy đồng sắt vốn cho là chỉ có ý nghĩa tượng trung ra.

Cũng không chần chừ lâu, thổi phù phù rồi nhanh chóng chạy đi.

Hắn đặt đồng sắt lên bàn trước mặt Trịnh Hương Lan: "Một con gà quay, một ly sprite, hai viên kẹo, tổng cộng mười chính đồng, của ngươi đây."

Trịnh Hương Lan đếm hai lần, mới bỏ đồng sắt vào trong một càng thùng sắt miệng hẹp, mở cánh cửa nhỏ bên cạnh ra, đi lấy đồ.

Sau khi lấy được đồ, Thôi Tiệp uống một ngụm Sprite, vị ngọt thanh, ngon đến độ hắn than một tiếng thật dài: "Uống ngon."

Một nam nhân phía sau hắn do dự đưa ra một đồng sắt: "Ta, ta muốn mua một cái bánh bao thịt, được chứ?"

Trịnh Hương Lan cười nói: "Đương nhiên là được."

Nàng thu đồng sắt, cùng cái kẹp gắp một cái bánh bao cho vào trong chén: "Lát nữa nhớ cầm chén đến trả lại."

Nàng ngẩng đầu nhìn về phái Thôi Tiệp: "Thôi Tướng quân cũng vậy, cái ly tính tiền khác."

Thôi Tiệp:...

Thôi Tiệp dở khóc dở cười, nhưng nhiều hơn là vui sướng. Hắn cũng không đi, đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Người mua đồ bắt đầu, người phía sau càng nhiều. Thôi Tiệp thấ Trịnh Hương Lan không làm xuể, còn giúp ngược lại nàng. Khiến cho Trịnh Hương Lan vừa cảm kích, lại vừa ngại.

Một lúc lâu sau, toàn bộ người trong lãnh địa đều biết, các đồ vật đặt trong phòng trong suốt ka đều có thể dùng đồng sắt để mua.

...

Vào hoàng hôn, Lý Đại Sơn kéo thân thể mệt mỏi của mình, đi đến trước mặt quản sự, lấy lòng cười nói: "Chu quản sự, tháng này ta đã làm một nửa, hôm nay có thể lãnh trước mười đồng sắt không?"

Chu quản sự không làm khó người: "Được, ngươi đi ghi sổ là được."

Lý Đại Sơn lập tức chạy tới ghi sổ, sau có cầm mười đồng sắt cứng lạnh, trong lòng nóng như lửa đốt.

Hắn vội vã chạy thẳng đến cửa hàng sát căn phòng trong suốt, đưa mười đồng sắt mới tới tay ra: "Ngưu đại phu, ta muốn mua thuốc."

Ngưu đại phu hỏi: "Bệnh nhân có triệu chứng thế nào?"

Lý Đại Sơn lập tức nói: "Cả người không còn chút sức lực nào, đầu choáng váng..."

Ngưu đại phu lấy thuốc, chỉ thu bốn đồng: "Thảo dược đều cho Chưởng môn cung cấp, ta cũng không nỡ thu nhiều tiền của ngươi."

Lý Đại Sơn cảm động nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn Chưởng môn, cũng cám ơn Ngưu đại phu."

Lý Đại Sơn trân trọng mang gói thuốc về nhà, trên đường đi vô cùng cẩn thận.

Hiện lại bọn họ ở trong lều tranh, khi hắn đến gần, bên trong truyền ra tiếng ho khan nặng nề.

"Cha, con là Đại Sơn, con về rồi."

Bên trong truyền ra một âm thanh già nua: "Đại Sơn đó à, vào đi."

Trong lều tranh có một vị lão nhân đang nằm, nhưng vẻ mặt của ông rất suy yếu.

Sau khi Lý Đại Sơn vào, thả gói thuốc xuống: "Cha, hôm nay con mua thuốc, sau khi người uống xong, nhất định sẽ khá hơn."

"Đại Sơn à, mặc kệ cha, con uống đi."

Lý Đại Sơn: "Cha, nhà mình chỉ còn lại hai cha con chúng ta, cha có chuyện gì, con thật sự chỉ còn có một mình lẻ loi."

Lời này vừa nói ra, lão nhân cũng im lặng, nhưng chờ nhi tử sắc thuốc xong, kiên trì bảo nhi tử và ông mỗi người uống một nửa.

Các loại thảo dược đều là thuốc độc quyền của Trung Quốc, không có tác dụng phụ nghiêm trọng, uống phải từ từ.

Mới bắt đầu mọi người còn chưa chú ý đến phương diện này, mãi đến khi trong lãnh địa có người bệnh chết, mệt chết.

Người gốc ở đây thì may mắn, nhưng lưu dân Thôi Tiệp mang về sau này tố chất thân thể kém vô cùng.

Đã xuất hiện vài người vì lao lực mà chết, nếu nói là vì cường độ công việt, nghiêm khắc mà nói thì không tính là nhiều, nhưng thân thể mấy người kia thật sự quá kém.

Cho nên nâng cao sức khỏe của bá tánh trong lãnh địa là rất cần thiết.

Ban đầu Trương Túc còn muốn mua thẳng thuốc viên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không được, sau bèn đổi thành Trung dược, sau đó tìm đại phu trong lãnh địa, kết quả thật đúng là để cho nàng phát hiện mấy người đại phu.

Vì vậy tiệm thuốc được mở ra.

Tiệm thuốc thành lập không chỉ có thể chữa bệnh cho mọi người, còn có tác dụng trấn an lòng người.

Ăn có lương thực, mặc có vải, bệnh có chữa trị, ở có nhà, làm việc có lợi nhuận, học có tiến bộ. Thỏa mãn nhu cầu cơ bản trong đời sống của người thường, sau cùng thêm lưu thông kinh tế, như vậy lãnh địa này, mới xem là một lãnh địa hoàn thiện vững chắc.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc