XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Muốn đên nhà trưởng thôn phải qua nhà Thạch Liễu. Thạch Hoài Sơn mới vừa đến gần đã nghe tiếng khóc đánh ồn ào. Những người ở gần cũng đến nghe náo nhiệt, thấy Thạch Hoài Sơn tới đều dùng ngữ khí trêu đùa để chào hỏi hắn.

Thạch Hoài Sơn nề hà xua tay cũng không dừng lại, chuyện của nhà Thạch Liễu, hắn thực sự không muốn xen vào.

Thạch Hoài Sơn tới nhà trưởng thôn, đầu tiên là tặng lễ, sau đó đem chuyện của Thạch Chiêu phúc nói ra, cùng với suy nghĩ của mình.

Trưởng thôn nghe xong, trầm mặc một lúc thở dài, “Việc này không dễ làm.” Thạch Khang Toàn là a phụ ruột của Thạch Chiêu phúc, từ nhỏ cũng không thiếu ăn uống của hắn.

Việc đính hôn cũng là chuyện nhà của người ta, cho dù ông là trưởng thôn cũng khó nhúng tay vào quản.

Thạch Hoài Sơn nói: “Ta đây cũng là không còn cách nào khác mới đành phiền trưởng thôn nghĩ chủ ý.”

Thôn trưởng lại nghĩ nửa ngày, “Như vậy đi, việc nhà Thạch Khang Toàn ta không thể quản toàn bộ. Các ngươi tạm thời chờ xem gã ta sẽ xem mặt ca nhi nhà ai cho Thạch Chiêu Phúc, đến lúc đó liền bàn tiếp đi.” Thấy Thạch Hoài Sơn có vẻ nhưng không muốn nghe theo, trưởng thôn lại nói: “Trước mắt các ngươi cố gắng kéo dài thời gian, qua năm bụng tề quân của Thạch Khang Toàn không đợi được bao lâu nữa. Chờ chọn được ca nhi rồi thì nói chuyện bát tự của hai đứa, nói nghiêm trọng một chút để cửa hôn nhân này không thành. Chờ hài tử trong bụng sinh ra, y cũng không quan tâm đến việc này nữa.”

Thạch Hoài Sơn hiểu rõ rồi cẩn thận cân nhắc, cảm thấy khả thi. Có thôn trưởng vẽ đường, hắn xem trong lòng nắm chắc, lại khách sáo vài câu liền cáo từ.

Tề quân của thôn trưởng vẫn ở bên cạnh, chờ Thạch Hoài Sơn đi rồi mới nói: “Ngươi ra chủ ý kiểu gì vậy? Còn không bằng trực tiếp đem chuyện xấu của tề quân Thạch Khang Toàn kể ra ngoài, liền bớt việc! Thạch Khang Toàn càng ngày càng hồ đò, cứ như vậy hai đứa con đều chết tâm với gã, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận!”

Thôn trưởng lắc đầu, “Ta đây là để chừa ít mặt mũi cho Thạch Khang Toàn, dù sao cũng đã ở trong thôn lâu như vậy.”

Thạch Hoài Sơn về đến nhà, Nghiêm Thu cùng Đại Thành a cha đang ngồi trên giường may áo bông.

Nghiêm Thu thấy hắn trở lại liền xuống giường rót cho hắn chén nước, “Sao rồi? Thôn trưởng nói gì?”

Thạch Hoài Sơn uống nước xong, mang chủ ý của thôn trưởng nói ra.

Đại Thành a cha vừa nghe Nghiêm Thu nói về chuyện này, giờ nghe chủ ý của trưởng thôn liền nói: “Việc này cứ tạm như vậy, đến lúc đó nếu có ai nhàn thoại, giao cho ta là được.”

Nghiêm Thu nở nụ cười, việc dẹp chuyện người ta bàn ra tán vào thật sự đúng là sở trường của Đại Thành a cha. “Được, có chủ ý rồi liền dễ làm việc. Vậy trước cứ chờ xem bọn họ tìm cho Thạch Chiêu phúc dạng ca nhi nào.”

“Ừ, sáng mai ta đi báo cho Chiêu Phúc một tiếng để hắn cũng yên tâm.” Thạch Hoài Sơn nói.

Hai ngày sau, nha dịch trong thành đến đây thu thuế lương. Năm nay chậm hơn năm ngoái mấy ngày, mọi người cũng thấy kỳ lạ. Chờ đã mấy ngày, tuyết cũng đã rơi, đến lúc đó tiến vào núi cũng không được.

Thôn trưởng còn có thể theo nha dịch hỏi mấy câu, được biết hóa ra là Huyện thái gia thay người, lo giao tiếp chậm thời gian nên lúc này mới sắp xếp người đến thu lương.

Trước khi đi nha dịch lại giao cho trưởng thôn, chờ đầu xuân đến nha một một chuyến để nhận thức đại nhân mới tới.

Thôn trưởng gật đầu đồng ý, coi như nha dịch không nói, ông cũng khẳng định là phải đi. Từ nay về sau còn có nhiều việc cần lo liệu, phải tìm vị đại nhân này, không biết có phải là người dễ kết giao hai không. Vị Cổ đại nhân trước đây cũng không tệ lắm, tuy rằng không hỏi han nhiều đến việc trong thôn của họ nhưng được cái là có việc thì vẫn dễ nói chuyện.

Nghiêm Thu ở ngoài sân, mấy trăm cân lương này bị đem đi không ít.

Quét dọn sạch sẽ vỏ trấu trên mặt đất, Nghiêm Thu nói với Thạch Hoài Sơn: “Chờ đến đầu xuân, chúng ta nuôi ít gia súc đi. Gà này, heo này, Đại Thành a cha nuôi gia súc có phân bón ruộng, so với phân tro thì tốt hơn nhiều.”

Thạch Hoài Sơn tự nhiên là đồng ý, “Ừ, ngươi xem rồi làm.” Dừng lại một lúc lại nói: “Sáng mai nên đi thu hoạch, lát nữa ta đi dọn hầm.”

Nghiêm Thu chưa từng đi thu hoạch nên có chút hưng phấn, “Sáng mai ta cũng đi a, ngươi đã nói rồi nhé.” Cũng đúng lúc trong nhà không có gì ăn, ngày trước đều là ăn cải trắng còn tồn từ vụ trước, không tươi ngon gì hết.

Thạch Hoài Sơn bất đắc dĩ nói: “Được.”

Hôm sau vừa rạng sáng, hai người ăn cơm xong liền đi ra ruộng.

Trong đất là loại củ cải lùn, lá nhỏ, phiến lá hình tròn, gân màu trắng, dùng để nấu ăn rất được.

Năm nay trong đất trồng cải trắng, sang năm phải đổi loại khác, không thể nhiều vụ liên tục trồng một loại cây, có thể ảnh hưởng đến độ phì của đất mà cây trồng cũng dễ sinh bệnh.

Thạch Hoài Sơn dạy cho Nghiêm Thu lấy củ cải như thế nào, lại làm mẫu vài cái. Nghiêm Thu tỏ vẻ học xong rồi, cực kỳ hứng thú mang theo dụng cụ xuống ruộng.

Chờ Nghiêm Thu làm được một lúc mới biết được cũng thật mệt a. Luôn phải cúi người, người chưa từng làm ruộng như y thật không chịu nổi.

Nghiêm Thu làm một hồi, cảm thấy đầu cúi xuống đến sắp xuất huyết não. Không thể không ngẩng lên, thắt lưng liền đau xót, thật lâu mới đứng thẳng được, xoay người một cái, kết quả xương cốt đều kêu vang lên.

Thạch Hoài Sơn vì chờ y mà thả chậm tốc độ, hai người làm việc mà còn chậm hơn so với một người, thấy Nghiêm Thu như vậy càng đau lòng y, “Ngươi không làm quen cái này, mau về nhà nghỉ ngơi, có chút ruộng này ta làm một lúc là xong.”

Nghiêm Thu cũng biết chính mình cản trở, ngượng ngùng, “Nếu không ta sau nhặt cải gom lại vậy?” Củ cải đào ra được thu nhặt đến chiếc giỏ đầu bờ ruộng, đi qua đi lại, khỏe hơn so với luôn phải khom người.

Thạch Hoài Sơn cũng không ép y: “Được rồi, ngươi đừng cậy mạnh, chịu không nổi thì về đi.”

Nghiêm Thu vội đáp: “Biết rồi.” Sau đó đi sau Thạch Hoài Sơn nhặt củ cải.

Mỗi lần giỏ đầy cải, Thạch Hoài Sơn liền gánh lên khiêng về nhà, từ ruộng về nhà không tính gần, Nghiêm Thu đau lòng, “Ta xem chúng ta nên nuôi một con lừa hoặc la, có một cái xe, có gì liền đánh xe về nhà. Ngươi đây một lát lại phải gánh đồ, thật là mệt a.”

Thạch Hoài Sơn đã sớm có tính toán như vậy, có một cái xe gia súc kéo vào thành cũng tiện hơn, của nhà mình, thích đi lúc nào thì đi. Nhưng năm nay thành thân rồi, tiêu tốn không ít, trong tay giờ không có tiền nhàn rỗi, liền không thu xếp được việc này.

“Vậy chờ lần tới ta vào thành, nhờ Vương trưởng quỹ hàng da hỏi thăm xem sao.”

Nghiêm Thu gật đầu, lại nghĩ, sang năm muốn nuôi lợn, thêm con lừa, tiêu tốn cũng không ít, nhất thời cũng lo lắng.

Giữa trưa hai người tùy tiện ăn một bữa, trước khi mặt trời xuống núi cuối cùng cũng thu thập xong ba mẫu củ cải.

Nghiêm Thu mệt không buồn động, nhưng đứng trong sân nhìn đống củ cải chất động thì vẫn cảm thấy vui vẻ thoải mái, “Nhiều thế này, có thể ăn được đủ lâu.”

Ba mẫu, chí ít có hơn một nghìn cân củ cải.

Thạch Hoài Sơn nói: “Cải trắng khô đi liền giảm trọng lượng nhiều.”

“Chúng ta lúc này mới chỉ có ba mẫu, nhà người ta nhiều như vậy không biết có ăn đến sang năm không?”

“Không thể. Mùa đông khan hiếm lương thực, mọi người sẽ tiết kiệm để sang năm đầu xuân thì đổi tiền.”

“A? Đây không phải là rất khổ sao.”

“Người trong thôn đều là tiết kiệm như vậy.”

Nghiêm Thu nghe như vậy đột nhiên cảm thấy chính mình trôi qua rất xa xỉ, mỗi ngày có thịt không nói, còn có gạo trắng, liền nói: “Vậy hai ta cũng phải tiết kiệm một chút, dù sao năm sau đã tính toán mua nhiều gia súc như vậy.”

Thịt và mỳ trong nhà có thể đổi tiền, không hề ít nha.

Thạch Hoài Sơn lại nói: “Không cần, chúng ta cũng không  có ăn cái gì sơn hào hải vị, chỉ là gạo và thịt mà thôi. Nếu ngay cả điểm ấy ta còn không kiếm nổi thì ngươi muốn ta làm gì đây?”

Nhà người ta tiết kiệm như thế nào, đó là việc của họ, dù thế nào hắn cũng không thể để Nghiêm Thu sống như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc