XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Khi mặt trăng đi lên, lại được thêm một bữa ăn, sau đó các thú nhân mới được trở về. Nguyên cầm hai miếng thịt nghêu, có điều lần này, Đồ vừa mệt vừa đau, không thể ăn vô cái gì, nên cuối cùng đành để Nguyên giải quyết hết. Lúc trở về, Đồ chú ý thấy chỗ bọn họ ở là một cái huyệt ở dưới đất, ở nơi đất cát rời rạc thế này, cũng không biết họ đào sao lại ra cái động lớn như thế mà không bị sụp. Ở thời điểm được Nguyên chỉ, hắn thấy Long, đó là một thú nhân vốn rất anh tuấn, vạm vỡ, hiện tại lại gầy dộc chỉ còn lại xương, lúc nào cũng có thể rụng rời. Có điều khi cảm thấy có người nhìn gã, gã lập tức lộ ra ánh mắt nham hiểm lại tàn nhẫn trừng lại, mãi tới khi xác định người kia vô hại, gã mới khôi phục lại bộ dáng chết lặng, cúi đầu chậm chạp đi xuống động. Đồ thấy trên đùi gã quả thật mất một miếng thịt lớn, giống như bị dã thú cắn, còn chưa hoàn toàn lành lại, vết sẹo màu đỏ của thịt khiến người ta không dám nhìn lâu. Đối với chính mình còn hạ thủ như vậy, có thể thấy thú nhân đó có bao nhiêu tàn nhẫn.

Sau khi cửa xuống huyệt bị đóng lại, Đồ cố gắng bắt chuyện với Long, nhưng lại không công mà về, cuối cùng hắn đành buông tha. Với lại trải qua thêm khổ công buổi chiều, trên người hắn lại có càng nhiều vết thương, tuy xương chân nối đúng vị trí, nhưng vẫn đau đến mức đã ngậm miệng lại liền không muốn há ra nữa. Ngay cả khi Nguyên nói chuyện, hắn cũng chỉ có thể dùng những từ đơn ừ ừ a a để đáp lại. Nguyên cũng nhận ra hắn cần nghỉ ngơi, nên nói mấy câu liền ngừng lại.

Đồ mò lấy trái mật quả buổi sáng giấu trong góc tường, nhắm mắt lại, sau đó làm một động tác như đã thành thói quen, khoanh cái chân lành lặn kia lại, loại trừ tạp niệm trong đầu, ý đặt tại Đan Điền, không lâu sau liền quên hết thảy xung quanh mình. Mãi tới khi cơ thể hắn bị người ta lay, hắn mới thoát ra khỏi cảnh giới không người không ta.

“Làm gì vậy?” Người lay hắn là Nguyên, Đồ nhịn sự cáu kỉnh vì bị quấy rầy trong lòng xuống, trầm giọng hỏi. Không biết vì sao, hắn cảm thấy miệng vết thương trên người tựa hồ không đau như lúc nãy nữa.

“Ta thấy hơi thở của ngươi rất yếu, cho rằng… Ngươi đang làm gì vậy? Sao còn chưa ngủ?” Nguyên ngượng ngùng đáp.

Nhận ra sự quan tâm từ trong giọng nói của đối phương, lòng Đồ hơi ấm lên, khó chịu vì bị quấy rầy trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ “Không có gì, giờ ta đi ngủ đây.” Nói xong, hắn chậm rãi chọn tư thế không để đụng vào vết thương mà nằm xuống, trong lòng hắn thật ra cũng có chút khó hiểu chuyện mình vừa làm, tựa hồ đó chỉ là một thói quen, giống như phải làm, mỗi ngày đều phải làm…

Cứ như thế qua gần một lần trăng tròn, Đồ dần dần thích ứng cuộc sống như vậy, khổ dịch, bị đánh, rồi lại phải kiềm chế trước mỹ thực… Hắn đã bắt đầu biết phải làm thế nào mới khiến cái chân trái bị gãy giảm bớt trọng lượng phải gánh chịu, biết làm sao vết thương bị quất ở trên người nhìn qua đáng sợ, nhưng thực tế cũng không quá nghiêm trọng, làm sao mới có thể ăn no bụng, nhưng lại không cần ăn quá nhiều thịt nghêu và hắc quả. Đối với con người mà nói, gặp phải cảnh ngộ không tốt, một khi đã chịu đựng qua thời điểm gian khổ ban đầu kia, thì cũng đều sẽ quen. Đương nhiên, khả năng phục hồi nhanh chóng của thú nhân cũng có tác dụng không ít, nếu không, ở trong hoàn cảnh khốn cùng này, chỉ e không được vài ngày đã kiệt sức mà chết, làm gì còn có thể nói thích ứng hay không.

Thế nhưng mật quả thối. Tựa như thời gian trôi qua không thể ngăn lại, trong hoàn cảnh ẩm ướt, tanh tưởi, trái cây hư thối là chuyện không thể ngăn chặn. Hôm ấy, mệt nhọc một ngày, trở lại động, Đồ lại cầm lấy mật quả, ngón tay đâm vào trong thịt quả, nước quả mang theo vị ngọt thối rữa chảy ra khắp tay hắn. Ban đầu nó chỉ là một quả lớn cỡ đầu ngón tay, nhưng sau khi bắt đầu thối rữa, cho dù đổi hoàn cảnh khác, thì nó vẫn tiếp tục to ra vì thối rữa, mãi tới khi không thể nào thối đi được nữa. Vô luận Đồ làm như thế nào, quý trọng như thế nào, đều không thể thay đổi được kết cục này, cho dù chỉ là kéo dài thời gian thêm một chút hắn cũng không làm được, cho nên hắn chỉ có thể bất lực nhìn trái mật quả kia từng chút từng chút hư mất, mãi tới khi nó biến thành một đống nhão, mục nát, không thể cầm nổi nữa. Từ khi mật quả thối đi, ngực hắn cũng như mở ra một cái hố thối rữa, trống rỗng khiến hắn hốt hoảng. Thời gian đó, ai nói chuyện hắn cũng không quan tâm, cho dù Bối Mẫu lấy roi quất lên lưng hắn, hắn cũng như không có cảm giác. Mãi tới một ngày, đổi một Bối Mẫu khác trông giữ bọn họ.

Bối Mẫu mới tới này xinh đẹp hơn cả Bối Mẫu trước, cũng kiêu ngạo hơn, khiến cho các thú nhân ở động khác thường nhịn không được mà trộm nhìn qua, ngược lại thú nhân cùng động của Đồ lại không có phản ứng gì, mỗi một người bọn họ đều như cái xác không hồn, chết lặng mà dại ra, không có cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài, bao gồm cả Đồ. Vốn như vậy thì cũng nên bình an vô sự, kể cả khi tâm tình Bối Mẫu không tốt, chẳng qua chỉ đánh họ thêm mấy roi là cùng, bọn họ cũng không phải không chịu nổi. Thế nhưng Bối Mẫu này khác Bối Mẫu kia, tựa hồ không chịu nổi phản ứng lãnh đạm của các thú nhân với mình, ánh mắt y không khỏi dò xét trên người họ nhiều lần, sau đó liền thấy miếng xương thú khắc chữ ở trên cổ Đồ.

Ở tình huống thú nhân không mặc gì, miếng xương dùng dây da thú đeo trước ngực Đồ có vẻ vô cùng khiến người khác chú ý. Chỉ là đối với Đồ mà nói, thứ này thật giống như là một bộ phận trên cơ thể hắn, đã bị quên đi hoàn toàn, trừ phi một ngày nào đó không thấy mới có thể cảm nhận được. Mà thú nhân khác, mỗi ngày bọn họ đều mệt nhọc không chịu nổi, sao có thể chú ý đến chi tiết nhỏ này, còn Bối Mẫu quản lý bọn họ trước đây rất ít khi để mắt tới những thú nhân gầy yếu, tàn tật không có bất cứ giá trị gì. Cho nên Bối Mẫu mới tới này chính là người đầu tiên để ý tới sự tồn tại của miếng xương.

“Ngươi, đứng lại!” Bối Mẫu gọi Đồ đang nhích từng bước một khiêng đá, sau đó y đi qua, chỉ vào miếng xương trước ngực hắn “Cái đó, cho ta.”

Đồ sửng sốt một lát, nhìn xuống chỗ Bối Mẫu kia chỉ, lúc này mới chú ý tới miếng xương thú đeo trên cổ mình. Trong phút chốc, phảng phất có cái gì đó bị kích động, trong đầu hắn chợt lóe vô số hình ảnh, chỉ là không đợi hắn phân biệt rõ ràng, liền cảm thấy cổ mình đau đau, miếng xương đã bị Bối Mẫu kia cầm trong tay. Hóa ra, Bối Mẫu đó không có kiên nhẫn đợi, nên đã tự mình ra tay.

Bối Mẫu lấy được miếng xương, cũng không xem phản ứng của Đồ, dù sao trong mắt y, thú nhân đã là của họ, đồ trên người thú nhân dĩ nhiên cũng là của họ. Cho nên y vừa ngắm nghía miếng xương, vừa nói “Nhanh chóng làm việc đi.” Liền xoay người, tính đi tìm Bối Mẫu khác cùng nhau nghiên cứu thứ này. Nhưng mà y chưa đi được bao xa, liền nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng đá rơi mạnh xuống đất, còn chưa quay đầu nhìn xem xảy ra chuyện gì, cổ đã bị người từ phía sau bóp chặt.

“Trả lại cho ta!” Giọng nói khàn khàn vang bên tai.

Bối Mẫu bị hoảng sợ, theo bản năng giãy dụa, liền cảm thấy bả vai đau nhức, đúng là bị cắn mạnh vào. Y chịu không được kêu đau, lớn tiếng cầu cứu với tộc nhân của mình.

Những người khác, vô luận là Bối Mẫu, hay là thú nhân bị một màn bất chợt này đều làm cho sững sờ, vẫn là Bối Mẫu lấy lại *** thần trước, vội vàng chạy tới, trong tiếng tức giận mắng chửi, là tiếng roi như mưa rơi xuống người Đồ. Nhưng vô luận người bên ngoài dùng roi quất thế nào, hay là dùng tay đấm chân đá, thậm chí kéo dây xích đen, cũng không thể cạy tay hắn ra được. Lúc Bối Mẫu kia giãy dụa phản kháng, hai người cùng lăn xuống đất, miệng Đồ tuy buông lỏng ra, lại thật sự dám cắn rớt miếng thịt của Bối Mẫu kia xuống, tay vẫn bóp chặt cổ y.

“Trả lại cho ta!” Giọng nói khàn khàn lặp lại lời này.

Bối Mẫu kia bị bóp cổ tới mắt trợn trắng lên, đương nhiên không có nghe thấy lời này vào tai, ngược lại những người khác nghe thấy, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở “Ngươi lấy cái gì của hắn? Ngươi lấy cái gì của hắn… Không muốn chết thì mau trả cho hắn đi.”

Nói vài lần, Bối Mẫu kia mới phản ứng lại, cố hết sức mở tay ra, miếng xương cuối cùng rơi xuống đất. Đồ nhìn thấy, lập tức buông tay, xông ra, giật miếng xương, nắm chặt trong tay. Các Bối Mẫu cùng với các thú nhân được họ chọn làm bạn đời luống cuống tay chân đỡ Bối Mẫu kia dậy, sau đó quay qua, bắt đầu tiếp tục đánh Đồ. Không còn lo ngại, bọn họ ra tay đánh người dĩ nhiên càng thêm tàn nhẫn. Đồ lại không phản kháng mãnh liệt như lúc nãy, chỉ ôm chặt miếng xương vào ngực, cuộn mình lại, tùy cho họ đánh. Nhưng nếu có người lại muốn cướp miếng xương từ tay hắn, tất nhiên hắn sẽ lại liều lĩnh phản kích, vì thế sau này cũng không có ai dám có ý định với miếng xương của hắn nữa.

Lần này kể cả Nguyên cũng không có cách cứu Đồ, đợi tới khi hắn bị ném trở lại huyệt động, đã bị đánh chỉ còn lại một hơi. Không chỉ cái chân mới lành lại bị gãy, ngay cả cái chân lành lặn kia, hai cánh tay cùng với xương sườn, khắp người có rất nhiều chỗ gãy xương, nhưng hắn vẫn nắm chặt miếng xương trong tay, giống như lúc trước cầm mật quả vậy, vô luận là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cạy ra.

Không ai cho rằng hắn còn có thể sống sót, bao gồm Nguyên. Thế nhưng Nguyên vẫn vì hắn đổi một tư thế không đè lên xương cốt bị gãy, thậm chí còn vì hắn lấy một miếng thịt và một trái hắc quả. Đáng tiếc hắn ăn không vô.

“Chỉ là một miếng xương thôi mà, Bối Mẫu muốn thì cho y đi, làm gì quan trọng bằng mạng sống được, sao ngươi lại ngốc thế?” Nguyên thở dài, từ khi tới đây, y đã nhìn thấy tử vong không ít, thế nhưng khi nhìn thấy người bạn mới tới này cũng bước lên con đường đó, y vẫn cảm thấy khổ sở.

Miếng xương… Đồ đang hỗn loạn chợt tỉnh táo lại, các ngón tay siết thật chặt, cảm nhận được miếng xương trong tay mới yên tâm, có lẽ bị thương tới phổi, hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vừa mới hổn hển thở mạnh ra mấy cái, thì liền ho khan, ho tới mức cả người run rẩy, miệng đầy máu tanh, trước mắt trở nên tối sầm.

Cứ như vậy mà chết sao? Trong lòng hắn dâng lên sự không cam tâm, còn có nhớ nhung không diễn tả được, nhớ nhung cái gì, hắn nghĩ không ra, lại ngọ nguậy đưa cái tay bị gãy áp vào ngực, mãi tới khi miếng xương chạm vào vị trí trái tim, cả người hắn mới như tự tìm được chốn về. Khi ý thức dần dần tỏa ra, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, trong trẻo, thong dong, giống như gió khi mùa mưa mới tới, lướt nhẹ qua khiến lòng người ấm áp.

“Loại bỏ tạp niệm, tập trung *** thần, ý tại Đan Điền…” Đối với giọng nói này, hắn tràn ngập lưu luyến, còn có tín nhiệm, hắn theo bản năng làm theo, sau đó liền cảm thấy trong bụng dâng lên một dòng khí ấm áp, thuận theo mạch Nhâm ở giữa cơ thể đi lên, những nơi nó đi qua, như được ánh dương chiếu sáng, ấm áp, thoải mái. Một khắc đó, trong lòng hắn chợt dâng lên vui sướng to lớn, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, giống như muốn nói cho ai đó, nhưng khi nhìn tới một mảnh tối đen xung quanh, hắn mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, niềm vui mới dâng lên trong lòng lập tức chìm xuống, thay vào đó là mất mát, bi thương nồng đậm lấp đầy.

Đau đớn thể xác không như thủy triều xâm nhập nữa, trong đóng đêm, hắn mờ mịt mở to mắt, rất muốn đào ra ký ức rất quan trọng mà hắn đã đánh mất, nhưng ngoại trừ dẫn tới cơn đau đầu như muốn vỡ tung, hắn hoàn toàn không đạt được cái gì khác. Thật lâu sau, vô lực khép lại đôi mắt khô khốc, hắn tiếp tục dựa vào giọng nói trong đầu mà làm theo, chỉ là lần này khi lại thấy dòng khí ấm áp kia, hắn không còn vui mừng như lúc trước nữa.

Sáng hôm sau, Nguyên thức dậy, thấy hắn vẫn còn sống, trong lòng y dâng lên vài phần hi vọng, vì thế lúc làm công xong trở về lại mang theo thịt và trái cây. Lần này Đồ ăn được, thậm chí còn bảo Nguyên mang gậy gỗ và dây leo về, để hắn nối lại đoạn xương bị gãy. Đối với việc mạng của hắn lớn như vậy, các thú nhân khác không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ngay cả Long không quá để ý tới hắn cũng không khỏi liếc qua nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc