XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

“Bách Nhĩ, chúng ta cũng làm như bộ lạc Dũng Sĩ đi, cướp thành Thanh Long này luôn.” Hạ nhịn không được mở miệng, bộ dáng nóng lòng muốn thử. Từ sau khi nội công hình thành được một chút, lá gan của hắn càng lớn hơn. Nghe hắn nói, mắt Chân liền sáng lên.

“Ngươi có thể tháo xích hắc thạch xuống?” Bách Nhĩ không trả lời ngay, mà hỏi lại.

Hạ sờ mũi, lắc đầu. Tuy họ đổi hơn ba mươi nô lệ, thế nhưng quá trình tháo hắc thạch lại không thấy được, nên sao có thể biết chứ.

“Không tháo được xích hắc thạch, ngươi là muốn mấy thú nô kia chết giữa đường?” Giọng nói của Bách Nhĩ hơi nghiêm khắc lại “Hay là đợi Ưng chủ về, tàn sát hết thú nô các thành còn lại?”

“Sao… sao có thể?” Hạ lắp bắp, hắn không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Sao lại không? Thành Huyền Vũ bị công phá, Ưng chủ khẳng định sẽ nhận được tin tức, nếu đang ở bên ngoài, tất nhiên sẽ lập tức quay về, nếu đang ở Đế Đô, thì sẽ cho người tuần tra các thành khác, vô luận thế nào, tốc độ di chuyển của thú nô không thể hóa thành hình thú cũng sẽ giảm mấy lần, mà lại ở thảo nguyên rộng lớn, vô bờ bến này, cơ hội hai bên gặp nhau là rất cao. Tới lúc đó, họ không sợ, thế nhưng thú nô lại nhất định trở thành vật hi sinh. Mà trải qua chuyện này, vô luận là trút giận hay là diệt hậu họa, có khả năng rất lớn Ưng chủ sẽ giết một lượng lớn nô lệ trong đế quốc.

“Kể cả chúng ta không ra tay, thành Huyền Vũ xảy ra chuyện như vậy, Ưng chủ cũng sẽ giết thú nô.” Đối với lời giải thích của y, mọi người nghe thấy đều nhíu mày, có chút lo lắng nói.

“Các thành khác không có động tĩnh, vậy ánh mắt của Ưng chủ sẽ chỉ dừng trên bộ lạc Dũng Sĩ, mà không cho rằng thú nô có vấn đề.”

Nghe y nói xong, những người khác vẫn không hiểu, mà Cổ im lặng nãy giờ chợt nói tiếp “Giống như con có một đống trái cây, có người cướp một trái của con, con nhất định sẽ đuổi theo tên đó, đánh một trận, cướp trái cây về, nếu cướp lại không được, thì cũng phải đánh cho hắn bầm dập mặt mũi. Thế nhưng nếu có một người nữa lại tới cướp, con sẽ nghĩ tới chuyện ăn hết luôn chỗ trái cây đó trước, đỡ bị người ta cướp mất.”

Bách Nhĩ đưa tay xoa đầu Cổ, ánh mắt lộ ra tán thưởng. Cổ đang ngượng ngùng, thì cảm thấy mình bị một vật nhỏ lông xù đẩy ra, là một con thú con lông trắng, đặt hai chi đạp lửa lên đùi Cổ, dùng sức ngưỡng thẳng đầu, muốn thay thế Cổ thu hút sự chú ý của Bách Nhĩ, có điều do nhỏ con quá, dù Bách Nhĩ đang ngồi, con thú con này cũng không đủ trình độ chạm vào tay của y.

“A mạt thường xuyên ôm đệ, sờ đệ, đại ca lâu rồi mới được như vậy, đệ còn muốn giành à?” Cổ nhấc con thú con lên, ôm vào lòng, vừa chỉ vô cái mũi nhỏ của nó vừa nói.

Chiêu lập tức ngượng ngùng, grào grào hai tiếng, vươn đầu lưỡi nho nhỏ, màu hồng thân thiết liếm lên ngón tay chỉ vào mũi nó của Cổ.

“Rõ ràng có thể nói, lại không chịu nói. Có phải đệ biết biến hóa nhưng cố ý không biến hóa không?” Cổ bị Chiêu liếm liền cười rộ lên, hôn lên đỉnh đầu con thú con, sau đó cố ý nghiêm mặt hỏi.

Chiêu chớp chớp mắt, đôi mắt to đen láy đầy ngây thơ, tỏ vẻ nó không hiểu ý của đại ca mình.

Bách Nhĩ bật cười, không để ý tới mấy đứa con đang đùa nghịch nữa, y nhìn những người khác vì nghe thấy lời Cổ nói mà chợt hiểu ra, rồi nói “Chờ thành bỏ lệnh cấm, chúng ta lập tức rời đi. Trước đó, không ai được hành động thiếu suy nghĩ.” Nói tới đây, y nhìn Chân “Nếu có thể, làm phiền ngươi giúp ta chú ý tin tức của Đồ một chút.” Nếu bàn về tin tức nhanh chóng, tin rằng không có ai sánh bằng khách thú vào Nam ra Bắc.

Chân biết Đồ, nghe vậy tất nhiên là đồng ý, dừng một lát, hắn lại hỏi “Nếu ta có thể đem hết các thú nô ra, các ngươi có sẵn lòng nhận không?” Sở dĩ hỏi như vậy, cũng là bắt nguồn từ đề tài mấy người thảo luận lúc nãy.

“Nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ dựa theo giá giao dịch bình thường để nhận, sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.” Bách Nhĩ không chút do dự nói. Vô luận là đối với y hay là bộ lạc Bách Nhĩ mà nói, hiện tại săn thú là chuyện dễ dàng, nếu có thể vì vậy mà cứu được không ít thú nhân, lại làm cho bộ lạc lớn mạnh, thì cớ sao lại không làm.

Chân mừng rỡ, lúc này cáo từ, về suy nghĩ biện pháp. Với sức của một mình hắn, đương nhiên không có khả năng đưa hết các nô lệ ra, như vậy quá gây chú ý, cho nên khẳng định phải thương lượng cùng các khách thú khác.

Hắn vừa đi, những người khác cũng liền tản ra, dù sao mấy ngày sắp tới đều không thể rời đi, còn không bằng nắm chặt thời gian đi luyện công thêm.

Bách Nhĩ vốn còn muốn tìm cách luyện hắc thạch, nhưng với tình huống hiện tại, thật không thích hợp rút dây động rừng, chỉ đành nghĩ cách khác thôi.

Hai ngày sau, thành Thanh Long bỏ lệnh cấm, tuy đi vào kiểm soát rất nghiêm, nhưng ra ngoài lại không có vấn đề gì, huống chi thời gian nhóm người Bách Nhĩ ở trong thành, mỗi ngày đều đi ra ngoài săn bắt, ra ra vào vào, mấy tên thủ vệ kia cũng nhớ mặt họ. Nên lúc này, thấy họ rời đi, cũng không làm khó.

Trên đường trở về, họ gặp Ưng chủ mang theo quân đội quay lại, chỉ thấy ùn ùn kéo đến, gần như che khuất cả nửa bầu trời, thanh thế đúng là kinh người. Dựa theo quy củ của đế quốc thú nhân, bình dân thấy Ưng chủ là phải quỳ xuống. Tuy trong lòng nhóm người Bách Nhĩ không cam tâm, nhưng vẫn dựa theo quy củ mà làm. Ngay cả ba đứa bé nghịch ngợm hàng ngày cũng bị tình thế này dọa dẫm, sợ tới mức trốn dưới người a mạt, thú con sợ hãi chúa tể bầu trời có lẽ là bẩm sinh rồi.

Trước khi quỳ xuống, Bách Nhĩ đã nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Ưng chủ mặc áo giáp hắc thạch được hai mươi mấy Ưng vệ bảo hộ. So với hai Ưng vệ họ gặp lúc trước, hình dáng của Ưng chủ này lại giống người nhiều hơn, vả lại mày xinh mắt đẹp, làn da trắng nõn, nhìn không ra một điểm nào là người cuồng chiến tranh cả.

Tên Ưng chủ kia không hề quét mắt nhìn qua bình dân quỳ trên mặt đất, mang theo người, vỗ cánh nhanh chóng rời đi, làm cho bầu trời trong xanh bị che khuất dần hiện ra.

“Hừ! Thú nhân chúng ta chỉ quỳ dưới thần thú thôi, chúng là cái thá gì.” Hạ vừa đứng lên vừa tức giận mắng.

“Co được dãn được mới là anh hùng, cái này không đáng so đo, sau vài hôm nữa, ngươi sẽ lại thấy hắn thôi.” Bách Nhĩ vỗ vai Hạ, cười nói, sau đó cúi người, nói với ba thằng nhóc bị hoảng sợ, đang tội nghiệp rúc vào người mình “Có chút xíu thế mà đã sợ, sao xứng là nhi tử của ta với a phụ các con?” Y sợ tui nhỏ xa lạ với Đồ, nên thường ngày không có gì cũng sẽ kể chuyện của Đồ cho chúng nghe. Mặc dù trong mắt y, cái tên từng làm dũng sĩ đệ nhất kia cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, thích làm nũng mà thôi.

Vừa nghe lời này, Tiêu Đồ cùng Húc nhất thời dừng động tác, chỉ là nước mắt ròng ròng nhìn a mạt, chỉ có Chiêu ngốc mới mặc kệ cái gì xứng hay không xứng, vẫn tiếp tục vươn thẳng hai chi trước, cào lên quần vải của Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ còn chưa thấy sao, những người khác nhìn vào đã chịu không nổi, Kỳ và Ân đứng gần y nhất, mỗi người bế Tiêu Đồ với Húc lên, lấy hình tượng tục tằng của họ, hoàn toàn không phù hợp với động tác mềm nhẹ, mà vỗ về hai đứa bé kia, còn không quên trách cứ Bách Nhĩ “Chúng còn nhỏ như vậy, gặp Ưng thú sợ hãi mới là bình thường.”

Còn Chiêu, với cái tính ngốc nghếch của nó, tất cả mọi người đều biết cuối cùng người bại nhất định là Bách Nhĩ. Quả nhiên, không qua bao lâu, con thú nhỏ bám ở trên chân Bách Nhĩ rốt cuộc vẫn khiến ánh mắt nghiêm khắc của y dần dần dịu dàng lại, y thở dài đưa tay bế thằng bé lên.

Tiêu Đồ cùng Húc nằm trong lòng hai thú nhân thúc thúc, quay đầu nhìn Chiêu với gương mặt đầy ngây thơ, cuộn trong lòng a mạt, rốt cuộc mới có cảm giác bội phục tiểu đệ bình thường vẫn cần được chăm sóc nhiều hơn này. Hai đứa cũng biết làm sao mới có thể khiến a mạt bất đắc dĩ yêu thương, nhưng mà không có học được mặt dày như thằng nhóc kia.

“Ưng tộc có nhiều người như vậy à?” Tiếp tục gấp rút lên đường, trong lòng Bách Nhĩ đầy nghi ngờ hỏi. Y quen mang theo binh lính, nhìn thoáng qua liền có thể biết được nhân số đại khái. Tầm một ngàn người, ở kiếp trước, y sẽ không cảm thấy nhiều, một nhóm tiên phong đã vượt xa số lượng này rồi. Thế nhưng ở đại lục thú nhân lại là con số không nhỏ. Dù sao từ khi tới thế giới này, y thấy bộ lạc Đại Sơn có nhiều nhân số nhất cũng chỉ có bảy tám trăm người. Còn bộ lạc của họ, hai năm qua nhận không ít người, thế nhưng tính ra cũng chỉ cỡ ba trăm người thôi.

Đối với vấn đề này, đám người Kỳ cũng rất ngạc nhiên, bởi vì á thú tới bộ lạc trước đó không biết đếm, nên không hỏi được nhân số của Ưng tộc. Hiện tại tận mắt nhìn thấy, trong lòng khiếp sợ cũng là điều dễ hiểu.

“Ưng tộc không hề bị tổn thất trong thú triều, có nhiều người thì có gì kỳ lạ đâu.” Chân đuổi tới rừng rậm Lam Nguyệt sau họ hai ngày, trả lời “Bọn tộc này là đáng giận nhất, chúng thích bắt thú mẹ đang mang thai và thú con về ăn. Thảo nguyên bị chúng phá hoại không ít, mọi người đã không ưa từ lâu rồi, đáng tiếc chúng ở trên vách núi dốc đứng, thú nhân các tộc khác có bất mãn cũng chẳng làm gì được.” Nhắc tới việc này, Chân nhịn không được mà nổi giận. Dù sao trong thế giới thú nhân tuy đều dùng săn bắt để sống, thế nhưng giữa các tộc cũng có luật bất thành văn, đó chính là cấm săn thú con và thú mẹ đang mang thai.

Nghe nói như thế, Bách Nhĩ nhớ tới tình cảnh lúc trước gặp hai Ưng vệ kia, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt “Chúng không ăn thú con của thú nhân đúng không?”

Chân nghe vậy, lập tức như bị kim đâm vào mông, mà nhảy dựng lên “Chúng dám!”

Nhìn phản ứng đó của hắn, hiển nhiên là không có tin đồn gì về chuyện này, tuy Bách Nhĩ không dám đưa ra kết luận, nhưng y cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, chỉ là trong lòng âm thầm ghi nhớ, để lúc cần còn có thể sử dụng. Mắt y chuyển về hơn một trăm thú nô, ngoại trừ ba mươi mấy người mua lúc đầu được tháo xích hắc thạch xuống, thì những người khác vẫn còn đeo.

“Sao không tháo xích hắc thạch xuống?” Y nhíu mày hỏi. Xích đá không lấy xuống, sau khi bộ lạc nhận, sẽ trở thành trách nhiệm nặng nề nhất. Dù y có tâm, cũng không dám cứ như vậy dẫn người trở về, không công gia tăng phiền toái cho Tát, đặc biệt là thời điểm Ưng tộc lúc nào cũng có thể tấn công tới.

Chân biết mình làm việc không tốt, thế nhưng hắn cũng không trốn tránh “Còn không phải tên thành chủ kia sao, gã sợ thú nô được tháo xích hắc thạch xuống sẽ phản kháng, nên thà rằng không bán chứ nhất định không chịu tháo. Nên thú nô mua sau này đều không được tháo xích xuống.”

Ánh mắt của Bách Nhĩ đảo qua lần lượt các thú nô gầy yếu, nhìn như lúc nào cũng có thể ngã xuống, hiện thực và lương tâm giao chiến thật lâu, cuối cùng y vẫn là thở dài “Ăn no rồi tính tiếp.” Câu này y nói với Kỳ.

Không cần y phân phó, đám Hạ Kỳ đã đứng dậy, nhanh chóng rời đi, qua gần nửa ngày, một người khiêng hai con dã thú trở về, kêu vài thú nô tới hỗ trợ, nhóm lửa nướng thịt. Biết sức ăn của thú nhân lớn, mười con thú cũng chẳng đủ cho họ nhét kẽ răng, nên mấy người lại đi thêm hai chuyến nữa, mới thấy thấm tháp.

Mấy thú nô kia từ ngày bị bắt giữ tới nay, mỗi ngày đều phải làm việc nặng, lại ngay cả ăn no nửa bụng cũng không được một lần, lúc này được phép ăn, kể cả ăn xong, có muốn lấy mạng của họ, họ cũng chẳng quan tâm, trước tiên đưa thịt cho mấy người Bách Nhĩ, sau khi xác định bên đó không ăn, họ liền ăn như hổ đói, sau đó thịt xé ra cũng không nướng nữa, máu vẫn còn chảy đầm đìa liền nhét thẳng vào miệng. Tình huống đó làm ba con thú con chưa bao giờ phải đói bụng nhìn tới trợn mắt, há mồm.

“Nhóc con, ra ngoài nhiều cùng a mạt các ngươi một chút cũng là chuyện tốt.” Chân chú ý tới phản ứng của ba đứa nhỏ, nhịn không mà yêu thích xoa đầu chúng, cười nói, trong giọng nói lại mang theo tang thương nhàn nhạt.

Tiêu Đồ và Húc không thích bị người lạ sờ vuốt, Tiêu Đồ hừ một tiếng, rụt vào trong lòng Cổ, Húc cuộn mình lại, phát ra tiếng gầm uy hiếp, thế nhưng với âm thanh non nớt kia, cộng thêm toàn thân tuyết trắng, ngoại trừ khiến người ta càng muốn bắt nạt nó hơn thì không có chút tác dụng đe dọa nào. Ngược lại, Chiêu kêu mấy tiếng, còn cọ vào lòng bàn tay của Chân, khiến Chân liền ôm thằng bé vào lòng, xoa nắn.

Bách Nhĩ vỗ trán, cảm thấy Chiêu rất thích được người khác ôm, để nó lớn lên quen tính được cưng chiều thì phiền rồi. Đáng tiếc, ngay cả y còn chẳng nghiêm khắc giáo huấn nổi, huống chi những người khác.

Sau khi lấp đầy bụng, sắc mặt các thú nô nhìn qua cũng tốt hơn nhiều. Bách Nhĩ liền nói ý tứ ban đầu của mình cho họ nghe, để họ tự lựa chọn giữa đi và ở.

Các thú nô kia không ngờ sẽ có chuyện tốt như vậy, đầu tiên là không tin, sau khi xác định đối phương không phải trêu đùa mình, họ lập tức vui mừng không thôi, có người vui quá còn bật khóc, mãi tới khi Chân thúc giục họ mau quyết định, họ mới dần dần thu lại cảm xúc kích động, vây quanh lại thương lượng.

“Chúng ta tình nguyện gia nhập bộ lạc của các ngươi…” Đại diện thú nô không được tháo xích hắc thạch xuống, nói, nói xong câu này, mặt hắn đỏ lên, bởi bọ biết như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho đối phương “Chỉ cần cho chúng ta một nơi ở tốt, thức ăn chúng ta sẽ tự nghĩ cách.” Tình cảnh lúc trước gian nan như vậy, họ đều cắn răng mà sống, hiện tại có cơ hội thế này, sao họ có thể dễ dàng buông tay. Với tình huống bây giờ của họ, nếu không có chỗ che chở, căn bản không có khả năng sống sót trong rừng rậm Lam Nguyệt nguy hiểm này, cho nên đành phải mặt dày nhờ cậy đối phương. Đương nhiên, làm như vậy cũng chỉ là cho chính mình thêm hi vọng sống sót thôi, nếu Bách Nhĩ nói không cần, họ cũng sẽ không đòi hỏi quá đáng.

Bách Nhĩ ừ một tiếng, không nói nhiều lời, rồi nhìn qua hơn ba mươi thú nhân đã được tháo xích hắc thạch.

“Chúng ta cũng tình nguyện.” Người được đẩy lên làm đại diện, nói. Hiện tại họ chỉ cần dưỡng thương là hoàn toàn có thể tự nuôi sống mình trong rừng rậm Lam Nguyệt, kể cả muốn báo đáp ơn cứu mạng của nhóm người Bách Nhĩ cũng có thể dùng cách khác. Thế nhưng sau khi bàn bạc, họ vẫn cảm thấy đi cùng nhóm người Bách Nhĩ thì tốt hơn. Dù sao bộ lạc cũ đã không còn, ba mươi mấy người họ cũng không phải người cùng bộ lạc, nên không cần chú ý vấn đề huyết thống. Nếu đã không còn gì để vương vấn, vậy gia nhập bộ lạc khác hay không đã không còn quan trọng nữa. Nay lựa chọn như vậy, chỉ đơn thuần là vừa mắt với nhóm người Bách Nhĩ thôi.

Nếu đã quyết định xong, thì không nên tiếp tục trì hoãn nữa, vì thế đoàn người lên đường trở về bộ lạc, Chân dĩ nhiên cũng đi cùng nhóm người Bách Nhĩ, bởi vì hắn còn muốn lấy hàng hóa đổi thú nô từ chỗ Bách Nhĩ, phải biết rằng để đổi được một trăm thú nô này, hắn đã nhờ người khác giúp không ít. Cũng không thể để cho người ta vừa phải bỏ công sức vừa mất tiền của được.

Bình luận

Truyện đang đọc