YẾN TỪ QUY - CỬU THẬP LỤC

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục


Quá khứ chậm rãi


Chương 87: Chiếc mũ này chụp lên chiếc mũ khác Chu Sính nghiêng người trong phòng bên. Dù sao cũng là con trai của Anh Quốc công, lại là vô ý gây chết người, không phải cố ý mưu sát, mấy huynh trưởng đến nha môn "trả giá" một hồi, tuy không đưa được hắn về phủ nhưng cũng không để hắn thật sự ngồi tù. May mà phía sau nha môn còn vài phòng sạch sẽ, kê lên giường tạm thời coi như bị giam giữ. Từ Giản và Đan Thận cùng đi qua chỗ hắn. Quan sai mở cửa. Chu Sính thấy hai người này, nghĩ đến hoàn cảnh của mình, vẫn chỉnh đốn lại thái độ, nói lời tốt: "Ta gây ra chuyện này, trưởng bối huynh đệ trong nhà đều lo lắng, đã làm phiền Phụ Quốc công, Đan đại nhân và nha môn phủ Thuận Thiên rồi." Đan Thận cười hì hì. Chỉ cần Chu Sính hợp tác, ông cũng lười đóng vai mặt đen, mệt lắm. "Vụ án đã rõ ràng." ông ngồi xuống ghế, nói: "Nhưng những gì cần khai thì phải khai lại một lần nữa." Chu Sính vội nói: "Nên vậy, nên vậy. Ta biết mình phạm tội rồi, nếu không phải ngã đau toàn thân bầm tím, trong nhà đến nói bao nhiêu lời tốt thì giờ đã phải ngồi trong tù rồi." Nghe vậy, khóe miệng Đan Thận co giật. Vị Chu Tứ lão gia trước mắt này, ngã mông xuống đất, bốn chân chổng lên trời, khó coi thì khó coi, nhưng nói là bị thương đến gân cốt thì thật không có. Nhưng mấy huynh đệ nhà họ Chu, vì muốn giành chút lợi thế mà trong lời nói, ngoài lời nói "lỡ bị ngã què thì sao", làm Đan Thận nghe mà giật mình. Dù sao, bên cạnh còn ngồi một vị Phụ Quốc công bị ngã ngựa, bị thương đến gân cốt. Giờ đi đường không nhìn ra vấn đề nhưng quan viên trong triều đều biết, nếu Từ Giản thực sự khỏi hẳn, không để lại di chứng thì sao hắn có thể ở lại kinh thành chứ? Bây giờ có khi đã về cửa ải Dụ Môn đánh Tây Lương rồi. Đan Thận thầm mắng mấy vị nhà họ Chu không biết nói chuyện, lại thầm cảm thán Phụ Quốc công độ lượng, không tính toán với mấy cái miệng vụng về đó, sau đó vội nhượng bộ đưa Chu Sính vào phòng bên giam giữ. Tránh cho thế tử Anh Quốc công lại nói tiếp, chọc giận đến Phụ Quốc công. Đợi Từ Giản cũng ngồi xuống, sư gia mới chuẩn bị bút mực, và Đan Thận bắt đầu hỏi. "Ngươi quen biết Lý Nguyên Phát chứ?" Đan Thận hỏi: "Thành thật trả lời, ngươi sai hắn đến ngõ Lão Thật đúng không?" Chu Sính phủ nhận: "Thật sự là không quen biết hắn." Sắc mặt của Đan Thận chùng xuống. Xem kìa, không đóng vai mặt đen lại có người không vui rồi. "Ta là người không thích người khác coi mình là kẻ ngốc." Đan Thận nói: "Nếu ta là kẻ ngốc, quan chức lại giao nha môn phủ Thuận Thiên cho ta, vậy chẳng phải... Không coi trọng ta, không sao; không coi trọng Thánh thượng sao. Phủ Anh Quốc công các người có thể ở nha môn phủ Thuận Thiên chỉ trỏ như thế, ngày mai dám đến ngự thư phòng chỉ trỏ như thế không?" Đôi mắt của Chu Sính trợn to. Sao lại liên quan đến Thánh thượng rồi? Bên cạnh, Từ Giản nhấp trà, nhếch môi cười. Hắn nói Đan Thận biết mắng người, thật không phải tâng bốc, đúng là rất giỏi mắng, mắng cho té tát mặt mày. Đến nha môn phủ Thuận Thiên trấn giữ, Từ Giản có mục đích riêng, nhưng phải nói rằng, có một vị phủ doãn như Đan Thận nên hành trình ngồi tọa trấn của hắn có thêm khá nhiều uiềm vui. Đan Thận hù dọa xong, lại bắt đầu nói lý: "Lý Nguyên Phát đã chết, tên họ Tịch kia còn sống. Sáng nay hắn đã đến nha môn báo danh, nghe nói Lý Nguyên Phát bị ngươi đẩy chết, sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Ngày mai hắn lại đến, ngươi nói xem hắn sẽ nói gì với ta?" Chu Sính run rẩy nói: "Không có đấy, là lỡ tay lỡ tay thôi." Sau đó hắn vẫn cắn răng, không chịu nói tiếp. Từ Giản đặt chén trà xuống. Có thể nhìn ra được, Chu Sính không ngu ngốc, hắn sẽ không dễ dàng nhận tội. Vô ý làm Lý Nguyên Phát chết, thêm tội vứt xác, dựa vào gia thế của Chu Sính thì chỉ cần chịu bồi thường đủ bạc, để nhà họ Lý "tha thứ" thì hình phạt đối với hắn sẽ không quá nặng. Thậm chí, Anh Quốc công già nua lại vứt mặt mũi, vào ngự thư phòng khóc lóc, để Hoàng thượng ban ơn, Chu Sính có thể toàn thân trở ra. Đào ngõ Lão Thật, được sách cấm cũng được, vàng thỏi cũng được, đó là do Lý Nguyên Phát làm. Lý Nguyên Phát trước đó đã lật cung nói không liên quan đến Chu Sính, chỉ cần Chu Sính ngậm chặt miệng thì ai có thể đổ chuyện lên đầu hắn? "Ngươi không muốn nói vậy ngoại thất của ngươi thì sao?" Từ Giản nhìn Chu Sính: "Ngươi bị bắt đưa về nhà, nàng ta đang muốn dựng thang trèo tường. Ta hỏi nàng có phải 'tai họa đến đường ai nấy chạy' không, nàng ta vẫn rất hùng hồn. Có lẽ tình cảm giữa hai người cũng không sâu sắc lắm nhỉ. Lại nghĩ, nàng ta bây giờ đang ngủ trên rơm rạ trong nhà lao, ngươi ở đây ngủ trong chăn gấm, nàng ta sẽ nói gì về ngươi?" Chân mày của Chu Sính cau lại, sau đó rất nhanh lại giãn ra. Hắn tự nghĩ biểu cảm này chỉ thoáng qua, nhưng không ngờ lại không qua khỏi mắt của Từ Giản. "Ngươi..." Họng nuốt xuống, Chu Sính cười khan nói: "Phụ Quốc công trẻ tuổi, cũng chưa cưới vợ, không hiểu việc chung sống giữa vợ chồng mới nghĩ như vậy, đợi sau này ngài thành thân sẽ biết, ha ha ha." "Ta thấy khó lắm." giọng của Từ Giản không có mấy phần dao động: "Con người ta sẽ không làm ra cái chuyện 'tai họa đến đường ai nấy chạy', cũng không làm được chuyện vợ cưới đàng hoàng còn nằm trên giường bệnh, bên ngoài lại nuôi một người có ý đồ riêng." Nhắc đến Chu Tứ phu nhân, khuôn mặt của Chu Sính lộ ra vẻ đau buồn và bi thương: "Ta rất muốn nàng ấy tỉnh lại, nàng bây giờ như vậy, ta rất đau lòng, ta không dám nghĩ đến nên mới trốn tránh..." Những cảm xúc này đến quá nhanh, hầu như vừa thấy tia chớp đã nghe thấy tiếng sấm tiếp theo, liền mạch không gián đoạn. Giống như đã diễn tập hàng trăm, hàng ngàn lần vậy. Giả dối đến mức Đan Thận cũng lắc đầu liên tục. "Chu Tứ lão gia, mấy lời tình sâu ý đậm này ngài để dành lừa các cô nương chưa hiểu sự đời đi, đừng nói ở đây, ở đây..." Đan Thận chỉ tay ra, từng người từng người: "Ngài, Phụ Quốc công, sư gia, ta, thêm cả nha dịch canh giữ ngoài cửa đều là nam nhân, nói thẳng ra, cái chuyện dùng mông nghĩ cũng hiểu như thế thì ngài đừng có dùng đầu suy nghĩ nữa." Lần này, đừng nói sư gia cầm bút run rẩy mà Từ Giản cũng không nhịn được cười, dựa vào ghế vui vẻ không thôi. Chu Sính từ khi nào bị người ta trực tiếp vạch trần như vậy, mặt mũi hoàn toàn không giữ nổi. "Ngươi nói lời tình sâu ý đậm làm gì?" Từ Giản không hề che giấu sự chế giễu trong nụ cười: "Điều ta muốn nói rõ ràng là từ 'có ý đồ riêng'. Nếu chúng ta không có chút tin tức nào thì sao có thể để Lý Nguyên Phát ra khỏi nha môn? Ta không có hứng thú với tình cảm giữa ngươi và phu nhân ngươi, ta chỉ muốn nghe chuyện 'nghĩa phụ' ngươi." Hơi thở của Chu Sính chợt ngưng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc