YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Ánh mắt hung ác nhìn bộ dạng của Doãn Mộ Tư không chút nương tay:"Tôi từng nói cho cô cơ hội rời đi, cô không đi, đã chọn ở lại thì cả đời đừng mong rời đi.

Cô không có tư cách nói hai từ ly hôn, chỉ khi nào tôi muốn cô cút, cô mới có quyền cút đi "
Doãn Mộ Tư nắm chặt drap giường, cô nhớ hắn từng nói như vậy, không đi thì cả đời không được đi.
Lúc đó cô còn nghĩ cả đời sống cùng hắn cũng không tệ, nhưng hắn như kẻ điên hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô.
Hai vai cô rung lên, cũng không quay lưng lại nhìn hắn:"Lục bang chủ, tôi là gái nhà lành, những việc đê tiện như lúc nãy không phù hợp với tôi, anh cùng nhân tình làm cái trò anh thích thì thôi đi, tôi không ti tiện đến mức cùng anh làm những trò đó."
"Đê tiện, ti tiện… cái miệng này là dạy dỗ chưa đủ." - Lục Vũ Thần bước đến, vẫn cái hành động siết khoang miệng cô như khi nãy.
Doãn Mộ Tư kinh sợ, gương mặt trắng bệt, bờ môi rung lên sợ hãi, cảm giác khi nãy quá đáng sợ, cô không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nữa.
Trên cơ thể mềm nhũn, những vết xanh đỏ ẩn hiện cho cuộc giao h.oan vừa rồi vô cùng gợi tình.
Phụ nữ đều là những kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, khi có được thứ bọn họ muốn liền ngay lập tức phủ bỏ tất cả, muốn chạy theo cái khác.
Giống như mẹ của hắn, cả đời chạy theo phù phiếm, vì tiền gả em gái hắn cho một kẻ tàn độc…cho đến khi em gái hắn chết trên bàn đẻ, hắn mới biết thế nào là sự quan trọng của quyền lực, của đồng tiền và căm ghét phụ nữ.
Phụ nữ càng đẹp, càng độc ác.
Doãn Mộ Tư xinh đẹp nhất Nam Sơn, cô ta đến với hắn chỉ vì lợi ích, tâm tư không trong sạch, cô có khác gì loại phụ nữ ngoài kia.

Xẹt qua một suy nghĩ chán ghét, Lục Vũ Thần buông tay ra khỏi chiếc cằm tinh xảo kia, lạnh lùng nhếch môi:"Doãn Mộ Tư, tôi cảm thấy gái nhà lành như cô làm rất tốt, xem ra là phù hợp với cô.

Nhớ cho kỹ, lần sau còn không biết trước sau, hình phạt ngọt ngào này sẽ dành cho cô."
Doãn Mộ Tư nhìn ánh mắt chết chóc của hắn, sợ đến mức gương mặt tái nhợt, đặc biệt thấu tình đạt lý:Tôi đã nhớ kỹ.".
Nghe Doãn Mộ Tư ngoan ngoãn trả lời, Lục Vũ Thần đột nhiên không còn hứng thú.

Hắn buông cô ra rồi đứng lên, bước vào phòng tắm.
Lục Vũ Thần bước vào phòng tắm, nhắm mắt nhớ lại người mẹ của hắn, đã mấy năm nay kể từ ngày Lục An Nhiên chết trước mắt hắn, người đàn bà nhẫn tâm bán em gái duy nhất của hắn, cũng là con của bà ta.
Ở Hải Sơn nhắc đến Bạch Mai ai nấy đều biết rõ, nhan sắc bà ta khuynh nước khuynh thành, nhưng mối nhân duyên với Lục Bách Thành chỉ là một trong những mối tình lướt qua đời bà ta.
Cho đến khi Lục Bách Thành nhắm mắt xuôi tay cũng muốn gặp bà ta lần cuối nhưng bị bà ta cự tuyệt.
Nghe ba hắn kể, ngày xưa bà ta nấu ăn rất giỏi, ba của hắn rất thích những món ăn của bà ta, nhưng anh là con trai bà ta đã sống hơn 30 năm, còn chưa từng được nếm thử mùi vị.
Đêm qua, dự tiệc cùng Lâm Y Đình thì nhận được tin tức bà ta đến Nam Sơn đang ở Hoàng Hạc Các, bà ta dám bén mảng đến Nam Sơn, còn dám đòi tiền vì đã sinh ra anh… đúng là phụ nữ, đều độc ác tàn nhẫn như nhau.
Doãn Mộ Tư, vì lợi ích gia tộc mới chịu ở bên cạnh hắn… hiện tại nơi bám víu của cô ta quay về, liền muốn rời đi, liền muốn ly hôn.
Đúng là phụ nữ, chỉ cần tốt với cô ta một chút, cô ta liền đòi hỏi vạn điều hơn.

Lục Vũ Thần tắm xong, đi ra ngoài đã không còn nhìn thấy Doãn Mộ Tư trong phòng, căn phòng liền trở nên trống trãi.

Doãn Mộ Tư, mỹ nhân đẹp nhất Nam Sơn, gái nhà lành, ngon ngọt dẻo miệng, dùng đồ ăn lấy lòng hắn… thật giống y hệt người đàn bà đó.
Lúc này Doãn Mộ Tư khi thấy hắn đi vào phòng tắm liền ngồi dậy, thay đổi y phục xộc sệt hiện tại muốn rời khỏi căn phòng ngập tràn hơi thở của hắn.
Hắn không muốn ly hôn, cô cứ nghĩ hắn sẽ tức giận đuổi cô đi, bỏ mặc cô và Doãn gia sống chết mặc bây.
Nhưng hắn vẫn muốn giữ cô lại.
Lúc đang ở phòng bếp ngẩn ngơ, một bàn tay bé xíu ôm lấy chân cô.

Doãn Mộ Tư liền nhìn thấy Tiểu Vũ đứng dưới chân, mái tóc lộn xộn, ánh mắt vẫn còn nét ngái ngủ, cả khuôn mặt hồng hào nét đáng yêu đang chớp mắt nhìn cô.
Doãn Mộ Tư mỉm cười bế Tiểu Vũ ôm vào lòng, thì ra đây là lý do mà Lục Vũ Thần không muốn ly hôn với cô.
Chăm sóc cậu nhóc là đảm bảo tính mạng của cô.
Hôm nay Tiểu Vũ lại đặc biệt dính người, ôm mãi Doãn Mộ Tư không dứt ra, cô nhìn đồng hồ có chút muộn, sợ trễ cơm tối liền dùng màu vẽ để Tiểu Vũ học vẽ.


Cô có đọc qua một số tài liệu, bệnh tình của Tiểu Vũ học vẽ tranh rất tốt, có thể giúp cậu nhóc học được tính tập trung.
Cậu nhóc rất có thiên phú vẽ người, cậu nhóc vẽ rất nhiều ảnh của Doãn Mộ Tư, vẽ xong liền cất thành một quyển làm bảo bối.
Doãn Mộ Tư thấy Tiểu Vũ vẽ đẹp liền nói Tiểu Vũ vẽ một nhà ba người, mẹ sẽ đi nấu cơm.
Ánh mắt Tiểu Vũ có chút xáo động, nhưng Doãn Mộ Tư không nhận ra, nói xong liền đi về phòng bếp.
Ở phòng bếp vẫn có thể nhìn thấy Tiểu Vũ, nhìn thấy cậu nhóc rất tập trung, ánh mắt thơ thẩn nhìn bức ảnh đầy màu sắc.
Nấu cơm xong, Doãn Mộ Tư đi đến xem cậu nhóc đã vẽ đến đâu thì ánh mắt dán vào bức ảnh trên giá vẽ.
Không phải một nhà ba người hạnh phúc như cô nghĩ, mà là hình ảnh một người phụ nữ xấu xí mắt trợn to, miệng há hốc, trên tay cầm một chiếc roi, bàn chân đang dẫm lên bàn tay của một cậu bé, cậu bé nằm dưới một vũng máu, gương mặt đau khổ gào thét.

Bên cạnh là dáng một người đàn ông cầm một điếu thuốc lá, cái miệng cười dài đến mang tai, hai mắt to như yêu quái sâu thẵm.
Đây là hình ảnh trong ký ức của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ run rẩy nhìn bức ảnh dường như không còn bình tĩnh được nửa… cậu nhóc ôm đầu gào thét, sau đó nhướng mắt nhìn hai người trong bức ảnh, ánh mắt hiển diện sự tức giận trong sợ hãi, cậu nhóc cầm cây bút chì gọn trong tay, đâm vào những người trong bức ảnh.
Sự tức giận đầy kích động khiến Doãn Mộ Tư hãi hùng khiếp sợ, cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi, rốt cuộc chuyện gì ở quá khứ đã xảy ra… bọn họ kia là cha mẹ của Tiểu Vũ hay là ai?
Doãn Mộ Tư ôm lấy Tiểu Vũ, nhìn vào mắt cậu nhóc:"Vũ Vũ, con nhìn mẹ này, tất cả đã qua rồi, có mẹ ở đây không ai dám tổn thương con."
Nhưng Tiểu Vũ dường như không thể lấy lại bình tĩnh, cậu nhóc dẫy dụa đâm nát bức ảnh, kéo giá vẽ đổ xuống đất, dùng chân dẫm đạp.
Doãn Mộ Tư sợ Tiểu Vũ tự làm mình bị thương liền ôm chặt cậu bé, mặc cho cậu bé cào cấu vào tay cô.
"Vũ Vũ, con nhìn xem có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ."

Tiểu Vũ như con thú non hoang dại, không nghe bất cứ lời nào, thấy bàn tay cản lại liền há miệng cắn xuống.
Máu từ bàn tay cô chảy xuống nền đất, cô vẫn giữ chặt Tiểu Vũ không buông, nén đau đớn mà ôm cậu nhóc vào lòng.
"Đừng sợ, Tiểu Vũ luôn có mẹ Doãn và ba bảo vệ, còn đừng lo không có kẻ nào tổn thương con."
Bàn tay còn lại Doãn Mộ Tư nhẹ nhàng vuốt sống lưng cậu nhóc an ủi, rốt cuộc cậu nhóc cũng dần bình tĩnh lại, nhả bàn tay đẫm máu của Doãn Mộ Tư ra, nhìn vết rách liền khóc lớn.
"Không sao, mẹ không sao, không hề đau một chút nào." - Doãn Mộ Tư đau lòng ôm con trai vào lòng.
Tiểu Vũ nghe xong liền khóc thương tâm hơn, còn nhìn vết thương của cô mà thổi xuống, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.
Doãn Mộ Tư ôm lấy cậu nhóc mà đau lòng, ai lại có thể làm tổn thương một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Nghe tiếng mở cửa phòng, Tiểu Vũ đang yên tĩnh ngồi trong lòng Doãn Mộ Tư lập tức khẩn trương, nhìn bức tranh dưới đất liền nhặt lên xé nát rồi chạy vào nhà vệ sinh vứt đi xả nước.
Phía sau lưng là Lục Vũ Thần bước tới, lúc này bức ảnh đã trôi theo làn nước, Tiểu Vũ không muốn Lục Vũ Thần nhìn thấy bức ảnh đó?
Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Vũ Thần liền chạy đến ôm hắn, như muốn lấy lòng hắn.
Lục Vũ Thần đưa bàn tay thon dài xoa lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ánh mắt sắc bén nhìn Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư liền giải thích:"Lúc nãy Tiểu Vũ học vẽ…"
Lục Vũ Thần đột nhiên mở miệng cắt ngang:"Cô không đọc tài liệu, Tiểu Vũ sợ máu, cô còn cho sử dụng bút màu đỏ?"
Doãn Mộ Tư nén đau, giấu cánh tay bị thương phía sau lưng:"Xin lỗi, tôi sơ sót.".


Bình luận

Truyện đang đọc