YÊU ĐỘI

Edit + Beta: Vịt

Huấn luyện chung kém xa với liên huấn tổng bộ, nói là huấn luyện, không bằng nói là tập thể tham quan hoc tập. Buổi sáng cùng nhau học điều lệ quy chế của bộ đội gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc, quan sát trước kỷ thực (*) chiến trường của bộ đội gìn giữ hòa bình Trung Quốc, nghe tiền bối gìn giữ hòa bình kể về hiện trạng của Toffmanka và các quốc gia chiến loạn khác cùng với những việc chú ý; buổi chiều tự thể nghiệm, học một ít công sự phòng ngự chiến địa xây dựng như thế nào, lúc đi ra ngoài tuần tra ở trên xe dùng trận hình cảnh giới gì...... Tóm lại cực kỳ nhiều hạn chế, nhìn qua cũng không có hàm lượng kỹ thuật gì, đừng nói binh Liệp Ưng, ngay cả lính trinh sát cũng cảm thấy nhàm chán. Buổi chiều lúc luyện tập tình huống còn khá tốt hơn, buổi sáng một căn phòng hội nghị lớn như thế, không ít ưỡn thẳng sống lưng trợn to hai mắt ngủ gà ngủ gật, từng người ngồi tới bất động không nhúc nhích, kỳ thực linh hồn sớm đã dạo chơi nơi xa xôi.

((*) Kỷ thực: Ghi chép tường thuật lại hiện trường)

Thiệu Phi cũng không thích nghe giảng — trước khi chưa gia nhập Liệp Ưng, binh sĩ lâu năm thường xuyên mở hội tổng kết học tập, nghe tới mức cả người cậu không dễ chịu, sau khi tới Liệp Ưng liền cơ hồ không làm như vậy nữa. Cái gọi là "Thượng bất chính hạ tắc loạn", cả đám lính đặc chủng bị Lạc Phong nuông chiều giống như trẻ con hoang dã, Thiệu Phi đứng mũi chịu sào, ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, hai mắt nhìn thẳng phía trước, biểu tình hết sức nghiêm túc, nhìn qua nghe cực kỳ nghiêm túc, trong lòng nghĩ lại là đội trưởng bây giờ đang làm gì.

Kỳ thực Tiêu Mục Đình an vị ở vị trí hàng cuối cùng phòng hội nghị dựa vào cửa.

Các chiến sĩ đúng giờ vào học, Tiêu Mục Đình, Diệp Triêu cùng các sĩ quan khác ở phòng khác họp, họp xong mới im ắng từ cửa sau đi vào, nửa là đi theo nghe một chút, nửa là xem xem tiểu tử thối cấp dưới của mình có nghiêm túc nghe giảng hay không.

Tiêu Mục Đình vừa nhìn cái ót Thiệu Phi, liền biết nhóc này cái gì cũng không nghe lọt.

Thiệu Phi lúc thật sự nghiêm túc tuyệt đối sẽ không ngồi thành một khối điêu khắc, đầu cũng sẽ không lúc động lúc không động, hiện tại tư thế này trăm phần trăm là thất thần, nếu như nhìn chính diện, có lẽ con ngươi đều không chuyển động, mí mắt cũng có thể giữ vững thời gian rất dài không chớp.

Tiêu Mục Đình nhẹ giọng thở dài, từ trên notebook xé một tờ giấy, thuần thục mà gấp máy bay giấy, đang định hướng ót Thiệu Phi phi qua, đột nhiên nhớ tới đây là tiểu đoàn trinh sát, không phải là Liệp Ưng. Bộ đội thường quy đối với kỷ luật yêu cầu cực nghiêm, máy bay này nếu thật sự phóng ra, vậy cũng quá vô kỷ luật, so với ngủ gà ngủ gật còn tệ hơn.

Tiêu Mục Đình đành phải kẹp máy bay đã gấp trong notebook, lại nhìn nhìn ót Thiệu Phi, nhớ tới lúc ở tổng bộ tác chiến đặc chủng, mình tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ lúc nghe giảng bài gấp máy bay chọt đầu người.

Tới Liệp Ưng gần một năm, bị ảnh hưởng bởi không đi đường bình thường của Lạc Phong.

Lúc này, Thiệu Phi đưa tay gãi gãi đầu, chắc là hoàn hồn rồi, cũng không biết là trong lòng có linh cảm hay là cái gì, nửa nghiêng người về sau nhìn lên, lúc nhìn thấy Tiêu Mục Đình, mắt đều sáng, dùng khẩu hình nói: Đội trưởng!

Lúc cùng Thiệu Phi ánh mắt chạm nhau, Tiêu Mục Đình thừa nhận ngực mình ấm áp, khóe môi cũng theo đó giương lên, nhưng biên độ quá nhỏ, mà lại thoáng qua, Thiệu Phi chắc không kịp bắt lấy.

Anh hướng bục giảng giơ cằm lên, ra hiệu Thiệu Phi cẩn thận nghe giảng.

Từ góc độ Thiệu Phi nhìn lại, non nửa khuôn mặt Tiêu Mục Đình rơi vào trong bóng râm, vẻ mặt mang theo mấy phần mùi vị không giận tự uy, ánh mắt cũng rất sâu, tựa hồ thu hết thất thần vừa rồi của cậu vào đáy mắt.

Lưng Thiệu Phi đã tê rần, vội vàng quay trở lại.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, có loại cảm giác khẩn trương bị nắm thóp, nhưng nghĩ đến đội trưởng vẫn luôn nhìn mình, mừng thầm lại chiếm ưu thế, thấp thỏm và mừng rỡ ngươi tranh ta đấu, chung quy là mừng rỡ xưng vương.

Đội viên hàng đầu lúc này tất cả đều mặt không thay đổi, chỉ có Thiệu Phi mím môi cười ngu.

Tiền bối gìn giữ hòa bình đang chiếu kỷ thực chiến trường rốt cục nhịn không được, chỉ vào Thiệu Phi nói: "Là cái gì làm cho cậu cười tới vui vẻ thế?"

Thiệu Phi nhanh chóng đỏ mặt: "A?"

Lính trinh sát còn giả bộ mà chịu đựng, lính đặc chủng đã bắt đầu cười.

"Không trả lời được?" Tiền bối nói: "Không sao, vậy cậu nói chút làm thế nào phân biệt được lính chưa thành niên ẩn náu trong đội ngũ trẻ con chạy nạn?"

Thiệu Phi căn bản không nghe, nhưng phản ứng nhanh, đứng lên nói: "Nhìn ánh mắt, soát người."

"Lục soát không ra vũ khí có phải liền có thể xác định đối phương chỉ là đứa trẻ bình thường hay không?"

Thiệu Phi nghĩ nghĩ, không thể nào xác định: "Hẳn là có thể?"

Ánh mắt tiền bối đột nhiên trở nên bén nhọn, vài giây sau nói: "Tôi tới truyền thụ kinh nghiệm cho các cậu, là hi vọng các cậu có thể an toàn vượt qua 3 tháng này. Mạng của mình, nếu như bản thân mình đều không gánh vác được, vậy người bên cạnh tốn công phu hơn nữa cũng đều là toi công."

Tiết buổi sáng xong, mọi người Liệp Ưng bị Tiêu Mục Đình mang đi.

Tiêu Mục Đình nói chuyện không cứng nhắc giống vị tiền bối kia, chỉ kể một chuyện năm ngoái phát sinh ở Toffmanka — Phụ cận bộ đội gìn giữ hòa bình của mỗi quốc gia đều có rất nhiều trẻ con tị nạn chịu đủ nổi khổ chiến loạn, tiểu đoàn Trung Quốc cũng không ngoại lệ. Cha mẹ bọn chúng phần lớn đã tử vong, may mắn một ít còn có ông nội ông ngoại, mà phần lớn trẻ con một người thân cũng không còn. Căn cứ tôn chỉ biện pháp nhân đạo, chiến sĩ gìn giữ hòa bình sẽ sau khi tiến hành kiểm tra nghiêm khắc đối với bọn nhỏ, lấy thức ăn ra tặng cho bọn nó, đứa nhỏ tình huống thân thể cực kỳ gay go còn có thể được cho phép tiến vào nơi đóng quân. Bởi vì từng xuất hiện hạ thể một cô bé giấu thuốc nổ, bị chế tác thành sự kiện ác liệt "Người đạn", tiểu đoàn Trung Quốc ở trong hành động gìn giữ hòa bình tăng thêm một ít nữ binh. Hết thảy đều tiến hành tới đâu vào đấy, chiến sĩ và trẻ con sống chung hài hòa, nhưng gần tới giờ quân binh gìn giữ hòa bình sắp về nước, trong một lần cuối cùng tuần tra, một tiểu cô nương được tiểu đoàn Trung Quốc chăm sóc thời gian dài giơ một khẩu AK47, giết chết nữ binh đã cho cô bé vô số lần thức ăn, đã cứu mạng cô bé.

Nữ binh là bộ binh tác chiến ưu tú, nếu không phải đối với tiểu cô nương này không có tâm phòng bị, không thể nào dễ dàng bị giết hại.

Tiêu Mục Đình quét một cái biểu tình ngưng trọng của đám nhãi binh, trầm giọng nói, "Nữ binh kia, là hôn thê của Đường Khiêm."

Thiệu Phi hơi mở miệng, triệt để ý thức được mình thất thần là chuyện có bao không nên.

Đường Khiêm chính là vị tiền bối gìn giữ hòa bình kia, lúc nói tới lời "Đối với mạng của mình chịu trách nhiệm", hốc mắt hắn phiếm hồng, trong mắt còn có tia máu.

Chỉ là trên bục giảng chỉ có ánh sáng của máy chiếu, tuyệt đại đa số người có mặt đều không có phát hiện mà thôi.

Sau khi đội ngũ giải tán, Thiệu Phi lưu lại, đầu cúi xuống, thành khẩn nói: "Đội trưởng, tôi sai rồi."

Thiệu Phi đôi khi nghịch lên quả thực nghịch, nhất là lúc trà trộn với đám người Ngải Tâm, nhưng lúc đàng hoàng cũng là thật sự đàng hoàng, nghiêm túc vì chuyện mình làm sai nói xin lỗi, không có một tia ý tứ ra vẻ và có lệ, nhìn ra được là ăn năn thật tâm.

Tiêu Mục Đình hướng trên vai cậu vỗ một cái, dẫn đi về phía phòng ăn, không muốn nói quá nhiều lời chỉ trích, chỉ nói: "Hiểu là tốt rồi, mấy ngày nay còn có các quan binh khác đã tham gia gìn giữ hòa bình tới dạy các cậu, nghe nghiêm túc chút, đừng xuất thần không chớp mắt.

Thiệu Phi khiếp sợ: "Ngài biết tôi không chớp mắt?"

Tiêu Mục Đình vốn định nói "Vẫn là phải chớp, bất quá cậu bao lâu chớp mắt một lần tôi đại khái có thể đoán được", nghĩ một chút, lại cảm thấy lời này lộ ra vẻ ái muội, thế là đổi cách nói: "Lúc huấn luyện đánh úp bảo cậu không nhúc nhích nằm úp sấp, ngay cả mắt cũng không được chớp, quên rồi?"

"À!" Thiệu Phi lúc này mới kịp phản ứng. Cậu ngồi như điêu khắc, bản lĩnh hai mắt bất động còn là từ chỗ Tiêu Mục Đình học được. Khi đó đội trưởng nghiêm nghị hơn hiện tại nhiều, trông chừng cậu luyện "Công bất động", mắt cậu xót tới không chịu được, thật sự không nhịn được, nhẹ nhàng chớp mắt, liền bị phạt hít đất 100 cái......

Vốn tưởng rằng chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, nhưng bây giờ trong lòng có quyến luyến, ngay cả bị phạt cũng là ngọt.

Đi tới phòng ăn, thời gian đã có chút muộn, bộ phận lính trinh sát canh đủ cơm no từ bên trong đi ra, vẻ mặt khá nghiêm túc.

Thiệu Phi nghĩ, Diệp tiểu đoàn trưởng khẳng định cũng giáo dục bọn họ.

Diệp Triêu ở trong phòng ăn, cùng Tiêu Mục Đình lên tiếng chào hỏi, Tiêu Mục Đình đi qua ngồi xuống, ngồi cùng bàn còn có hai sĩ quan khác, cùng với thông tín viên của Diệp Triêu Lăng Yến.

Tiêu Mục Đình vốn muốn tự mình đi lấy cơm, bị Thiệu Phi tay mắt lanh lẹ ngăn cản, nhanh chóng bưng tới hai mặn một chay, đang định đi lấy của mình, thấy Lăng Yến cũng đứng dậy, cầm trên tay một cái bát.

Nửa phút sau, Lăng Yến bưng một chén canh củ cải nóng hổi trở lại, đặt trong tay Diệp Triêu, "Thủ trưởng, vào đông phải ăn nhiều củ cải."

Diệp Triêu gật đầu, cười nói: "Cám ơn."

Chân mày Thiệu Phi nhảy lên, lập tức học theo cũng bưng tới canh củ cải, canh là dùng xương ống ninh, trắng tuyết nóng hôi hổi, Thiệu Phi cố ý rắc ít hành thái, nhìn hết sức hấp dẫn.

Chén canh đặt ở trước mặt Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi giống như hiến vật quý nói: "Đội trưởng, vào đông phải ăn nhiều củ cải!"

Lăng Yến người ta thanh âm đè thấp, chỉ cho Diệp Triêu nghe thấy là được, cậu lại giống như sợ người xung quanh nghe không thấy, nếu như cho cái loa, cậu không chừng có thể trực tiếp mở phát thanh.

Tiêu Mục Đình vừa cạn lời vừa cảm thấy ấm áp, muốn nói "Cám ơn", Thiệu Phi đã chạy tới trước cửa sổ lấy đồ ăn của mình.

Hai vị sĩ quan ngồi cùng bàn cười nói: "Lính cần vụ của hai cậu a, quá hiểu chuyện."

Diệp Triêu ôn thanh sửa đúng: "Là thông tín viên."

Tiêu Mục Đình cũng nói: "Thiệu Phi là binh mũi nhọn của đội chúng tôi."

Thiệu Phi bưng khay cơm chất núi nhỏ trở lại liền nghe thấy Tiêu Mục Đình khen mình, trong lòng vui vẻ, canh cũng vãi ra vài giọt.

Diệp Triêu và hai sĩ quan tới sớm, Thiệu Phi còn đang lang thôn hổ yết, bọn họ đã ăn xong rồi. Diệp Triêu đứng dậy: "Tiêu đội, vậy chúng tôi đi trước."

Tiêu Mục Đình kỳ thực cũng ăn gần xong rồi, vì chờ Thiệu Phi mới ở lại, cười nói: "Được, buổi chiều gặp ở sân huấn luyện."

Trong miệng Thiệu Phi toàn là cơm rau, không cách nào nói chuyện, đành phải hướng Diệp Triêu cúi một cái, Diệp Triêu cười đáp lễ, Lăng Yến bên cạnh cư nhiên cũng giơ tay phải lên.

Thiệu Phi đối với y đặc biệt tò mò, rất muốn tìm một cơ hội cùng hắn tán gẫu hai câu, nhưng lại cảm thấy không quen, đột nhiên lời lẽ quá lúng túng.

Diệp Triêu khom lưng cầm lấy cặp văn kiện đặt ở trên ghế ngồi, đang định kẹp trong cánh tay, Lăng Yến đột nhiên nói: "Thủ trưởng, tôi cầm."

Nói không đợi Diệp Triêu cự tuyệt, liền đoạt mất.

Thiệu Phi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi mới quay đầu lại, sau đó dư quang vèo vèo rơi vào trên notebook của Tiêu Mục Đình.

Diệp Triêu cầm cặp văn kiện, mà Tiêu Mục Đình cầm notebook, Thiệu Phi hướng trên ót vỗ một cái, nhíu nhíu mày kiểm điểm: Vừa rồi mày thấy đội trưởng cầm notebook, làm sao không cướp tới cầm lấy chứ?

Tiêu Mục Đình đưa cho cậu một tờ giấy, "Cằm dính hột cơm."

Cậu có chút 囧, nhận lấy khăn giấy lau một cái, ăn xong cơm còn dư lại nói: "Đội trưởng, đi?"

"Ừ." Tiêu Mục Đình thu dọn bàn một phen, thấy Thiệu Phi còn đang dùng sức lau miệng, dứt khoát mỗi tay một khay, giúp Thiệu Phi trả lại.

Khi trở về, notebook đã ở trong tay Thiệu Phi.

"Đội trưởng, tôi cầm!"

Một cái notebook nhỏ xíu, Tiêu Mục Đình không giành với cậu, vậy mà Thiệu Phi đi tới nửa đường đá phải bờ luống hoa, không ngã, notebook cũng không rơi trên mặt đất, nhưng dù sao có động tác suýt nữa ngã xuống, notebook ở không trung lật hai cái, lúc được nhặt lên đã rơi vào vị trí bắp chân Thiệu Phi, bên trong có đồ gì đó rơi ra ngoài, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Thiệu Phi nhặt lên nhìn một cái, kinh ngạc mà nhìn Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, anh gấp máy bay lúc nào a?"

Tiêu Mục Đình cũng không thể nói "Buổi sáng lúc họp gấp, vốn định cầm nó chọt ót cậu", đành phải nói: "Lúc trước không có việc gì gấp."

Thiệu Phi mở cái máy bay kia ra, cầm ở trong tay thưởng thức hồi lâu, toét miệng cười, làm thêm hai động tác cất cánh, cuối cùng cũng không ném ra.

Tiêu Mục Đình nhìn tới buồn cười, "Ném thử coi?"

Thiệu Phi lắc đầu, "Không nỡ."

Máy bay giấy không phải gấp để phi sao, tại sao không nỡ?

Tiêu Mục Đình cầm máy bay qua, chỉnh cánh, đang định phi cho Thiệu Phi nhìn, lại bị đoạt lấy.

"Huh?"

"Không thể phi!" Thiệu Phi đặc biệt cưng mà nắm lấy máy bay giấy,"Đây là máy bay ngài gấp!"

Ánh mắt Tiêu Mục Đình mềm nhũn, suýt nữa nói ra "Không sao, cái máy bay này, sau này còn gấp."

Thiệu Phi nhìn anh, tái diễn nói: "Đội trưởng, đây là máy bay ngài gấp!"

Ngài lúc không có chuyện gì làm, gấp máy bay chơi!

Ngài vì sao không gấp vịt nhỏ chơi chứ?

Tiêu Mục Đình hơi ngơ ra, rốt cục hiểu làm cho Thiệu Phi kích động chính là cái gì.

Máy bay, đây là một chiếc máy bay.

Giấy có thể gấp thành rất nhiều thứ, lúc không có chuyện gì cũng có thể tìm những chuyện khác để làm, anh anh lại gấp một cái máy bay.

Thiệu Phi ở trước mặt anh, bụm máy bay giấy ở vị trí trái tim.

Hết thảy không cần lời nói.

Anh đột nhiên không muốn nói với Thiệu Phi chân tướng "Gấp máy bay giấy".

________________

Tui đang định sau bộ này làm một bộ manga cho đổi gió =)))) bộ manga này của Oa Qua Oa. Bà này tui khá thích vì độ tưng tửng và tưởng tượng tới sao hỏa cả bả =)))) Tui thấy bên Trung phản hồi khá tốt, bộ này được hẳn 10 điểm trên trang paozha (một trang truyện giống như kiểu Tấn Giang nhưng toàn là truyện tranh đủ các thể loại từ ngôn tình đến đam mỹ). Các thím cho tui cái ý kiến đi

Bình luận

Truyện đang đọc