Edit: Cẩm Anh.
Buổi tổng duyệt hội diễn văn nghệ diễn ra vào buổi chiều hôm thứ tư.
Địa điểm là ở hội trường lớn của trường học.
Khi đi đến hậu trường, Đường Vi Vi báo cáo với giáo viên xong rồi tìm một nơi vắng người ngồi xuống. Cô đặt hộp đàn sang một bên, hai tay chống cằm, những người bạn khác đang bận rộn tập luyện hoặc trò chuyện với nhau, còn cô thì thở dài.
Đường Vi Vi nhìn về phía sân khấu rồi lại thở dài một lần nữa, thở dài cực kỳ phiền muộn.
Vì thiết bị bên trường học có vấn đề nên tiết mục lần này không thể nào mang dương cầm lên sân khấu được, tiết mục hợp tấu với Hạ Xuyên cũng chỉ có thể hủy bỏ, đổi thành tiết mục độc tấu ban đầu.
"Hết tiết mục này sẽ đến lượt em, em không chuẩn bị một chút sao?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Đường Vi Vi quay mặt sang, hóa ra là một nam sinh tuấn tú.
Anh ta đeo chiếc kính gọng vàng, áo sơ mi trắng quần đen, còn đeo cả cà vạt. Thật gọn gàng và tỉ mỉ!
Chỉ là ánh mắt không ôn hòa giống vẻ bề ngọa, nó mang theo tính xâm lược làm Đường Vi Vi nhớ tới những nhân vật phản diện bại hoại trong tiểu thuyết.
Thấy anh ta đi tới, cô lễ phép lên tiếng chào: "Học trưởng Ngôn An."
"Em biết anh?"
Ngôn An đứng trước cô, khoảng cách vừa đủ.
Không quá gần để người ta cảm thấy không được tự nhiên, lại không qua xa để không đủ tôn trọng.
"Nghe nói thôi ạ." Đường Vi Vi vừa nói vừa mở hộp đàn bên cạnh ra, cầm lấy khăn lau bề mặt đàn, bắt đầu chuẩn bị.
Ngôn An không nói chuyện nhiều với cô, sau khi nhắc nhở cô xong bèn rời đi, chỉ có mấy câu đã khiến người ta có cảm giác rất có gia giáo.
Đường Vi Vi đã nhìn thấy tên và ảnh chụp của anh ta trên bài viết tỏ tình của trường. Ngoại trừ Hạ Xuyên và Nam Tự thì tần suất anh ta xuất hiện là cao nhất, giống như ba đại nam thần của trường học vậy.
Trong trường anh ta còn có biệt danh Mary Sue là Chuunibyou, đám con gái mê trai kia còn gọi anh là "Hoàng tử đàn dương cầm".
Đường Vi Vi cảm thấy các cô ấy nhất định chưa qua dáng vẻ đánh đàn của Hạ Xuyên.
Thượng đế có đôi khi thật bất công.
Chỉ xét về vẻ bề ngoài, anh hoàn toàn không có chút khuyết điểm nào, từ đôi mắt đến đôi tay, không cái nào làm người khác không kinh diễm.
Ngón tay Hạ Xuyên vừa nhỏ vừa dài, khớp xương rõ ràng, nhìn qua có vẻ gầy gò nhưng lại rất có lực. Dưới ánh mặt trời, Đường Vi Vi cảm giác như có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Khi ngón tay ấy nhảy nhót trên những phim đàn, nó giống như đang khiêu vũ.
Trước kia cô không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nét chữ gà bới kia quả thực chà đạp gương mặt cùng bàn tay này. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, đôi tay anh có lẽ sinh ra là để đàn dương cầm.
Nhưng Thượng đế đôi khi cũng rất công bằng.
Cho anh điều kiện bên ngoài hoàn mỹ thì lại mang đi vật quý giá khác của anh.
Đường Vi Vi diễn tập xong liền bỏ đi trước, khi quay lại lớp học, trong phòng hầu như không có bóng người. Những thành viên trong đội kịch vẫn chưa quay lại, chỉ có lẻ tẻ mấy học sinh ngoan đang nghiêm túc làm bài tập.
Nhìn một vòng qua hàng ghế sau, cô phát hiện Hạ Xuyên và đám Hạ Hành Chu đều không có ở đây.
Nếu là trước kia, khi thấy bọn họ không có trong lớp, Đường Vi Vi chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ trốn học đi chơi rồi.
Cô đứng trước cửa lớp học không đi vào, ngẫm nghĩ rồi quay người xuống lầu.
Cô quay trở lại hội trường lớn nhưng không bước vào mà đi vòng qua một dãy nhà đằng sau, đi lên tầng sáu. Trước mắt xuất hiện cảnh vật quen thuộc, là sân thượng lần trước Hạ Xuyên đưa cô tới đây.
"Kẹt kẹt..."
Cánh cửa sắt đầy vết rỉ sơn bị cô đẩy ra.
Trên sân thượng gió thổi mạnh, hơi lạnh cùng mùi thuốc lá bay đến hòa với bụi bặm. Đường Vi Vi dùng tay che trước mắt, hơi nheo mắt lại.
Gần lưới phòng hộ có mấy nam sinh đang ngồi.
Quả đầu vàng của Chu Minh Triết là dễ thấy nhất, Hạ Hành Chu cũng ở đó, sau đó là một tên mặc áo jacket đen lạ mặt mà cô không biết. Ba người họ ngồi đó cùng hút thuốc lá, trông vô cùng hư hỏng.
Nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào, bọ họ đồng loạt chuyển ánh mắt qua, lúc nhìn thấy cô thì ngây ngẩn.
Tên mặc áo jacket lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nghiêng đầu: "Không phải chứ, chỗ này mà cũng có người phát hiện?!"
"..."
Hạ Hành Chu và Chu Minh Triết đều im lặng.
Áo jacket cũng không để ý, thu tầm mắt lại. Cô gái mặc đồng phục quy củ, mái tóc đen xõa bị gió thổi bay. Khuôn mặt xinh đẹp, đường nét dịu dàng, nhìn thôi đã thấy ngoan.
Áo jacket hứng thú: "Cô em này dáng đẹp đấy, tụi mày quen không? Ở lớp nào?"
Thấy người tới là Đường Vi Vi, Hạ Hành Chu cũng rất kinh ngạc: "Lớp bọn tạo, là bạn ngồi cùng bàn kiêm em gái bảo bối của anh Xuyên."
"Chính là cô ấy à?"
Người kia hiển nhiên đã nghe nói qua, cười cười, nhiệt tình đi tới vẫy tay với Đường Vi Vi: "Em gái tới chơi sao!"
Hạ Hành Chu nói đùa mà đạp hắn một cái: "Mới nói là em gái Hạ Xuyên xong." Cậu ta cắn răng nhắc lại: "Không phải của cậu, đừng gọi linh tinh."
Áo jacket lại mập mờ cười: "OK, hiểu rồi."
Ngay lúc bọn họ định cười thêm đợt nữa, Hạ Xuyên lại từ một bên khác đi tới. Anh không hút thuốc mà nhét hai tay trong túi, mặc áo khoác đen trắng lần trước cô đưa.
Đường Vi Vi phát hiện Hạ Xuyên hình như rất thích cái áo này, gần như tuần nào anh cũng mặc.
Hạ Xuyên đi tới cửa, rũ mắt nhìn cô gái còn đứng ở hành lang không chịu vào. Anh chống một tay lên khung cửa, nhíu mày: "Sao cậu lại tới đây?"