YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 180:

 

Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên khựng lại, vô thức khép chặt hai chân, “Anh cần sử dụng phòng tắm hả? Em rửa mặt xong sẽ ra ngay…”

 

Nói rồi cô liền giơ cái tay dính bọt lên: “Xong ngay đây!”

 

Lục Cẩn Phàm chăm chú nhìn cô, chậm rãi khàn giọng “ừ’ một tiếng, sau đó bước vào trong hai bước.

 

 

Lục Cẩn Phàm kéo cô lại, đặt lên bệ thủy tinh rồi cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng gặm mút môi cô.

 

Đột nhiên anh vào đây thế này, Hạ Mộc Ngôn bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.

 

Cả người cô bị mùi hương của anh bao quanh, hơi thở đàn ông lành lạnh mà cố chấp, có hơi ấm chỉ của riêng anh.

 

Cô Lục áo sơ mi của anh, chiều dài chỉ mấp mé che qua bắp đùi, chỉ cần hơi ngước mắt lên là anh sẽ có thể nhìn thấy đôi chân đang khép chặt lại qua tấm gương sát đất sau lưng cô trong phòng tắm.

 

Lục Cẩn Phàm ôm cô chặt hơn, đặt ở trước người, nụ hôn càng lúc càng đắm đuối.

 

Trong phòng tắm, không gian chật hẹp, nhiệt độ tăng cao, hơi nóng bốc lên, vòi nước không ngừng phát ra tiếng nước ào ào.

 

Anh giữ gáy cô bằng một tay, tay kia ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cả người cô về phía trước. Hạ Mộc Ngôn không cách nào phòng bị, chỉ đành dán cả người vào ngực anh.

 

Trên tay Hạ Mộc Ngôn vẫn còn dính bọt sữa rửa mặt nên không dám đẩy anh ra. Cơ thể cô cũng không còn sức lực, tiếng nước chảy ngay bên tai khiến tâm trí cô rối bời.

 

Cô bỗng muốn đưa tay khóa vòi sen lại, kết quả, cô vừa mới giơ tay thì Lục Cẩn Phàm đã không chút nể tình cắn vào lưỡi cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vô thức vùng vẫy yếu ớt, khó khăn lắm mới tránh được, trong miệng phát ra tiếng kêu khe khẽ.

 

Anh cười xấu xa, thì thầm bên tai cô: “Tránh cái gì? Lục thế này, em muốn gì đây hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa tránh né vừa thở hổn hển: “Tối qua lúc tắm cho anh, quần áo đều bị ướt hết, không Lục đồ của anh, chẳng lẽ em phải…”

 

Lục Cẩn Phàm cười, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm vô cùng trêu người: “Ở đây không có người ngoài, điều hòa không khí cũng rất ấm, em có thể chọn không Lục gì cả.”

 

Hạ Mộc Ngôn lườm anh: “Em không phải loại thích thả rông. Hơn nữa em chỉ muốn rửa mặt, chứ không muốn gì cả…”

 

Anh cố ý luồn tay xuống áo sơ mi của cô, Hạ Mộc Ngôn giật mình bởi sự xâm chiếm từ ngón tay anh. Cô chỉ nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh vang lên bên tai: “Không muốn à? Vậy chỗ này bị sao thế?”

 

Toàn thân Hạ Mộc Ngôn bỗng chốc sụp đổ.

 

Cô đỏ mặt, vùi đầu vào cổ anh, khẽ nức nở, cơ thể phát run.

 

***

 

Lục Cẩn Phàm đưa cô lên đỉnh mấy lần, đến khi cô sắp không chịu nổi mới hung bạo đè cô xuống.

 

Giày vò trong phòng tắm hồi lâu, anh khàn giọng cười khẽ: “Ra ngoài nhé?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “… Thả em xuống trước đã!”

 

Lục Cẩn Phàm hơi nhếch môi, không buông cô ra mà cứ như vậy bế cô ra ngoài. Hạ Mộc Ngôn vùi đầu vào cổ anh, ngón chân bị chỗ tiếp xúc giữa hai người kích thích mà co quắp lại.

 

Cô bị anh thả xuống giường rồi đè lên.

 

Nhìn mái tóc dài xõa tung của cô, anh nhấc một lọn đưa lên môi khẽ hôn.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa thở gấp vừa không nhịn được cười, giơ tay kéo tóc về, oán giận nói: “Mới sáng ra đã thế này, anh muốn lấy đi nửa cái mạng của em mới vừa lòng phải không?”

 

Anh tiện tay vén tóc cô, sau đó trượt dọc xuống xương quai xanh của cô. Lúc Hạ Mộc Ngôn không chịu nổi kiểu trêu chọc này mà run lên thì anh hừ nhẹ, cười khẽ bên tai cô: “Mấy ngày nay bận đến mức nửa đêm mới về, người phụ nữ của mình ngủ bên cạnh mà chỉ có thể ôm chứ không thể ăn, vậy mà em vẫn không cho anh hưởng chút lợi sao?”

 

“Anh có thể đánh thức em…”

 

Anh cười: “Không đành lòng.”

 

“Vậy bây giờ anh nỡ lòng rồi hả? Sáng nay em đói đến tỉnh cả ngủ mà anh còn bóc lột em!”

 

Lục Cẩn Phàm ừ một tiếng: “Mệt lắm hả? Vậy anh sẽ chậm một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc