YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 247:

 

“Hạ Mộc Ngôn.” Lục Cẩn Phàm lạnh giọng lên tiếng.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, cười: “Em có thể! Hãy tin em!”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô chăm chú, đôi mắt tĩnh lặng mà âm trầm, không nói lời nào đã dắt cô rời khỏi sảnh trước.

 

Lục Thiệu Tắc đứng tại chỗ, nheo đôi mắt lạnh.

 

Điều kiện một tuần lễ kiếm được bảy mươi triệu không phải là quá khó.

 

Ông ta chỉ tùy tiện châm biếm một câu nhưng lại bị Hạ Mộc Ngôn chiếu tướng, thắt một cái trong bảy mươi triệu không thể nào gỡ mối.

 

Khi ý thức được bản thân bị Hạ Mộc Ngôn cho vào trong, sắc mặt vốn không dễ nhìn của ông ta lại càng tệ đi.

 

Hạ Mộc Ngôn bị Lục Cẩn Phàm lôi kéo, vừa mới ra khỏi sảnh trước, cô đã lên tiếng: “Anh không cần lo.

 

Ba bảo bảy mươi triệu chứ đâu phải bảy trăm triệu.

 

Đây xem như là kết quả tốt nhất đối với em rồi!”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: “Mảnh đất trống gần quảng trường Tây Dân có thể bán được ba trăm nghìn một mét vuông.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Làm sao anh biết ngay từ đầu cô đã có dự định này? Anh lờ đi vẻ kinh ngạc trong mắt cô, lãnh đạm nói: “Vài tòa nhà bất động sản đang xây và mảnh đất mang tên phòng giao dịch em đều nằm gần phạm vi xây dựng và quy hoạch quảng trường của chính quyền thành phố, đâu đâu cũng là cơ hội kiếm tiền.

 

Em vẫn luôn dốc sức với công việc của mình, đầu óc bình tĩnh, hiểu được cái gì gọi là tích lũy làm nên sức mạnh, sao anh lại lo lắng chứ?” Thấy ánh mắt ngơ ngác của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm vuốt ve mái tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: “Một năm trước, Hàn Thiện Viễn tốn hai trăm triệu để mua được mảnh đất đó, bây giờ lại thuộc về phòng giao dịch em.

 

Cả năm nay nó vẫn không có cơ hội tăng giá, rất nhiều người đều nghĩ nắm mảnh đất này trong tay nhất định sẽ lỗ vốn.” Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt: “Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết, còn chuyện gì của em mà anh không biết không?” Lục Cẩn Phàm nâng cằm cô lên, đôi mắt đen trầm tĩnh của anh khóa chặt đôi mắt cô, chậm rãi nói: “Anh cũng đang nghĩ, còn chuyện gì của em mà anh không biết.” Hạ Mộc Ngôn bị anh nhìn mà sống lưng chợt run.

 

Tất cả những gì kiếp trước và kiếp này đều hiện lên rõ mồn một trước mắt.

 

Cô giơ tay sờ vành tai, tránh né ánh mắt thấu hiểu của anh.

 

Hạ Mộc Ngôn rất vui vẻ tiếp nhận điều kiện của Lục Thiệu Tắc.

 

Dù sao được Lục Cẩn Phàm và ông cụ Lục che chở là một chuyện, nhưng nếu chiếm được một cơ hội đàm phán trước mặt Lục Thiệu Tắc lại là một chuyện khác.

 

Không sai, mảnh đất kia khi còn nằm trong tay Hàn Thiện Viễn vẫn không có người để ý tới là vì mảnh đất đó còn đang mắc nợ một khoản tiền lớn của ngân hàng.

 

Bây giờ nó trực thuộc phòng giao dịch cổ nhưng cô vẫn lần nữa không thanh toán nợ, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ cô không bán được.

 

“Có phải anh biết đồ án quy hoạch đô thị còn chưa công khai của chính quyền thành phố không?” Hạ Mộc Ngôn nói.

 

Mối Lục Cẩn Phàm nhếch lên một đường cong rất nhỏ: “Anh biết cũng chẳng có gì lạ.

 

Vốn dĩ Lục thị vẫn luôn có quan hệ mật thiết với hai giới thương nghiệp và chính trị.

 

Đây là mối quan hệ không thể tách rời.” Những Hạ Mộc Ngôn biết trước quy hoạch đô thị còn chưa công khai là chuyện quá bất thường.

 

Lục Cẩn Phàm không hỏi, anh chỉ nhìn cô.

 

Hạ Mộc Ngôn dời mắt, nghiêm túc nói: “Quảng trường xây dựng lại, công trình kiến trúc tòa thị chính dời đến nơi nào thì tất cả các hạng mục công trình và đất đai ở gần nơi đó sẽ tăng vọt chỉ trong một đêm.” Cho nên, bảy mươi triệu mà thôi, trong lòng Hạ Mộc Ngôn biết rõ, cô thật sự có thể kiếm được số tiền này trong vòng một tuần.

 

Những điều này đều là kế hoạch bên trong của cô.

 

Vừa không làm loạn kế hoạch lại đồng thời có thể mượn cơ hội này đàm phán với Lục Thiệu Tắc, cô xem như một mũi tên trúng hai con chim.

 

Thấy ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong mắt Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm nhìn cô nói: “Lại đây.”

 

Hạ Mộc Ngôn đang mải mê lên kế hoạch trong đầu nên vô thức bước vài bước về trước.

 

Nhưng khi nghe anh gọi, cô quay đầu nhìn anh một cái, rồi xoay người trở về.

 

Có lẽ nhận ra tâm trạng thoải mái và tự tin của cô, Lục Cẩn Phàm ôm eo kéo cô vào lòng, thấp giọng nói từng câu từng chữ, nhưng lại mang ý cảnh cáo: “Sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không được chạy đến chắn cho anh.

 

Nhớ thật kỹ, nghe chưa?” Hạ Mộc Ngôn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc