YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 279:

 

Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh lại bế cô về phòng, cúi xuống đặt cô lên giường.

 

Nhìn đôi mắt lờ đờ say của cô nhóc, anh chống tay trên người nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Sau này không cho em uống rượu nữa.” Xem ra sau này kể cả có là bánh gato thì anh cũng phải nếm trước giúp cô.

 

Anh cũng phải rút lại lời hứa về bánh gato với cô lúc trước rồi.

 

“Lục Cẩn Phàm.”

 

“Ù?”

 

“Em muốn trở nên mạnh mẽ.”

 

“Em muốn trở nên thật tài giỏi.”

 

“Em phải lớn mạnh để không cần người khác thương hại hay giúp đỡ, để em có thể hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của mình.

 

Em phải lớn mạnh hơn để không phải sợ hãi bất kỳ nguy cơ sinh ly tử biệt nào.

 

Em còn muốn…” Anh chợt cúi đầu hôn cô, hút lấy toàn bộ những nguyện vọng to lớn kia của cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vốn đang say lại bị hôn như vậy, thật sự không thốt nên lời.

 

Vì vậy cô quyết định không nói nữa, nhắm mắt lại níu lấy cổ anh.

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng ngủ thiếp đi, Lục Cẩn Phàm mới cúi đầu nhìn cô.

 

Nửa đêm Hạ Mộc Ngôn tỉnh dậy, phát hiện ra Lục Cẩn Phàm không nằm bên cạnh cô.

 

Cô ngồi dậy vuốt vuốt đầu tóc hơi bù xù, rồi lầm bầm bước xuống giường đi mở cửa phòng sách và cửa sổ ban công nhưng cũng không thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đầu.

 

Cô đứng trên ban công nhìn xuống khu đỗ xe của Ngự Viên.

 

Chiếc Ghost màu đen đã không còn ở đó, không biết bị lái đi từ lúc nào.

 

Hôm nay cô vô tình bị say, hỗn hợp rượu trái cây trong bánh gato kia và cồn trong nước hoa quả làm cho sau khi ngủ dậy, đầu cô đau nhức nhối.

 

Gió lạnh thổi ở ban công mấy phút cũng không làm cô tỉnh táo, lại còn đau đầu hơn.

 

Cô day day trán rồi xoay người quay về phòng.

 

Cô đóng cửa sổ lại rồi ngã xuống giường, tiện tay cầm điện thoại ở mép giường lên gọi cho Lục Cẩn Phàm.

 

Thế nhưng điện thoại gọi đi chỉ nghe thấy giọng phụ nữ máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…” Hạ Mộc Ngôn quang điện thoại sang một bên.

 

Đầu thật sự rất đau, cô túm lấy gối dùng sức úp lên đầu tự ép mình ngủ tiếp.

 

Chiếc Ghost màu đen phóng trên đường, Lục Cẩn Phàm gọi điện cho Nam Hành.

 

Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.

 

Lúc này Nam Hành cũng đã uống kha khá, giọng anh lười biếng: “Tôi tưởng cậu đưa Hạ Mộc Ngôn về rồi sẽ ở nhà với cô ấy củi khô bốc lửa ngùn ngụt, không có thời gian ra ngoài chứ.” Lục Cẩn Phàm: “…” Lúc này anh cũng không có ý định để Hạ Mộc Ngôn ở nhà một mình.

 

Cô gái nhỏ say khướt, thỉnh thoảng nói mơ linh tinh, cô lại còn đang có chu kỳ.

 

Anh giúp cô tắm rửa thay áo ngủ xong thì không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

 

Nếu không thì anh cũng sẽ không vì một cú điện thoại của Nam Hành mà lại đi ra ngoài thật.

 

“Chẳng phải buổi tối mới uống rượu sao, sao lại đến chỗ Tần Tư Đình uống tiếp rồi?” Lục Cẩn Phàm lãnh đạm hỏi.

 

Trong biệt thự của Tần Tư Đình, Nam Hành ngồi trên sofa, nheo mắt nhìn ra ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ biệt thự, rồi lại nhìn Tần Tư Đình đang lặng lẽ lạnh lùng đứng trước cửa sổ sàn, cười khẩy một tiếng: “Ông đây sợ cậu ta nghĩ không thông nên đến đây xem một chút.

 

Hóa ra nãy giờ cậu ta đứng trước cửa sổ như khúc gỗ.

 

Tôi nghi ngờ cậu ta tu thành Phật rồi, nói gì cũng không vào tai nữa” Lục Cẩn Phàm không nóng không lạnh nói: “Chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện của cậu ta.” Vì Nam Hành cũng đã uống mấy ly ở đây rồi nên giờ cũng hơi biêng biêng.

 

Ngón tay dài của anh day day trán, lãnh đạm nói: “Tôi nợ Thời Niệm Ca một ân tình ở Mỹ.

 

Nếu không cậu tưởng tôi tình nguyện quan tâm đến quá khứ tan vỡ của lão Tân với cô ấy sao?” Nam Hành cũng đâu phải là người thích nhúng tay vào những chuyện đâu đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc