YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 551:

 

“Tối qua mới nhận được tin nhắn từ người nhà họ Tô, cậu vừa mới vào phòng phẫu thuật là bọn họ đến ngay. Nhưng có Sĩ quan đặc công Ân ở đó nên bọn họ không thể vào bệnh viện được. Có điều, lúc trước, sau khi Tô Tuyết Ý bị ép về Mỹ thì thật sự hoảng loạn vì cách trừng phạt của đám người trong căn cứ, nghe nói gần đây cô ta luôn bị giam trong nhà, trạng thái tâm lý rất tệ. Người nhà họ Tô luôn canh cánh trong lòng chuyện này, muốn nói chuyện với cậu.”

 

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng đọc lướt qua tin nhắn trên màn hình di động: “Tâm lý có vấn đề sao?”

 

Nam Hành cười khẩy: “Tôi thấy 80% là thật sự bị hoảng sợ. Ngày nào bác sĩ tâm lý cũng đến nhà họ Tô. Nghe nói cô ta thường xuyên mất ngủ cả đêm, một tiếng động nhỏ cũng làm cô ta sợ đến hét lên. Bác sĩ nói cô ta bị kinh hãi quá độ.”

 

Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Nếu tâm thần có vấn đề thì tìm tôi làm gì? Nhưng tôi có quen một vị bác sĩ khoa Tâm thần ở Los Angeles. Nếu bọn họ cần thì cậu phái người đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần đi, cố gắng chữa trị một chút.”

 

Thế này sao mà chữa trị một chút được.

 

Rõ ràng ý của Lục Cẩn Phàm là bảo nhà họ Tô nhốt Tô Tuyết Ý trong nhà vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần.

 

Nhưng lúc Tô Tuyết Ý đến thành phố T làm những chuyện kia với Hạ Mộc Ngôn, nếu không phải vì anh nể mặt ông cụ Tô thì e rằng cô ta đã mất mạng.

 

“Ông cụ Tô cũng đã biết tin cậu về Mỹ.” Nam Hành nói: “Cậu muốn nghe điện thoại của ông ta không?”

 

Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm rất lãnh đạm: “Không.”

 

***

 

Đêm khuya ở Los Angeles lạnh hơn ở miền Bắc Trung Quốc, rét đến thấu xương.

 

Trong nhà họ Tô ở Los Angeles, cửa sổ phòng ngủ trên tầng thượng của căn biệt thự mở toang. Cô gái trẻ ngồi bên cửa sổ đón gió lạnh, cầm ly rượu vang đỏ trong tay, uống một ngụm, nhìn trăng sao trên trời, bên tai toàn là cuộc đối thoại mà cô ta tình cờ nghe được khi xuống nhà sáng nay.

 

“Lục Cẩn Phàm về Mỹ rồi, đang nằm trong bệnh viện, nhưng không vào được. Cảnh sát và một nhóm người khác canh gác bệnh viện vô cùng nghiêm ngặt.”

 

“Chúng ta chỉ mượn cơ hội hiếm khi cậu ta về Mỹ để tìm cách bù đắp chuyện Tuyết Ý đã làm thôi. Tuyết Ý của chúng ta cũng vì muốn đòi lại công lý cho chị họ nó nên mới đến thành phố T gây ra chuyện ấy. Đúng là nó rất vô lý, thật sự đã đắc tội với bà Lục. Bác sĩ nói não của Tuyết Ý bị tổn thương nghiêm trọng, các vấn đề về tinh thần còn nghiêm trọng hơn. Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, Tuyết Ý còn trẻ như vậy, không thể bị bọn họ đuổi cùng giết tận được!”

 

“Cụ Tô à, dù sao Tuyết Ý cũng là cháu gái của ông, nó vì Tri Lam mới gây ra chuyện này. Bây giờ Lục Cẩn Phàm từ chối không gặp, ông cũng nên ra mặt giúp mọi người thuyết phục cậu ta đi. Nếu bà Lục đã không bị tổn thương, thì bọn họ cần gì phải hủy hoại Tuyết Ý chứ? Bây giờ nó vẫn chưa đầy hai mươi tuổi, nhỏ hơn Tri Lam mấy tuổi. Nhà họ Tô và Tập đoàn Shine từng có giao tình nhiều năm như vậy, lại có quan hệ với người trong căn cứ XI. Hơn nữa lúc trước Tri Lam từng có hôn ước với Lục Cẩn Phàm, dù gì cũng có thể nói vào vài lời được. Tôi thấy việc này vẫn nên để các ông ra mặt giải quyết sẽ tốt hơn.”

 

Tô Tri Lam lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm. Không bao lâu sau, sắc mặt cô ta có vẻ hơi say, đôi mắt long lanh nước từ từ di chuyển tầm nhìn khắp phòng, nhìn về phía khung ảnh đặt trên chiếc kệ màu trắng bên giường.

 

Hai năm nay, vì không cho cô ta đi tìm anh, nên ông nội vẫn một mực cấm túc cô ta, không cho phép cô ta rời khỏi Los Angeles, không cho phép cô ta rời khỏi Mỹ.

 

Rốt cuộc, anh đã trở về rồi sao?

 

Lăn lộn trong phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm cả ngày, mãi đến bốn năm giờ chiều, bác sĩ đến tiêm thuốc kháng sinh cho Lục Cẩn Phàm thì Hạ Mộc Ngôn mới về phòng bệnh của mình.

 

Bệnh viện ở Mỹ không ủng hộ tiêm thuốc, nhưng lưng và đầu của Lục Cẩn Phàm bị thương rất sâu, lại vừa mới làm phẫu thuật xong, cần tiếp tục chống viêm để tránh nhiễm trùng, vì vậy nhất định phải truyền hai bình nước biển. Chỉ có điều, tốc độ truyền của bình truyền dịch ở đây chậm hơn tốc độ truyền của bình truyền dịch ở Trung Quốc rất nhiều. Nghe đâu như vậy sẽ giảm được khả năng dược tính phá hoại sức đề kháng của cơ thể.

 

Hơn một tiếng đồng hồ mà bình truyền dịch cũng chưa rút được một phần ba, Hạ Mộc Ngôn quyết định không qua phòng anh nữa, ở lại phòng mình mà ngủ thiếp đi.

 

Khi cô tỉnh lại đã là nửa đêm, hơn nữa cô còn bị đánh thức bởi âm báo tin nhắn từ điện thoại.

 

Có lẽ cô không ngủ cùng Lục Cẩn Phàm thì thật sự sẽ mơ thấy ác mộng, vừa rồi cô lại mơ thấy một vũng máu. Chỉ là lúc đó người bị thương trong vũng máu không phải Lục Cẩn Phàm, mà biến thành cô.

 

Hạ Mộc Ngôn mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Trong phòng bệnh tối om yên tĩnh, liếc thấy màn hình điện thoại di động bên mép giường lóe lên, cô lập tức cầm lên xem. Bình thường cũng chỉ có Hạ Điềm và Tiểu Bát thích gửi tin nhắn cho cô lúc rảnh rỗi. Cô còn tưởng phòng giao dịch ở Hải Thành lại có chuyện cần phải thông báo với cô.

 

Nhưng tin nhắn gửi đến không phải là từ số điện thoại cô quen thuộc.

 

Không phải cô nhận được tin nhắn, mà là ảnh chụp.

Bình luận

Truyện đang đọc