YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 642:

 

“Ôi, đôi giày này không đi được nữa đâu! Chúng ta không đi dạo nữa, tìm một cửa hàng bên đường mua một đôi giày thoải mái khác đi!” Hạ Điểm đuổi theo cô, giọng nói dịu đi rất nhiều.

 

Cô rất hiểu Hạ Mộc Ngôn. Người như Hạ Mộc Ngôn có hai thái cực, lúc cô cực kỳ cứng rắn thì đừng hòng có ai ức hiếp được đến một sợi tóc của cô. Nhưng nếu như cô đã lựa chọn rút lui, có nghĩa là ngay cả chính cô cũng không thể khơi dậy chút ý chí đấu tranh nào để chống đỡ, cũng có nghĩa cô còn chật vật hơn nhiều so với dáng vẻ mà người khác nhìn thấy.

 

Hạ Mộc Ngôn không về phòng giao dịch. Sau khi họ rời khỏi trung tâm thương mại, cô đưa Hạ Điềm về nhà rồi lái xe về Ngự Viên.

 

Vừa khéo hai ngày sau là cuối tuần, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy có lẽ mình cần nghỉ ngơi hai ngày.

 

Cô tự giam mình trong phòng ngủ ở Ngự Viên, suốt hai ngày không bước chân ra khỏi nhà. Chị Trần đến gọi cô đi ăn, cô cũng không xuống nhà. Chị Trần không cách nào khác, đành phải chuẩn bị thức ăn mang lên phòng cho cô. Thế nhưng chị nhận thấy Hạ Mộc Ngôn chỉ ăn vài thìa cháo bữa sáng, còn bữa trưa và bữa tối vẫn còn nguyên.

 

Ngự Viên quá rộng lớn, phòng ngủ quá trống trải yên tĩnh.

 

Sau lúc chạm mặt nhau ở trung tâm thương mại, Hạ Mộc Ngôn không nhắn cho Lục Cẩn Phàm bất cứ một tin nhắn nào nữa, cũng không gọi điện cho anh hay Thẩm Mục.

 

Hai ngày này, Hạ Điềm có đến thăm cô một lần. Chị Trần cũng sợ cô vì chán ăn mà trong người khó chịu nên cũng hết lần này đến lần khác đi lên hỏi thăm sức khỏe của cô.

 

Lục Cẩn Phàm không trở về, như thể anh hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của cô vậy.

 

Trong hai ngày này, Hạ Mộc Ngôn chợt hiểu rõ một chuyện. Nói đến tuyệt tình nhẫn tâm, cô thật sự không so được với Lục Cẩn Phàm.

 

Khi anh yêu cô thì anh dâng toàn bộ thế giới tình yêu nồng nàn dịu dàng hạnh phúc cho cô. Còn khi anh quyết định không còn yêu cô nữa, thì anh nhổ tận gốc thế giới đó của cô, mang theo cả máu thịt, không thèm quan tâm cô có đau hay không, chỉ để ý anh ra đi có nhanh gọn dứt khoát hay không.

 

Anh có thể tuyệt tình với cô đến như vậy sao?

 

*** Phiền muộn ở nhà suốt hai ngày, Hạ Mộc Ngôn có chút đau đầu chóng mặt.

 

Buổi sáng thứ hai thức dậy, cô rời giường thì suýt chút nữa đã không đứng dậy được. Cô xoa đầu, cố gắng chống người ngồi dậy. Hai ngày cuối tuần cô có thể bừa bãi, không muốn ăn thì không ăn, nhưng hôm nay phải đi làm, cô cần có sức.

 

Vì vậy khi chị Trần gọi Hạ Mộc Ngôn xuống ăn sáng thì cô ngoan ngoãn đi xuống lầu ăn chút gì đó. Cô không ăn được nhiều lắm nhưng dù sao cũng tự động viên mình ăn một chút.

 

Cô không phải loại người gặp chút phiền muộn thì sẽ hành hạ cơ thể mình. Cuộc sống vẫn tiếp tục, công việc vẫn phải làm, không cách nào quay ngược trở lại quá khứ. Kiếp trước cũng vì cô quá chìm đắm, quá yếu đuối nên mới hết lần này đến lần khác bị suy sụp.

 

Bây giờ cô không thể suy sụp được.

 

“Chị Đại, nhìn sắc mặt chị kém quá. Hai ngày cuối tuần chị thức thâu đêm sao? Nghỉ cuối tuần mà còn tiều tụy hơn cả lúc đi làm nữa.” Tiểu Bát vừa đi theo Hạ Mộc Ngôn đi ra khỏi phòng họp vừa nói.

 

“Ừ, chị ngủ không ngon.” Hạ Mộc Ngôn thờ ơ đáp lại.

 

“Chị không như thế được đâu. Tháng sau phòng giao dịch của chúng ta chính thức chuyển đến tòa cao ốc của trung tâm thương mại. Bây giờ bảng tên của phòng giao dịch cũng được treo lên rồi. Đến lúc công ty của chúng ta mở tiệc mừng tân gia thì phải làm cả ba ngày, đối tác và khách hàng chắc cũng sẽ ghé qua. Tình hình sức khỏe của chị thế này nhìn như thể có thể sập xuống bất cứ lúc nào, chị phải tranh thủ ngày nghỉ mà ăn ngủ thật tốt, nếu không sợ là có lúc chị không chịu nổi đâu!”

 

“Ừ.”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn dường như không muốn nói chuyện, Tiểu Bát cũng không huyên thuyên đằng sau cô nữa. Tiểu Bát vừa đi về phòng thì đúng lúc Hạ Điềm đến. Hạ Điềm nhìn Tiểu Bát một cái rồi lại nhìn sang Hạ Mộc Ngôn. Gương mặt nghiêm túc khiến Tiểu Bát vội vàng đi về phòng trợ lý.

 

Đợi khi Tiểu Bát đi rồi, Hạ Điềm nhìn nét mặt rõ ràng ăn không ngon ngủ không yên của Hạ Mộc Ngôn: “Mình tưởng để cậu nghỉ ngơi trong nhà hai ngày thì có thể sẽ khá hơn được một chút. Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ kìa, chẳng bằng lúc đấy mình xông lên cho An Thư Ngôn một cái bạt tai, để bây giờ khỏi bực tức như thế này.”

 

“Được rồi, đừng nói nữa.” Hạ Mộc Ngôn thả tập tài liệu vào tay Hạ Điềm: “Hai ngày tới đi thành phố Giang với mình. Việc phân lô ở khu đất du lịch có vấn đề. Lúc trước công văn của thành phố Giang gửi cho chúng ta thiếu một con dấu, bây giờ cấp trên đang mượn cớ này không chịu cấp quyền sở hữu cho chúng ta, trong khi tiền đã thanh toán xong. Đám Tiểu Bát không giải quyết được những chuyện bất chấp đạo lý này đâu, hai chúng ta phải tự đi thôi.”

 

Gần đây chỉ cần nhắc đến công việc là Hạ Mộc Ngôn như máy móc được lên dây cót. Ngoại trừ công việc ra, cô bỏ ngoài tai tất cả, không nghe không nói.

 

Lúc trước Hạ Điềm còn không biết cô mắc chứng gì, cuối cùng thì bây giờ cũng đã rõ.

 

“Thời điểm này mà đi đến thành phố Giang sao? Cậu chắc không? Cậu là muốn hai tay dâng chồng của mình cho người khác hả?” Hạ Điềm cau có hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc