YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 712:

 

Hạ Mộc Ngôn không hiểu ý của ông lắm, có điều thấy nhìn vị sư vẫn luôn nở nụ cười, cô cũng kiên nhẫn hỏi: “Thế là sao ạ? Vòng tròn này có ý nghĩa gì ạ?”

 

“Hình tròn lấy một điểm làm tâm, luôn luôn di chuyển theo quỹ đạo xung quanh điểm đó, không lệch hướng cũng không đứt đoạn.” Vị sư già cười hà hà: “Nó ám chỉ sự viên mãn, cũng ám chỉ quỹ đạo cuộc sống trở về điểm khởi đầu, chứng tỏ cháu sẽ không đi sai lệch lần nữa.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn hình tròn trên thẻ xăm, thất thần ngẩn người.

 

Lại là trở về điểm khởi đầu.

 

Trong ba năm qua, cô đã nghe ba chữ này rất nhiều lần.

 

“Nếu như cháu xin được thẻ xăm lúc chưa đổi, hình tròn đó đã dãi nắng dầm mưa nên bị đứt đoạn rất nhiều, không còn hoàn chỉnh nữa, xăm đó báo trước nơi nơi đều có điềm chẳng lành. Nhưng cháu lại xin được thẻ xăm mới, nó tượng trưng cho việc cháu đã thoát khỏi những điểm đứt đoạn. Nhắc tới cũng lạ, xăm này đã ở đây mười mấy năm, sớm không đổi, muộn không đổi, lại đổi ngay trước khi cháu xin được. Xem ra cháu đã từng trải qua chuyện gì bất thường, vượt qua quỹ đạo trắc trở, có thể vòng tròn mới này đại biểu cho cuộc sống mới của cháu sẽ hết sức hoàn hảo.”

 

Vị sư già chắp tay trước ngực vái chào cô, xoay người tiếp tục đi giải xăm cho những người khác.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh, cầm thẻ xăm dài, nhìn vòng tròn mới tinh không hề đứt đoạn.

 

Cuộc sống mới?

 

Hoàn hảo?

 

Trong khoảng thời gian hai tuần, toàn bộ thủ tục di dời trụ sở Tập đoàn MN về nước đã hoàn tất, rất nhiều chuyện khó giải quyết do di dời đã được xử lý ổn thỏa.

 

Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn vẫn quyết định tạm thời đặt trụ sở của công ty ở khu Thành Tây, mua thêm hai tòa cao ốc hơn ba mươi tầng ở phía sau tòa cao ốc văn phòng ban đầu.

 

Mấy năm trước, bởi vì công ty chỉ mới gây dựng sự nghiệp ở Anh, cho nên Hạ Mộc Ngôn có rất nhiều cuộc xã giao phải đi, tửu lượng cũng theo đó thăng cấp. Hiện giờ, cô đã không còn là phế vật chỉ hai ly là nằm lăn trên bàn rượu như trước, nhưng thực chất cô vẫn không thích loại đồ uống như rượu này.

 

Khoảng thời gian sau khi về nước, Hạ Mộc Ngôn tu thân dưỡng tính, không uống rượu không xã giao. Ngoại trừ một lần tham gia liên hoan cùng với những nhân viên kỳ cựu, còn lại thì cô cứ sáng đi làm, tối tan ca trở về chung cư, ngủ sớm dậy sớm, điều chỉnh cuộc sống rất có quy luật, tình trạng sức khỏe đã tốt hơn trước khi về nước rất nhiều.

 

Trong tháng này, Hạ Điềm sẽ phải vào chờ sinh bất cứ lúc nào. Gần như lúc ở công ty, cô đều phải đỡ lưng, không đi nhanh được. Tuy nhiên Hạ Điềm vẫn không chịu ở nhà nghỉ ngơi, vì vậy Hạ Mộc Ngôn dứt khoát sắp xếp cho cô ở một văn phòng riêng biệt, để cô ngoan ngoãn ngồi trong đó thỉnh thoảng xem hồ sơ và tài liệu công ty, không cần bận tâm những chuyện khác.

 

Có điều trong lúc nhất thời, Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa chọn được ai để thăng lên chức phó tổng giám đốc, vì vậy cô vẫn phải đích thân xử lý những chuyện vụn vặt.

 

Ví dụ như thứ Sáu này sẽ tổ chức triển lãm bất động sản và kiến trúc ở trung tâm triển lãm của thành phố Hải Thành. Bởi vì có không ít lãnh đạo tỉnh và thành phố tham dự, nên các công ty địa ốc lớn hoặc người phụ trách các ngành có liên quan đến bất động sản và kiến trúc đều phải tham dự. Hiện giờ Hạ Điềm không có cách nào tham gia những hoạt động này, nên cũng chỉ có Hạ Mộc Ngôn là đi được.

 

“Chị Đại, nghe nói rất nhiều người có địa vị và nổi tiếng trong giới kinh doanh Hải Thành đều tham dự triển lãm lần này. Hình như ngoại trừ triển lãm ra sẽ còn có một cuộc kêu gọi đầu tư. Sau đó, Cục du lịch thành phố còn muốn mời các khách quý đến khu nghỉ mát Hoàn Hải ở phía Nam Hải Thành ở thử hai đêm. Nhưng danh sách có hạn, em không thể đi theo chị được…” Tiểu Bát đưa thư mời triển lãm đến cho Hạ Mộc Ngôn, nói xong còn bày ra vẻ mặt tiếc nuối mất mát.

 

“Gì mà ở thử hai đêm?”

 

“Chẳng phải mấy năm nay Hải Thành vẫn đẩy mạnh phát triển ngành công nghiệp du lịch sao. Khu nghỉ mát Hoàn Hải đó là do Chính phủ, Cục Du lịch thành phố và cả mấy công ty lớn nổi tiếng trong thành phố cùng hợp tác xây dựng, hiện giờ sắp mở cửa đón khách. Nhưng trước khi mở cửa, họ muốn mời những ông lớn trong ngành như chị đến hưởng thụ trải nghiệm trước. Nói trắng ra là muốn những ông lớn như chị đích thân đến tận nơi, xem như quảng cáo cho khu nghỉ mát. Dù sao nếu nơi đó từng được nhiều nhân vật lớn đến ở thử, chắc chắn sau này sẽ rất được hoan nghênh.”

 

“Chị đến triển lãm trước, còn về phần ở thử gì đó thì xem tình hình rồi tính.” Hạ Mộc Ngôn đặt thư mời xuống, nhìn Tiểu Bát: “Nếu như em muốn đi, hay là em đi thay chị nhé?”

 

Khóe miệng Tiểu Bát co giật: “Tất cả những người đến đó toàn là người có địa vị không nhỏ, cả công ty chúng ta cũng chỉ có chị và chị Hạ là có tư cách để đi. Dù gì hai người cũng là Tổng Giám đốc và Phó Tổng Giám đốc. Em chỉ là một trợ lý đặc biệt, nếu em đi, thế chẳng phải khiến Tập đoàn MN chúng ta bị khinh khi sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhịn không được mà phì cười vì cách dùng từ của Tiểu Bát. Cô nhìn Tiểu Bát, nói: “Ông lớn nào trong giới kinh doanh cũng bận trăm công nghìn việc, ai có thời gian đi tham dự mấy cái này.”

 

“Bất luận ra sao họ cũng phải nể mặt đám người lãnh đạo tỉnh và thành phố, bận thế nào cũng sẽ có không ít người đi, dù chỉ là đi cho có.”

Bình luận

Truyện đang đọc