YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 724:

 

Một đối tác từng hợp tác hơn hai năm với Tập đoàn MN tìm thấy Hạ Mộc Ngôn ngoài bãi biển, cười nói: “Hạ tổng nói nghỉ phép thì đúng là nghỉ phép. Nhiều người gần như đều đang tìm cơ hội làm quen với những người có địa vị cao hơn, các quý cô trẻ tuổi cũng đang tươi cười vờn quanh như bướm, chỉ có một mình cô là vô tâm ngồi đây ngắm biển nghịch cát như trẻ con. Có điều, hôm nay có lãnh đạo thành phố nhắc đến cô đấy, nói rằng Tập đoàn MN các cô bây giờ là công ty bất động sản nổi danh khắp Hải Thành, còn chuyển trụ sở chính từ Luân Đôn về đây, khen ngợi hết lời. Khi ấy, bọn họ còn tìm cô ngay tại đó luôn đấy, kết quả, ai ngờ cô lại ngồi đây nghịch cát chứ.”

 

Hạ Mộc Ngôn đang vẽ bừa lên cát, trong chốc lát, nghe vậy liền ngoảnh lại cười với người đó: “Trường hợp nào tôi nên ra mặt thì tôi sẽ ra mặt. Trường hợp hôm nay khá tùy tiện, có thể cố gắng khiêm tốn thì nên khiêm tốn sẽ tốt hơn. Vốn dĩ giới kinh doanh thường không công bằng với phụ nữ, lại thêm có đủ kiểu tin đồn về phụ nữ thành công. Trong hoàn cảnh này, nếu trang điểm lộng lẫy như ở trung tâm triển lãm thì không biết sẽ truyền ra lời đồn gì. Tài năng gì gì đó không nên phô trương thì cứ khiêm tốn một chút.”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không muốn đi đến chỗ náo nhiệt với mọi người, vị đối tác hợp tác với Tập đoàn MN hai năm cũng coi như hiểu rõ tính tình Hạ Mộc Ngôn, cười nói: “Lát nữa cô có muốn cùng đi chơi bóng không? Đánh golf thì sao?”

 

“Bình thường, không am hiểu lắm.” Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, trả lời lấy lệ.

 

“Bowling?”

 

“Cũng rất bình thường.”

 

Đối phương nhướng mày: “Vậy thì cùng đi xem nhé. Rất nhiều nhân vật có danh vọng ở Hải Thành đều ở đây. Tuy cô như vậy rất khiêm tốn, nhưng cũng có vẻ không hòa đồng nhỉ.”

 

“Bây giờ mới qua giữa trưa, đợi chập tối rồi nói. Tôi không đến chỗ náo nhiệt đó đâu.”

 

Đối phương nhíu mày, ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới chỗ cô, ngồi sau lưng cô, xích lại gần nói nhỏ: “Lúc cô ở Luân Đôn đều chơi được mà, sao sau khi về nước đầu óc lại chậm như thế? Thật ra Hải Thành không tốt như Luân Đôn, nhưng hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hai ngày nay cô đã để lại ấn tượng không tồi, cùng nhau gặp mặt ăn cơm, sau này làm bất cứ việc gì trong nước cũng thuận lợi hơn nhiều. Đâu phải cô không biết làm việc ở trong nước phải cần giao thiệp…”

 

Lời này quả thật là muốn tốt cho Hạ Mộc Ngôn, cô cũng nghe ra được. Cô lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng giao thiệp với giới kinh doanh trong nước lâu năm, đương nhiên cô biết nếu muốn tiếp tục làm ăn trong nước thì phải hiểu chuyện mới được.

 

Cô cười: “Lát nữa tôi sẽ qua, bây giờ đúng lúc đang nắng, tôi không bỏ đi được.”

 

“Cô không sợ rám đen à?”

 

“Tôi có bôi kem chống nắng, với lại từ nhỏ tôi đã thuộc dạng chọc tức mặt trời rồi.”

 

“Là sao?”

 

“Là phơi nắng không bị đen đấy.” Hạ Mộc Ngôn cười, khóe miệng hơi cong lên.

 

Vị đối tác lại trò chuyện với cô thêm chốc lát, sau đó giục cô qua sân vận động của khu nghỉ mát chơi đùa với mọi người sớm chút. Sau khi Hạ Mộc Ngôn gật đầu thì anh ta mới đứng dậy rời đi.

 

Mặt trời nóng bức chiếu ánh nắng chói chang xuống bãi biển, rất nhiều người dần dần không chịu nổi sức nóng này, vài người trước đó còn lưu luyến lúc này đều rời đi.

 

Trên bờ cát trắng trải dài chẳng còn một ai.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi thêm chốc nữa rồi phủi sạch cát mịn trong tay. Lúc đứng dậy, cô nhìn thoáng qua nhà thể thao. Tháo kính râm vẫn đeo nãy giờ xuống, cô thoáng thấy một bóng dáng đi vào cửa chính nhà thể thao. Cô nhìn qua hướng đó, im lặng một lát mới gập kính râm lại, cất bước đi tới.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn đi vào thì bên trong đã có nhiều người. Sân tập rất lớn, một số ghế tựa và ghế sofa đã có không ít người ngồi.

 

Vừa rồi trước khi qua đây cô đã trông thấy Lục Cẩn Phàm đi vào nơi này. Lúc này Lục Cẩn Phàm đang bị mấy vị lãnh đạo vây quanh mời đến phía trước ngồi.

 

Người đến nhà thể thao này cơ bản đều thay quần áo khác. Lục Cẩn Phàm cũng thay bộ âu phục quần dài khi đến đây ra. Thân hình anh tuấn tú hơn người, mặc âu phục cũng được, mà mặc đồ thể thao nhàn nhã cũng được, khí chất đều nghiêm nghị lạnh lùng không ai sánh bằng.

 

“Hạ tổng, nửa ngày cũng chẳng thấy cô đâu. Lúc tập thể dục buổi sáng không phải cô đã nói mình là tuýp người thích vận động sao? Sao chúng tôi ở đây chém gϊếŧ nhau đã nửa ngày mà bây giờ cô mới tới?” Vị tổng giám đốc nào đó vừa trông thấy Hạ Mộc Ngôn đã đi thẳng tới kéo cô sang bên kia.

 

“Vừa rồi phơi nắng ngoài bãi biển dễ chịu quá, suýt chút ngủ thiếp đi…” Hạ Mộc Ngôn cười, giải thích.

 

“Lại đây lại đây, cùng chơi với nhau nào!”

 

“Đông người thế này, tôi không tham gia đâu. Ban nãy phơi nắng ngoài bãi biển một lúc lâu, tôi sợ mình bị cảm nắng. Tôi qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một lát đã.”

 

“Nhìn sắc mặt cô vẫn tốt mà, trong này đâu có nóng, lại đây, chơi với nhau mấy ván nào, vận động một chút là khỏe ra ngay.” Vị tổng giám đốc nào đó cố nhét cây gậy đánh golf vào tay Hạ Mộc Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc