YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 725:

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới để ý, vừa rồi quả nhiên là vị tổng giám đốc này đang chiến đấu, rõ ràng đã sắp thua, nhất thời mất mặt rút lui, đúng lúc thấy Hạ Mộc Ngôn tới liền đưa gậy golf cho cô để cô giúp ông ta tiếp tục. Đoán chừng thấy cô là phụ nữ, cũng không quan trọng mặt mũi, nhận giúp ông ta trận cuối này cũng coi như cứu vãn mặt mũi của ông ta.

 

Mấy người bên cạnh huýt sáo với Hạ Mộc Ngôn: “Hạ tổng, bình thường cô có chơi golf không?”

 

“Không chơi mấy, cũng chơi không tốt lắm.” Hạ Mộc Ngôn vừa điều chỉnh gậy golf trong tay vừa trả lời.

 

“Thật sao? Nghe nói bên Luân Đôn các ông chủ hay chơi golf khi họp mặt và xã giao mà. Hạ tổng ở Anh ba năm mà chưa bao giờ tiếp xúc qua sao?”

 

“May mắn thay cũng có tiếp xúc mấy lần, nhưng chơi rất bình thường.” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn như cũ: “Mấy vị tổng giám đốc phải nhường tôi ghi điểm đấy. Nếu không đánh tệ quá, thua thảm hại thì tôi sẽ òa khóc như bé gái trước mặt mọi người, vậy thì mất mặt lắm.”

 

“Ha ha ha, không đâu không đâu, Hạ tổng vui tính quá. Nhưng mà, nếu chỉ bằng mấy quả cầu mà có thể trông thấy người đẹp rơi lệ, vậy phúc lợi này của chúng tôi cũng thật sự lớn quá rồi, ha ha!”

 

Hạ Mộc Ngôn cười, lại cầm gậy: “Vậy thì tiếp tục thôi.”

 

Lúc này, Hạ Mộng Nhiên bỗng dưng đi tới từ ghế sofa ở góc khuất bên cạnh, cầm gậy golf của Thịnh Dịch Hàn vừa mới chơi xong, đi đến bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, vừa vuốt gậy golf vừa nói: “Chị, cùng chơi nhé?”

 

Tiếng chị này gọi rất ngọt ngào và thân mật, cứ như chuyện cô ta chịu thua thiệt bởi Hạ Mộc Ngôn hôm qua hoàn toàn không tồn tại, cũng như những chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.

 

Ở đây ít nhiều gì cũng có một số người biết Hạ Mộc Ngôn là con gái của Hạ Hoằng Văn, cũng có một số ít người biết chuyện quá khứ của Hạ Mộc Ngôn ở Hải Thành. Chỉ có điều, người luôn có thể đứng vững trong giới kinh doanh này đều hiểu được lời gì nên nói, lời gì không nên nói, vì thế có rất nhiều chuyện không bị tùy tiện truyền ra ngoài.

 

Huống chi bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Hạ có thể bị người ta bàn tán sau lưng bất cứ lúc nào như trước đây nữa.

 

Những người không biết rõ tình hình nghe Hạ Mộng Nhiên gọi chị ngọt ngào như vậy thì đều ngạc nhiên lập tức nhìn qua: “Hạ tổng thế mà còn có một cô em gái nữa sao?”

 

Hạ Mộng Nhiên lại cười ngọt ngào với mấy vị tổng giám đốc khác: “Đúng vậy, chào các sếp lớn, gọi tôi là Mộng Nhiên được rồi.”

 

Nhan sắc của Hạ Mộng Nhiên mặc dù kém xa Hạ Mộc Ngôn, nhưng cũng rất xinh đẹp, da trắng, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc, biết cách làm nổi bật ưu điểm của mình. Lúc cô ta cười lên khá quyến rũ.

 

Những vị tổng giám đốc kia đều gật đầu, đang định nói vài lời thì chợt nghe Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt nói: “Bắt đầu thôi.”

 

Hạ Mộng Nhiên thấy tư thế cầm gậy golf của Hạ Mộc Ngôn không chuyên nghiệp cho lắm, liền nghĩ hiếm khi có thể làm cô mất mặt trước mọi người. Lúc này cô ta liền cầm chắc gậy golf, sẵn sàng chế giễu Hạ Mộc Ngôn bằng kỹ năng chơi golf của mình.

 

Đồng thời cô ta lại hơi dịch người sang bên để cho người ngồi đằng sau khu nghỉ mát có thể trông thấy Hạ Mộc Ngôn xấu mặt trước mặt mọi người thế nào.

 

Vừa rồi lúc cô ta tới đây có thấy Lục Cẩn Phàm bị các vị lãnh đạo lớn mời ra phía sau ngồi, chỉ cách Hạ Mộc Ngôn và cô ta khoảng năm sáu mét.

 

Đây là kỳ nghỉ nhàn nhã của giới thượng lưu, chơi bóng cũng là cách giải trí phổ biến mà những vị tổng giám đốc này rất thích. Chủ yếu là vì chơi golf tu thân dưỡng tính, tư thế cũng rất đẹp và tiêu sái.

 

Thấy các vị tổng giám đốc khác đã vung gậy, còn Hạ Mộc Ngôn thoạt nhìn như đang điều chỉnh tư thế, không dám đánh bóng, Hạ Mộng Nhiên vô cùng vui vẻ vung gậy.

 

Kết quả, vì đánh quá nhanh, cũng dùng sức hơi lớn mà quả bóng lăn qua lăn lại bên cạnh lỗ golf một hồi rồi lăn về đằng sau chứ không rơi vào lỗ.

 

Hạ Mộng Nhiên có hơi tiếc nuối, sau đó lại nghĩ Hạ Mộc Ngôn không biết đánh golf, đoán chừng sẽ không nhìn thấy vừa rồi đâu là bóng của của cô ta, thế là đắc ý nhìn qua Hạ Mộc Ngôn: “Chị, rốt cuộc chị có đánh không? Nhiều sếp lớn đều đang chờ chị đấy.”

 

Nhưng Hạ Mộng Nhiên vừa nói dứt câu cuối cùng, Hạ Mộc Ngôn đã vung gậy đánh bóng về phía trước.

 

Chính vì cô là người phát bóng cuối cùng, nên các vị tổng giám đốc bên cạnh vừa mới đánh bóng xong đều nhìn sang phía này. Có thể nói là muôn người chú ý vào cú phát bóng này.

 

Kết quả lại hoàn toàn không hề giống như Hạ Mộc Ngôn nói, gì mà không chuyên nghiệp, không biết chơi, bình thường.

 

Quả bóng nhỏ màu trắng bị Hạ Mộc Ngôn đánh ra bay theo đường vòng cung lao vút về phía trước, đáp xuống sân cỏ, sau đó rơi xuống lỗ golf một cách vô cùng chuẩn xác.

 

Một quả vào lỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc