YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 80:

 

Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn chuẩn bị lái xe về Ngự Viên thì bỗng nhiên Hàn Thiên Viễn từ trong biệt thự Lam Sơn đi ra, gõ vào cửa sổ xe cô.

 

“Này, cầm cái này đi.” Anh ta đưa cho cô một tấm thiệp mời thếp vàng.

 

Hạ Mộc Ngôn nhận lấy, mở ra đọc sơ qua: “Thiệp mời dạ tiệc?”

 

“Việc cô nên lo lắng bây giờ là việc sắp bị các đối tác rút vốn. Bữa tiệc từ thiện tối mai có mặt rất nhiều nhà đầu tư đã từng hợp tác lâu năm với nhà họ Hàn chúng tôi. Cô nên hiểu là tôi dâng cho cô cơ hội ở nơi này, có thể thành công hay không phải xem bản lĩnh của cô.”

 

“Sao anh biết tôi không lấy được thiệp mời này?” Hạ Mộc Ngôn nghi ngờ.

 

 

Trực giác mách bảo cô rằng, tên thiếu gia ăn chơi nhà họ Hàn này tuyệt đối sẽ không thân thiện với cô như thế.

 

Trước đây cô đã từng nghĩ về chuyện này. Tuy nhiên, buổi dạ tiệc từ thiện này là do nhà họ Hàn phụ trách, nhà họ Hạ không tham gia vào. Hơn nữa, số lượng thiệp mời có hạn, trong thời gian ngắn quả thật cô không biết phải làm sao mới có thể thuận lợi tham dự bữa tiệc này.

 

Vốn cô đang định chọn con đường khác, ai ngờ Hàn Thiên Viễn lại trực tiếp đưa thiệp mời cho.

 

Với tính cách của Hàn Thiên Viễn, anh ta chỉ ước gì cô gặp xui xẻo, ước gì công ty cô phá sản. Đến lúc đó anh ta và cả Hải Thành sẽ cùng nhau xem náo nhiệt.

 

Anh ta mà tốt bụng vậy sao?

 

Hàn Thiên Viễn xoay người đút tay vào túi quần, mỉm cười quở trách: “Tuy bây giờ công ty đã đổi chủ, nhưng dù sao người sáng lập vẫn còn khắc tên Hàn Thiên Viễn tôi. Lỡ công ty phá sản thật thì c** tôi thật sự không gánh nổi việc này. Hơn nữa, làm gì thì cô cũng phải giữ thể diện cho Lục Cẩn Phàm sau lưng cô chứ.”

 

“Chỉ có hai công ty bất động sản thôi mà, đâu phải làm ăn lớn gì. Anh Hàn lại để ý vậy sao?” Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không tin anh ta, nhưng vẫn chân thành cười: “Làm gì có người sáng lập nào? Chẳng phải lúc trước anh cũng giành được công ty này từ tay người khác sao?”

 

“Có cần không? Không cần thì tôi cầm đi.” Hàn Thiên Viễn nhàn nhã liếc cô: “Tôi có ý tốt cho cô cơ hội khởi đầu, cô có cần xù lông nhím đâm mấy lỗ trên mình người khác thì mới thoải mái không? Cô Cả nhà họ Hạ tính tình quái đản, nếu không nhờ gương mặt xinh đẹp động lòng người này thì ông đây cũng lười thuận nước đẩy thuyền cho cô. Đây là thế giới xem trọng nhan sắc, đáng đời ông đây đã từng bị gương mặt này của cô mê hoặc, đến giờ vẫn còn nhớ nhung vô cùng.”

 

Dứt lời, anh ta ném thẳng thiệp mời vào xe cô.

 

Thế giới xem trọng nhan sắc…

 

Lời này thốt ra từ miệng Hàn Thiên Viễn cũng không có gì bất ngờ.

 

Anh ta thật sự là người nông cạn thế đấy, bằng không lúc trước Hạ Mộc Ngôn đã không phớt lờ anh ta.

 

Cô không nói thêm gì nữa, cầm thiệp mời lên nhìn, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Cảm ơn.”

 

Hàn Thiên Viễn nhướng mày, lạnh lùng mỉm cười rồi quay người rời đi.

 

Trở về biệt thự Lam Sơn, anh ta móc điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi: Thiệp mời đã gửi xong.

 

***

 

Hai ngày sau.

 

Buổi dạ tiệc từ thiện liên kết các thương nghiệp Hải Thành diễn ra tại hoa viên của khách sạn Hoàng Gia.

 

Tám giờ tối, trước khách sạn đã vô cùng náo nhiệt. Tuy Hải Thành có rất nhiều danh môn vọng tộc nhưng cũng phân ra các phe thế lực. Trước giờ nhà họ Hạ và nhà họ Hàn chưa từng hợp tác việc gì, cho nên Hạ Mộc Ngôn không quá quen thuộc với các khách mời trong giới thượng lưu tới đây hôm nay.

 

Trước cửa khách sạn có nhân viên phục vụ dẫn đường. Sau khi Hạ Mộc Ngôn đi vào liền trông thấy người bên trong túm năm tụm ba uống rượu trò chuyện.

 

Xung quanh đại sảnh sáng choang bày các loại rượu và bánh ngọt đẹp đẽ. Khách mời lục tục vào bàn.

 

“Thưa cô, cô muốn uống một ly Champaigne không?” Hạ Mộc Ngôn đang đi vào trong thì bên cạnh bỗng có một nhân viên phục vụ bê rượu Champaigne đi tới, cung kính đưa rượu trên khay cho cô.

 

Người xung quanh hầu như đều cầm ly đế cao, Hạ Mộc Ngôn cũng không nghi ngờ, đang định đưa tay nhận lấy thì ngón tay chợt dừng lại trên thành ly một lát, sau đó lại nhìn cậu nhân viên phục vụ một chút.

 

Dù gì cô cũng không quen những người tới lui ở đây. Có được thiệp mời quá dễ dàng, nên cô nhất định phải cẩn thận mọi nơi mới được.

 

“Ngại quá, dạ dày tôi hơi khó chịu, cậu có nước khoáng không? Rót cho tôi một cốc.”

 

Cậu phục vụ gật đầu rồi xoay người đi lấy nước. Hạ Mộc Ngôn thấy cậu ta lấy ra một bình nước khoáng sạch sẽ, lại còn chưa hề mở nắp. Mãi đến khi cậu ta rót nước vào ly đế cao thì cô mới đưa tay nhận lấy.

 

Cô rũ mắt nhìn cái ly sạch sẽ trong suốt, nước bên trong cũng trong suốt không có chút tạp chất nào.

Bình luận

Truyện đang đọc