YÊU NÀO ĐÁNG TỘI CHẾT


Sau khi tawsm xong, Tỉnh Khiết Chi từ phòng tawsm đi ra, đi thẳng đến phòng ngủ.

Anh vừa mới tan ca sau khi hoàn thành một ca phẫu thuật lớn.

Ca phẫu thuật độ khó cao, thần kinh căng thẳng suốt bảy tiếng liên tiếp , dường như đã đạt đến giới hạn của anh.

Kế từ lúc đi học đến giờ, Tỉnh Khiết Chi đã luyện thành thói quen kiểm tra email trước khi ngủ.

Xem qua một lượt những email chưa đọc, đặt điện thoại xuống, đang định đưa tay ra tất đèn.

"Ding!.

"
Đồng hồ đã một giờ sáng, là ai còn gửi tin nhắn chứ? Ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại đang sáng, khoảnh khắc tên người gửi lọt vào trong tầm mắt, lông mày anh liền nhíu lại.

Một tuần sau, sáng sớm.

Trời mới chỉ tờ mờ sáng, đèn đường vẫn còn đang bật.

Chiếc cửa sắt lớn mở ra, một chiếc xe tải màu xanh chứa đầy các thực phẩm tươi dân dân tiến vào biệt thự Kiều thị.

Ôn ào một lúc, chiếc xe tải rời đi, sáng sớm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Trên con đường vòng quanh núi ngoàn nghèo, chiếc xe tải vẫn chạy rất êm.

Lúc đến chân núi, chiếc xe tải châm chậm dừng lại.


"Cảm ơn bác tài"
Lăng Yên từ trong xe bước ra, chân có chút đứng không vững.

Không xa, một chiếc xe con màu đen đã chờ sẵn.

Cửa xe phía người lái mở ra, Tỉnh Khiết Chi xuống xe, đi về phía cô.

"Cô sao vậy?"
Nhìn thấy săc mặt Lăng Yên không tốt cho lắm, Tỉnh Khiết Chi lập tức hỏi.

Lăng Yên lắc đầu, một tay vỗ nhẹ lên ngực: "Có chút say xe"
Cô từ trước đến nay đều không bị say xe, chỉ là hiện giờ sức khỏe quá yếu, tối qua vì chuyện hôm nay mà ngủ không được, sáng sớm căng thẳng như vậy, mới dẫn đến bị say xe.

Tỉnh Khiết Chi nói với vài câu với người tài xế đưa Lăng Yên đến đây, xe tải liên được lái đi xa.

Lăng Yên lên xe Tỉnh Khiết Chi.

Xe bát đầu khởi động, Lăng Yên ngồi ở ghế sau, nhìn khung cảnh bên ngoài, vẫn có chút cảm giác không thực.

Tỉnh Khiết Chi tay nắm chặt vô lăng, lặng lẽ nhìn Lăng Yên qua kính chiếu hậu.

Không chỉ Lăng Yên cảm thấy phù phiếm, anh cũng cảm thấy hiện giờ mọi thứ cực kỹ giống một giấc mộng mạo hiểm.

Tối hôm đó, tin nhắn anh nhận được là do Lăng Yên gửi.

Trong tin nhắn, cô mong anh giúp cô rời khỏi Kiều Vân Mặc.

"Bác sĩ Tỉnh, thật sự rất cảm ơn anh.


"
Trong tay Lăng Yên cầm chiếc vé máy bay bay đến nước M, sắc mặt bình thản, nhưng tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.

Tỉnh Khiết Chi giúp cô mua chuộc tài xế đưa thực phẩm cho biệt thự, lén đưa cô ra ngoài, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ, nhưng cả quá trình này đối với Lăng Yên mà nói vô cùng mạo hiểm.

Bản đồ chỉ đường hiến thị chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ đến giờ bay.

Cũng may là họ đi trước giờ cao điểm, cho nên cả đường đi mới không bị cản trở.

"Đừng nói như vậy, tôi cũng đâu có làm gì, quan trọng là vẫn dựa vào bản thân cô.

"
Tỉnh Khiết Chi xoay người lấy chai nước khoáng đưa cho Lăng Yên ngồi phía sau, "Uống ngụm nước trước đi, lên máy bay ăn sáng cũng không trễ lắm"
Lăng Yên cũng không từ chối, nhận lấy chai nước.

Tình cảnh lúc này, cô căn bản không có tâm trí nghĩ đến bữa sáng, hiện giờ dạ dày bắt đầu có chút không thoải mái.

Đến sân bay, Tỉnh Khiết Chi từ sau cốp xe lấy hành lý của Lăng Yên ra.

"Bác sĩ Tỉnh, tiễn đến đây là được rồi"
Lăng Yên lấy hành lý từ trong tay Tỉnh Khiết Chi.

Trên mặt cô nở nụ cười mang chút gì đó bướng bỉnh.

"Được, chuyến đi thuận lợi"
Tỉnh Khiết Chi không có từ chối.

Tay đẩy hành lý, Lăng Yên không hề quay đầu lại đi thẳng vào trong.

Trong sảnh sân bảy, cô càng đi càng nhanh, bước chân ngày càng nhẹ.

Cửa kiểm vé gần ngay trước mắt.

"Cô muốn đi đâu?"


Bình luận

Truyện đang đọc