YÊU NGHIỆT KHUYNH THÀNH: MINH VƯƠNG ĐỘC SỦNG CƯNG CHIỀU PHI

Edit: susublue

Hoàng cung vẫn là một màu vàng kim huy hoàng như trước, cửa ngự thư phòng rộng mở, hơn một ngàn cấm quân đứng ngoài cửa, một đám cầm bội kiếm trong tay, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm ngự thư phòng.

Tư thế này, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều cho là đang ép cung, nhưng trên thực tế...

"Tư Thiên Hoàng!" Tư Thiên Bắc không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn thánh chỉ chói lọi trên bàn, khuôn mặt tuấn tú mất hồn cực kỳ nhăn nhó, tối đen vô cùng, nếu mắt có thể phun lửa, thánh chỉ đó đã sớm thành tro tàn.

Hoàng huynh thật đáng chết, chính mình nhớ nữ nhân, mà lại tìm cơ bỏ lại mọi thứ lưu cho hắn, hắn dám hạ thánh bắt một Bắc vương nho nhỏ như hắn tạm thời xử lý triều chính, muốn hắn xem nhiều sổ con như vậy, muốn hắn đối phó với nhiều lão già như vậy, hắn lấy đâu ra thời gian để ở bên cạnh Liễu Nhi!

Nổi giận đùng đùng đi ra khỏi ngự thư phòng, nhìn thấy không biết khi nào mà cấm quân đã đứng đầy bên ngoài, mặt Tư Thiên Bắc càng đen, hiện tại ngay cả trốn cũng không cho hắn trốn sao?

"Bắc vương, Hoàng Thượng ra lệnh, trong vòng bảy ngày ngài không thể rời khỏi cung." Đại nội thị vệ tiến lên, kiên trì nói, nếu không phải là hoàng mệnh, có cho hắn một trăm cái đầu, hắn cũng không dám nói chuyện với Bắc vương đang tức giận.

"Bảy ngày?" Mất hết bảy ngày của hắn!

Tư Thiên Bắc tức giận đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt ở trước mặt mọi người, trong vòng bảy ngày nhất định hắn không thể không phụ trách trách nhiệm của hoàng đế, bảy ngày sau thì không thể trốn nữa, nhưng thật ra hắn tính rất tốt, chờ hắn chạy mất, căn cứ vào trách nhiệm, Tư Thiên Bắc cũng sẽ phải chủ trì triều chính.

"Hoàng Thượng còn nói gì nữa?" Tư Thiên Bắc quét mắt nhìn cấm quân, tìm một lỗ hổng tốt để chạy đi, cái khác thì không nói, nhưng khinh công vẫn là thứ hắn tự hào.

Đại nội thị vệ đổ mồ hôi lạnh ướt đầu, run rẩy nhỏ giọng nói, "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn nói, nếu ngài rời khỏi, thì coi chừng bên trên."

Bên trên? Tư Thiên Bắc ngẩn người, nhìn theo ngón tay đại nội thị vệ, thấy rõ cấm quân đứng chung quanh cung điện, hàm răng trắng noãn cắn chặt lại.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn nói, nếu Vương gia thật sự tức giận chịu không nổi, thì hãy ra sau bình phong trong ngự thư phòng." Đại nội thị vệ lại nói, thấy Tư Thiên Bắc xoay người đi vào, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, diienDannllequýdôn vung tay lên với cấm quân, cấm quân điều chỉnh động tác sắp thành hai hàng, cấm vệ trên nóc nhà cũng đi xuống dưới.

Hoàng Thượng đã nói, chỉ cần Bắc vương nhìn thấy thứ sau bình phong, tuyệt đối sẽ không đi nữa, Hoàng Thượng có tuyệt chiêu vì sao còn an bài mọi thứ như vậy?

Tư Thiên Bắc dùng sức đẩy bình phong ra, nhìn thấy cảnh tượng sau bình phong liền phất tay áo đẩy ra một luồng nội lực khép cửa ngự thư phòng lại.

Không biết từ khi nào mà Phù Liễu đã mềm mại nằm ở trên giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, rõ ràng là đang ngủ, mà quần áo trên người nàng, vẫn giống như bộ nàng mặc lúc đuổi hắn ra khỏi phòng đêm qua...

"Liễu Nhi? Liễu Nhi tỉnh đi." Tư Thiên Bắc nhẹ nhàng lắc người nàng, tất cả tức giận bất mãn từ sáng đến giờ lại biến thành sự lo lắng khó hiểu.

"Uhm." Phù Liễu chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy rõ nam nhân trước mắt, đột nhiên mở to mắt, "Bắc Bắc?"

Hoàng Thượng từng nói với nàng, nàng cũng nên học theo hắn gọi Tư Thiên Bắc là Bắc Bắc, nhưng thật ra nàng cảm thấy gọi như vậy rất thú vị, Tư Thiên Bắc phản kháng vài lần, cũng mặc kệ nàng.

"Sao nàng lại ở đây?" Tư Thiên Bắc nghi hoặc hỏi, đám ám vệ này đều ăn phân sao? Nàng bị bắt đến đây, sao không có người nào nói với hắn một câu.

Phù Liễu xoa đầu, chậm rãi đứng dậy, "Sáng sớm hôm nay, Hoàng Thượng triệu ta vào cung nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, nhưng ta vừa vào đến cửa cung liền té xỉu." Tuy rằng vẫn còn khúc mắc, nhưng bây giờ nàng đã không còn tự ti nữa, có đôi khi được mời tiến cung uống trà với Hoàng Thượng, cũng không cảm thấy quá khó khăn, mà cái gọi là uống trà, cũng vì hoàng đế muốn ép Tư Thiên Bắc xử lý chính sự giúp hắn, cố ý "Kèm hai bên" nàng thôi, nàng chưa bao giờ gặp qua huynh đệ như vậy, lần đầu nhìn thấy đều cảm thấy khó hiểu, cũng đừng nói bọn họ đều là người hoàng thất, nên rất ngạc nhiên, nhưng nhìn nhiều sẽ quen, ít nhất bây giờ nàng cũng đã quen rồi.

Khóe miệng Tư Thiên Bắc co rút, khó trách ám vệ không đi theo, trên cơ bản là khi mấy huynh đệ bọn họ vào cung cũng không mang theo ám vệ.

"Hoàng huynh đi rồi." Tư Thiên Bắc ủy khuất chu miệng, ôm cánh tay Phù Liễu.

Phù Liễu khó hiểu hỏi, "Hả, hắn đi đâu?" Đi rồi? Đi rồi còn triệu nàng vào cung tán gẫu cái gì?

"Hắn đi tìm hoàng tẩu, ném chính vụ lại cho ta, sợ ta chạy trốn, cho nên lừa nàng tiến cung, bên ngoài có một đống lớn cấm quân, một mình ra chạy còn có thể, nhưng mang theo nàng bỏ chạy sẽ bị bắt, hoàng huynh rất xấu!" Tư Thiên Bắc càng nói càng ủy khuất, ôm lấy eo nhỏ của Phù Liễu, vùi đầu vào vai nàng rầu rĩ nói.

"Thực xin lỗi, là ta liên lụy chàng, chàng không cần quan..." Phù Liễu chịu không nổi khi hắn làm nũng, lập tức đầy áy náy, tuy rằng nàng cố gắng học tập võ công ở Vũ các, nhưng mấy ngày nay, dù nàng thông minh cũng chỉ mới học được cơ bản thôi.

Trong mắt Tư Thiên Bắc lóe sáng, nhẹ nhàng cắn vào cổ của nàng, "Vậy nàng muốn bồi thường cho ta thế nào?" Đã chạy không thoát, vậy thì không thể thiếu phúc lợi được.

"Chàng muốn bồi thường cái gì?" Phù Liễu hơi hí mắt, biết hắn lại muốn bày ra chủ ý hư hỏng gì đó, nhưng không đành lòng đẩy hắn ra.

Tư Thiên Bắc ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn nàng, "Xem tấu chương mệt chết đi được."

“ Ừ." Phù Liễu gật đầu, nhìn tấu chương xếp thành chồng trên bàn, hơi nhíu mày, "Muốn ta giúp chàng phê duyệt sao?" Cũng không phải là không được, lúc trước việc buôn bán của phụ thân, rất nhiều lúc đều do nàng ngầm chỉ huy, nếu Bắc Bắc chỉ nàng, nàng cố gắng cũng có thể học được.

" Chuyện hao tổn tinh thần như vậy ta không nỡ để Liễu Nhi làm." Tư Thiên Bắc liếc mắt xem thường, thấy nàng nghi hoặc, lại cười tủm tỉm nói tiếp, "Xem tấu chương mệt chết đi được, cho nên ta cần bổ sung tinh lực."

Phù Liễu nhíu mày, ôn hòa cười nói, "Chàng muốn bổ sung thế nào?"

Tư Thiên Bắc cảm thấy ngượng ngùng quay đầu đi, sau đó chỉ vào môi của mình, "Ta xem một quyển, nàng hôn một cái."

Khuôn mặt mềm mại của Phù Liễu lập tức đen hơn phân nửa, hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Bắc Bắc."

"Ta biết nàng sẽ đồng ý, đến đây, sau này nàng ở chỗ này, xem ra đổi chỗ mới, không còn gì tốt hơn..." Tư Thiên Bắc bắt đầu phát huy da mặt dày của mình vô cùng nhuần nhuyễn, lập tức điểm á huyệt của nàng, ôm nàng đi thăm ngự thư phòng, hoàn toàn không để ý sự phẫn nộ trong mắt nàng.

Sau khi chư vị đại thần trong triều biết chuyện này, đều tỏ vẻ không đồng ý, Diễnđ@nn/]lêquysdoon nhưng bọn nghi ngờ của bọn họ về việc liệu Bắc vương có xử lý chính vụ gọn gàng ngăn nắp được không, cũng dần dần biến mất, có người còn còn nhịn không được ca ngợi, cho dù người Tư gia lười nhác, nhưng khi đụng đến cũng đều là rồng trong biển người.

Mọi người chỉ biết Bắc vương đã sửa được tính lười nhác, mỗi khi hạ triều đều tự nhốt mình trong ngự thư phòng, nhưng có ai biết, sau cánh cửa ngự thư phòng, bên trong là cảnh tượng gì?

"Tư Thiên Bắc, chàng còn như vậy ta sẽ thật sự tức giận." Mỗi một ngày, Phù Liễu đều bị Tư Thiên Bắc hôn bảy tám lần, môi sưng đỏ, lạnh giọng quát khẽ.

Tư Thiên Bắc vô tội chớp mắt, giọng điệu nghẹn ngào, "Rõ ràng là chính nàng đồng ý với ta, sao có thể đổi ý."

Phù Liễu luôn tự nói với mình, nhất định không thể mềm lòng, nhưng cứ nhìn thấy mắt hắn ửng đỏ, lại quăng mất điều này ra sau đầu, nghẹn nín thở, xoay quá đi không để ý tới hắn.

Rõ ràng hắn đã điểm huyệt của nàng, nàng mới không thể phản bác, vì sao hiện tại người có lý lại thành hắn?!

"Liễu Nhi ghét bỏ ta như vậy, vậy chúng ta thương lượng một chút, ta xem xong hai quyển sổ con, nàng hôn ta một cái được không?" Tư Thiên Bắc buông tấu chương xuống, buồn cười nhìn nàng giận mà không dám nói gì, làm ra bộ dáng mọi chuyện đã thương lượng xong, ôm chầm lấy eo nhỏ của nàng.

"Năm quyển." Mặt Phù Liễu bình tĩnh, lúc này không thèn nhìn hắn, tất nhiên đã có ý chí sắt đá.

"Vậy được rồi, nhưng nàng phải chủ động." Tư Thiên Bắc tỏ vẻ khó xử, mặt có ý nàng ăn hiếp ta.

"Được." Phù Liễu mím môi nhìn hắn, bị vẻ mặt của hắn làm tức giận, nhưng vẫn đồng ý.

"Vậy làm thử trước." Tư Thiên Bắc cười không đàng hoàng, chặn lời nói của nàng lại, đôi mắt đào hoa lóng lánh hơi híp lại, hắn tôn trọng Liễu Nhi, trước khi đại hôn tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng, nhưng, những chuyện thân mật thì không thể thiếu!

Mà Tư Thiên Hoàng thoát khỏi chính vụ vốn dĩ phải rất thoải mái, nhưng giờ phút này lại không quá thoải mái, không còn tư thái của hoàng đế, chỉ thấy hắn mặc cẩm bào màu vàng nhạt, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã* chạy nhanh về phía trước, gương mặt tuấn tú dính đầy mồ hôi đang rất vội vàng.

Hãn Huyết Bảo Mã*( tên một loại ngựa quý)

--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---

Gần một tháng không gặp, hắn thật sự chịu không nổi cuộc sống không có Ngâm nhi nữa, cho nên, hắn tùy ý một lần, đi tìm nàng, lộ trình mười ngày mà hắn chỉ dùng có sáu ngày, trên đường đi đã chết một con tuấn mã, thầm nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng.

Tối hôm nay, Tư Thiên Hoàng chạy suốt đêm đã tới được một thị trấn nhỏ, tìm được tửu lâu của Bạch gia, quản gia nhận ra tín vật của hắn, biết được là người nhà gia chủ của mình, liền an bài cho hắn vào ở sương phòng được chuẩn bị cho Bạch Thuật.

"Tiểu nhị, đêm nay có hoạt động gì sao? Thật náo nhiệt." Tư Thiên Hoàng tắm rửa để bớt mỏi mệt, nhìn qua cửa sổ thấy dòng người phía dưới náo động, sau khi xuống lầu tò mò hỏi tiểu nhị.

"Ôi, vị đại gia này không biết rồi, ở thị chúng ta, ngày này hàng năm chính là ngày nam nữ thổ lộ với nhau, những lời ngày thường không dám nói, đêm nay cũng có thể nói!" Tiểu nhị nói.

Tư Thiên Hoàng gật đầu, đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, xoay người đi vào trong phòng, lòng hiếu kỳ lại biến thành cô đơn, mở cửa sổ ra, nhìn trăng rằm, có chút buồn cười, cho tới bây giờ hắn không bao giờ ngồi ngắm trăng giống như đám thi nhân, hôm nay lại làm chuyện mà mình khinh thường nhất.

Cô đơn tựa vào cửa sổ, trong lòng càng nhớ Khúc Ngâm hơn, hận không thể lập tức đuổi tới bên cạnh nàng.

"Hoàng Thượng, nhiều ngày không gặp, vẫn bình an chứ?" Một giọng nữ u ám vang lên phía sau hắn, Tư Thiên Hoàng mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía sau đã thấy một nữ tử không biết đã xuất hiện từ khi nào.

Sắc mặt nữ nhân này trắng bệch, còn có khói đen lượn lờ xung quanh, y phục màu đen như quỷ, tóc dài không buộc lại, bay hỗn loạn phía sau.

"Trưởng Tôn Thanh Thanh." Tư Thiên Hoàng nhận ra nàng là Trưởng Tôn Thanh Thanh đã vô duyên vô cớ biến mất trong thiên lao, hơi hí mắt, nhìn nàng người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lòng sinh ra chút cảnh giác.

"Hoàng Thượng còn nhớ rõ ta, thật khiến ta được hoảng sợ." Trưởng Tôn Thanh Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói bén nhọn chói tai, mắt tỏa ra nỗi oán hận” Do đám người các ngươi, đều tại các ngươi, nếu không phải là các ngươi, ta vẫn là nữ nhi của phụ vương, vẫn là quận chúa cao quý, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà chỉ một câu nói của các ngươi đã có thể quyết định vận mệnh của ta, ta không phục!"

"Không phục? Ngươi muốn giết Tiểu Vũ là thật, có gì mà không phục?" Tư Thiên Hoàng lạnh nhạt nói.

Trưởng Tôn Thanh Thanh đột nhiên điên cuồng rống to, "Ta không phục, nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, dựa vào cái gì lại đoạt được Minh vương!"

"Một khi đã như vậy, người ngươi nên oán cũng là bọn họ, vì sao tìm ta?" Mắt Tư Thiên Hoàng lạnh hơn, điểm này hắn nghĩ mãi không thông.

Trưởng Tôn Thanh Thanh nghe vậy, mặt đột nhiên vặn vẹo, nếu nói là nói chuyện với Tư Thiên Hoàng, không bằng nói là đang tự lầm bầm lầu bầu, "Hắn nói, ta đánh không lại Minh vương, sau đó ta đã nghĩ, ta nhất định phải báo thù, hắn nói ta đánh thắng được ngươi, ta mới nghĩ, là ngươi hạ lệnh nhốt ta vào cái chỗ quỷ quái kia, cho nên giết ngươi trước cũng là lựa chọn không sai."

Kẻ điên.

Tư Thiên Hoàng vứt bỏ kết luận, thu ánh mắt lại, lạnh giọng hỏi, "Hắn là ai vậy?"

"Hắn là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần chờ chết!" Trưởng Tôn Thanh Thanh điên rồ lớn tiếng cười, hai tay ngưng tụ khói đen, đánh về phía Tư Thiên Hoàng.

Tư Thiên Hoàng mẫn cảm nhận thấy sự lợi hại của khói đen, cũng không dám lơi lỏng, ánh sáng xanh lượn lờ ở đầu ngón tay, bay ra khỏi mười đầu ngón tay, bao vây lấy khói đen.

Khói đen vốn đang hùng hổ đột nhiên lại giống như đụng phải khắc tinh, rung lên mãnh liệt, chẳng những không vọt tới phía trước, ngược lại còn lui ra phía sau.

Trưởng Tôn Thanh Thanh thấy vậy, sắc mặt thay đổi, khống chế khói đen, muốn nó đi về phía trước, nhưng khói đen vốn không nghe theo lời nàng, ánh sáng xanh tới gần, nó chỉ lo lui về phía sau.

Tư Thiên Hoàng nhíu mày, cảm thấy khói đen sợ thanh quang, muốn ăn nữ nhân này, rõ ràng không còn muốn tới giết hắn nữa, nhưng cũng không trách được nàng, dù sao hắn chưa dùng qua ánh sáng xanh này.

Mắt thấy khói đen muốn cắn nuốt mình, rốt cục Trưởng Tôn Thanh Thanh cũng biết sợ hãi, quát to một tiếng "Cứu mạng".

Tư Thiên Hoàng nguy hiểm hí mắt, điều động ánh sáng xanh chém về phía Trưởng Tôn Thanh Thanh, nhưng một làn khói đen từ dưới chân nàng bay lên bao vây lấy nàng, khói đen biến mất, chỉ để lại một cánh tay cụt, bóng dáng của Trưởng Tôn Thanh Thanh đã biến mất.

Tư Thiên Hoàng tiến lên xem xét cánh tay cụt, thấy nó chẳng những không có máu chảy ra, ngược lại còn có khói đen nhè nhẹ bay lên, máu thịt trên da đều biến thành màu đen, làm cho người ta sợ hãi, châm một ngọn lửa xanh lên, Diễndann[,lle>quý

Trưởng Tôn Thanh Thanh không đi tìm Tiểu Hoán, là vì có người nói cho nàng biết, nàng đánh không lại Tiểu Hoán, như vậy xem ra, Tiểu Hoán đã từng giao chiến với bọn họ, còn thắng, suy nghĩ một chút, trong lòng lại bớt lo lắng, tùy ý nhìn gian hàng bốn phía, dừng lại trước một một cửa hàng trang sức, nhặt một cây trâm gỗ màu tím lên, ném bạc cho tiểu thương liền đi.

Tư Thiên Hoàng nhìn cây trâm gỗ trong tay, rất mộc mạc và đơn giản, hắn lại thấy rất thuận mắt, nghĩ đến một năm ở chung với Ngâm nhi, tuy rằng cho nàng trang sức xiêm y không ít, nhưng cũng không phải hắn tự mình chọn, cây trâm gỗ hoa mai này, chính là vật đầu tiên hắn tự mình chọn cho nàng.

Nghĩ đến nụ cười của Khúc Ngâm, trên mặt Tư Thiên Hoàng lộ vẻ nhu tình, bất tri bất giác làm say tim của rất nhiều nữ tử trên đường, có vài cô nương lớn mật, tự đưa túi thơm mà mình may lại đây, Tư Thiên Hoàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình lại đột nhiên cảm nhận được có gì đó bay về phía mình, vươn tay phản kích theo bản năng, trực tiếp tiêu hủy túi thơm đó.

Đó cô nương quăng túi hương hoàn toàn sửng sốt, người bên cạnh cười, xấu hổ chạy đi.

Sau khi Tư Thiên Hoàng lấy lại tinh thần ới hiểu được mình làm cái gì, hơi nhíu mi, cũng không cảm thấy áy náy, hắn vốn không thích nàng ta, hủy cái túi thơm thì sao, chịu không nổi ánh mắt nhiệt liệt của người bên ngoài, hắn xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa rời đi, cuối cùng dừng lại trong một khu rừng nhỏ, dựa vào ngựa nghỉ ngơi một đêm.

Mà ở một chỗ khác của cánh rừng, Sở Thiên hữu lạnh lùng nhìn nữ nhân quỳ rạp xuống trước mặt mình.

"Ngay cả Tư Thiên Hoàng mà ngươi cũng không giết được sao?" Sở Thiên Hữu chán ghét nhìn nàng, nhìn thấy nàng mất đi cánh tay, đau đến trên phát run, càng thêm chán ghét.

"Hắn, hắn có thể sử dụng một loại ánh sáng xanh, khói đen của chúng ta, sợ nó." Trưởng Tôn Thanh Thanh đau đến rên rỉ, tay run lên tự chữa thương cho mình, hiện tại không biết nàng đã giống cái dạng gì rồi, cho dù bị thương cũng không đổ máu, tuy rằng nhìn nàng người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng so với trước kia thì nàng mạnh hơn nhiều rồi, chuyện này khiến nàng rất vừa lòng.

--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---

Mặt Sở Thiên Hữu ngưng trọng, Tô Tiểu Vũ có thể khống chế khói đen, giết Tô Nghệ Tuyền, Tư Thiên Hoàng có được sức mạnh mà khói đen e ngại, thiếu chút nữa cũng giết luôn Trưởng Tôn Thanh Thanh, hắn còn tưởng rằng khói đen này rất lợi hại, so với người khác cũng chỉ là thứ vô dụng!

"Hừ, ngươi chỉ hiểu chút bề ngoài, cũng dám khinh thường khói đen của ta?" Không biết khi nào mà hắc y nhân đã xuất hiện ở phía sau Sở Thiên Hữu, châm chọc nói.

Sở Thiên Hữu kinh sợ, cũng lười ngụy trang, "Nhưng nó thật sự không thể gây thương tổn cho Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, cho dù ngươi muốn ta ngăn bọn họ lại, ta cũng đánh không lại bọn họ, lấy cái gì để ngăn chặn."

"Không cần dùng phép khích tướng." Hắc y nhân hừ lạnh, nhìn ra xa, thật lâu sau, mới đè nặng cổ họng nói, "Nếu ngươi có thể khiến mình ngập cảm giác giết chóc, tu luyện trong oán hận, khói đen mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất."

"Nhớ kỹ, không được giết bọn họ, chỉ ngăn cản, ta sẽ từ một nơi bí mật gần đó để nhìn các ngươi, nếu các ngươi muốn giết bọn họ, ta sẽ giết các ngươi trước!" Giọng nói khó nghe của hắc y nhân lại vang lên, người đã biến mất tại chỗ.

Hừ, nếu sức mạnh của ta đủ lớn, còn e ngại ngươi sao?

Sở Thiên Hữu đã biết phương pháp tu luyện, tâm đã rục rịch, khí thế kiêu ngạo hơn không ít, thản nhiên nhìn Trưởng Tôn Thanh Thanh một cái, xoay người rời đi, về tới phòng nhỏ gửi khói đen.

"Ngươi đã trở lại." Mặc Vân Vũ lẳng lặng ngồi trước khói đen, si ngốc nhìn Sở Thiên Hữu.

Trong mắt Sở Thiên Hữu hiện lên vẻ châm chọc, lại không cự tuyệt nàng ta ôm ấp mình, cúi người thuận thế hôn nàng, tay cũng tác loạn trên người nàng.

"Uhm... Thiên Hữu..." Mắt Mặc Vân Vũ đầy khói đen, chủ động cởi quần áo, trong mắt lộ vẻ lưu luyến si mê, sau khi nàng tỉnh lại, nam nhân thứ nhất nhìn thấy chính là Sở Thiên Hữu, vẻ tuấn mỹ của hắn không hề thua kém Tô Tiểu Vũ bất nam bất nữ, cũng có khí chất nam tử mà nàng yêu thích, liếc mắt một cái nàng liền yêu nam nhân này.

"Ta đưa ngươi về Lăng quốc, cho ngươi làm thái tử phi của ta." Sở Thiên Hữu thô bạo hôn môi nàng, thấp giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, giống như nổi lên âm mưu rất đnág sợ.

Với hắn mà nói, ngoại trừ việc Mặc Vân Vũ có thể giải quyết nhu cầu cho hắn, cũng có thể hỗ trợ hắn, dù sao hiện tại, chỉ có nàng mới đứng cùng một thế giới với hắn.

Mặc Vân Vũ thẹn thùng, nhưng trên mặt tái nhợt không có chút máu, nghe được của lời hắn nói, thẹn thùng gật đầu, nhưng không nhìn thấy vẻ âm ngoan trong mắt hắn.

"Một ngày nào đó, chúng ta sẽ giết bọn họ." Trong mắt Sở Thiên Hữu ngập sự oán hận, dùng sức đẩy Mặc Vân Vũ té trên mặt đất, như làm nhục mà giữ lấy nàng, mà trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của Tô Tiểu Vũ, vẻ trong mắt lạnh nhạt dần dần biến thành si mê.

Mặc Vân Vũ nghĩ vẻ si mê đó xuất hiện vì nàng, vui vẻ nở nụ cười, hạnh phúc nhắm hai mắt lại...

Hắc y nhân lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, mắt lạnh nhìn cảnh tượng mất hồn bên trong, ném mũ xuống cười lạnh, dục vọng, thù hận, phẫn nộ, mỗi một thứ đều mê người, ngon miệng như vậy...

Thâm trầm hít một hơi, hắc y nhân hóa thành khói đen rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc