[ÂN TÔN] CỘNG QUÂN THỬ DẠ TU TRẦM TÚY



Hài tử cãi nhau đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một viên đường, một khỏa hồ lô là có thể khiến các bé hòa hợp.

Mà muốn dụ dỗ Hình Tiểu Du đang giận dỗi còn đơn giản hơn, Ân Tiểu Ma nói đến đồ đệ, Hình Tiểu Du hết sức tự nhiên kéo hắn lên: Sau đó dạy đồ đệ như thế nào, đùa giỡn đồ đệ như thế nào, từ trong tay người khác đoạt đồ đệ như thế nào, Ân Tiểu Ma ở bên nghe được dở khóc dở cười.
"Tiểu Du, ngươi dự định nhìn chằm chằm một nữ nhân ba năm, lại tiếp tục nhìn chằm chằm một tiểu oa nhi ba năm"
Hình Tiểu Du nghiêm túc gật đầu.
"Sư phụ ta nói đều rất chuẩn, ngươi không cần thiết chờ sáu năm lâu như vậy, không ai sẽ giành đồ đệ vời ngươi."
Hình Tiểu Du lắc đầu: " Đồ đệ của ta dễ thương như vậy, làm sao có thể không ai giành giật"
"Vậy ngươi sẽ chờ hắn sinh ra từ trong bụng mẹ đến mấy tháng sao, làm chi mà phải chờ lâu như vậy?"
"Ta muốn nhìn đồ đệ của ta sinh ra như thề nào." Hình Tiểu Du suy nghĩ một chút:" Đồng thời, hài tử quá nhỏ không thể rời xa phụ mẫu, nếu không sẽ rất đáng thương"
Ân Tiểu Ma biết hắn nhớ tới phụ mẫu của chính mình, thoải mái giống như ôm hắn một cái.

Nhưng...Vừa nhìn chăm chú nữ nhân vừa nhìn chăm chú tiểu hài tử, Tiểu Du lúc đó đều một trăm tuổi.

Chẳng lẽ sẽ không sẽ không cảm giác mình như...Ân Tiểu Ma suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy, một lão đầu một trăm tuổi nhìn chằm chằm một cô nương đã kết hôn ba năm lại tiếp tục nhìn chằm chằm một búp bê bú sữa mẹ, rồi cai sữa, học nói chuyện, học đi ba năm, mặc kệ như thế nào, loại hành vi này đều vẫn là rất biến thái!

Ân Tiểu Ma lắc đầu:" Tiểu Du, ta đi thăm sư phụ một chút, ngươi đợi ở trong phòng đừng đi đâu." Hắn và Tiểu Du ở đây nói hơn nửa ngày, nói đến đi nhà xí cũng đều quay về.

Coi như là rớt xuống hầm cầu cũng nên bò dậy.
"Ta cùng đi với ngươi." Hình Tiểu Du lôi kéo áo của hắn, lộp bộp mở miệng, có vẻ có chút sợ.
Ân Tiểu Ma suy nghĩ một chút:" Vậy ngươi phải đi theo ta, chừng lạc." Tiểu Du đối với nơi này, cuộc sống không quen,chỉ biết duy nhất hai người, mình và Ngân yêu vương, có chút sợ là đúng.
Hình Tiểu Du gật đầu.
Hai tiểu hài tử chắp tay, đang chuẩn bị ra ngoài, thì cửa mở.

Ngân yêu vương hơi lộ ra chút mệt mỏi đi đến.
Rõ ràng là lúc đầu đều mang mặt nạ giống như nhau, chẳng biết tại sao, hai hài tử cảm thấy từ trên người hắn uể oải sâu đậm, phảng phất có cái sự việc gì đó không muốn phát sinh cuối cùng vẫn xảy ra.

Tiểu hồ ly ngồi xổm trên đầu vai hắn, lè lưỡi liếm tóc mai hắn, giống như an ủi.
Ngân yên vương cúi người, đem hai hài tử ôm thật chặt vào ngực, Ân Tiểu Ma cảm giác được, cánh tay hắn đang run rẩy.

Ngẩng đầu, muốn hỏi cái gì đó, lại vừa vặn thấy Ngân yêu vương đỏ viền mắt.

Trong nháy mắt, tất cả ngôn ngữ đều chắn toàn bộ lại.
Ngày hôm đó, thành Trường An không còn truyền đến tin tức phương xa, mà ở phương xa, cũng đã truyền ra, Chu Ôn phế bỏ Lý Chúc, tự xưng đế, xây dựng thủ đô.
Công nguyên năm 907 ngày 12 tháng 5, ngày ta ngươi lần đầu gặp, theo đó một vương triều bắt đầu bị tiêu diệt.
Đảo mắt liền đến 12 năm sau.
"Chờ một chút!" Triển Chiêu hô ngừng, " Vì sao thoáng cái đã đến 12 năm sau? Trung gian đâu? Ngân Yêu Vương tại sao phải khóc? Hoàng đế thay đổi thì phải giới nghiêm toàn thành, tại sao các ngươi phải đi ra, không cần công văn sao? Ngoại công, ngươi nói cũng quá mức tùy ý đi."
"Ta cũng không biết Ngân Yêu Vương vì sao khóc" Ân Hậu nhìn trời: "Hắn lớn hơn ta đến một trăm tuổi a, chuyện của hắn ta sao có thể biết rõ toàn bộ? Bất quá các ngươi có nhớ rõ ở tại Nam An tự đã thấy một pho tượng không, cái khăn Hoàng Sơn Vân Hải Đồ kia, từ ngày đó, hắn vẫn sử dụng."
"Có phải khóc vì một người quan trọng đã chết a?" Bàng Dục vuốt cằm suy nghĩ: "Hoàng Sơn Vân Hải Đồ....!Có, có phải là Phá Hồn Đao Hoàng Thạch Hải kia"
"Không có khả năng!" Mọi người đều lắc đầu: "Là Hoàng Thạch Hải nói Thiên Tôn và Ân Hậu đều không thể thu nhận được.

Khả năng lớn nhất có thể là Lý thúc thúc thần bí kia, hắn nói mình là hậu nhân của Lý Thuần Phong, thế nhưng hậu nhân của Lý Thuần Phong không nhất thiết không phải là hậu nhân Lý Đường.


Nếu như lúc đó triều Đường bị diệt, Lý thúc thúc kia hy sinh cho tổ quốc, dù là Ngân Yêu Vương cũng chỉ là có thể thấy không thể cản."
"Cũng không phải hắn" Ân Hậu lắc đầu, "Sau đó Tiểu....!sau đó ta còn gặp lại hắn"
Ân Hậu đem khả năng lớn nhất bác bỏ, mọi người biểu thị tâm tư Ngân Yêu Vương quá khó đoán, không đoán nữa.

Nhưng "Sau đó Tiểu...." Tiểu cái gì? Tiểu Du, Tiểu Ma hay là Tiểu gì? Nói thì không nên chỉ nói phân nửa a, cảm giác bị treo một nửa thật quá khó tiếp thu rồi.
"Vì sao nhất định có người chết?" Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi.
Triển Chiêu tiến đến trước mặt bé: "Tiểu Tứ Tửngươi biết cái gì có phải hay không?" Tiểu Tứ Tửsuy cho cùng cũng là Tiểu Ngân Yêu Vương, nếu như là chuyện của Ngân Yêu Vương, so với bất kì ai Tiểu Tứ Tửcàng rõ ràng hơn.
"Biết cái gì?" Tiểu Tứ Tửphùng má, không biết tại sao, Miêu Miêu trợn to mắt nhìn qua càng ngày càng giống mèo, hắn tốt nhất là "Meo meo" hai tiếng nha
"Biết Ngân Yêu Vương vì sao khóc a, không phải là người quan trọng chết, vậy sẽ là nguyên nhân gì?"
"Ừ, cãi nhau" Tiểu Tứ Tửvạch ngón tay đếm: "Ân Ân và Tôn Tôn cãi nhau, Tôn Tôn sẽ khóc, cha và Cửu Cửu cãi nhau, Tiểu Tứ Tửcũng sẽ khóc.

Yêu Yêu chắc cũng là cãi nhau với ai a"
"..." Quả nhiên là sẽ biết a, Triển Chiêu đỡ trán: "Vì sao Ngân Yêu Vương gọi là Yêu Yêu"
"Ngân Ngân và Ân Ân rất giống nhau, Vương Vương và Hoàng Hoàng cũng rất giống, không ai gọi Yêu Yêu" Nói xong Tiểu Tứ Tửgật đầu mạnh mẽ.
"Nguyên nhân khóc có đến vài loại, không thì Tiểu Tứ Tửném tiền đồng?" Bàng Dục nghĩ kế.
"Ném tiền đồng?" Thiên Tôn ngửa mặt suy nghĩ một chút, cọ cọ Ân Hậu: "Lão quỷ, có thể được sao? Ân Hậu có chút do dự: "Ko rõ ràng lắm...." Tuy rằng qua nhiều năm như vậy hắn và Thiên Tôn vẫn muốn biết Ngân Yêu Vương ì sao lại khóc, nhưng sợ là chuyện cũ thương tâm, vẫn không có hỏi.
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: "Tiểu Tứ Tửkhông phải là Tiểu Ngân Yêu Vương sao? Vì sao không được?"
"Bởi vì chưa từng có Ngân Yêu Vương đời sau coi số mạng cho Ngân Yêu Vương đời trước, cho nên không biết có được hay không?" Có Ngân Yêu Vương đời kế tiếp thì, Ngân Yêu Vương đời trước cũng không biết ở đâu, còn nghĩ đến tính cái gì.

"Thử xem sao" Triển Chiêu móc ra một đồng tiền cho Tiểu Tứ Tử: "Ngược lại án tử gần đây nhất, coi như ngoạn a.

Tiểu Tứ Tử, ngươi xem thử, có đúng là cãi nhau hay không a? Mặt chính là đúng, phản diện thì không"
"Nga" Tiểu Tứ Tử nhận tiền đồng, cố sức ném đi.
...
Bàng Dục không nói gì nhìn Bao Duyên: "Khai Phong Phủ đã nghèo đến chim cũng đoạt tiền đồng a?"
"..."
"Lão gia tử, tiền đồng bị chim đoạt đi, là mặt chính hay phản?"
Ân Hậu nhìn chim đã đoạt tiền đồng, đột nhiên cười: "Bàn (béo) oa, vừa tung tiền đồng thì đang suy nghĩ gì?"
Tiểu Tứ Tửmiệng méo xẹo, Bàn oa....!Ân Ân rõ ràng khi còn bé chính là một viên tròn, vì sao vẫn gọi mình là Bàn oa?
Triển Chiêu nhãn thần sáng ngời, đều đã quên, thời gian Tiểu Tứ Tửném tiền đồng thường thất thần, ít nhất phải ném ba lần mới được.
Tiểu Tứ Tửngửa mặt, nhìn con chim tiêu thất trên trời.

Hắn vừa nghĩ, nghe nói Yêu Yêu để cứu Tôn Tôn hao phí trăm năm công lực, không biết sau lại thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi