ẨN TRUNG

Ảnh hưởng của đợt phong ba này kéo dài tới tận nửa tháng.

Ngay hôm xảy ra chuyện phải tới đồn công an ghi biên bản, hai bên suýt chút nữa đã đánh nhau. Ngày hôm sau cả trường học đều biết việc này, bởi vì lúc ấy có người qua đường đã quay video, mức độ lan truyền rất rộng, những người phụ trách hai trường trung học số Một và trường trung học số Mười Lăm đã sắp xếp thời gian đi hòa giải, mang theo học sinh tới gặp mặt nói chuyện.

Cũng may chuyện xảy ra ở ngoài trường, trên camera ẩn không quay được rõ ràng, chứng nhân cũng không thể miêu tả rõ ràng toàn bộ quá trình, hơn nữa khẩu cung cả hai bên đều xác nhận Đường Chung không tham dự đánh nhau, dựa theo giám định thương thế của bệnh viện đã khiến cho mọi người đều cảm thấy nghi hoặc —— một beta sao có thể đánh cho ba alpha sưng mặt sưng mũi, trong khi mình chỉ chịu chút vết thương ngoài da?

Doãn Kham trả lời: “Do bọn họ gà.”

Ba tên đối diện không phục: “Ai gà? Mày có gan thì nói lại xem!”

Doãn Kham: “Bọn mày gà.”

Đối diện lập tức xắn tay áo: “Đừng ở đây mà nói nhiều, mau ra ngoài đánh một trận đi!”

Một bên trầm ổn như núi, một bên một câu khiêu khích đã tức giận, hoàn toàn phù hợp với miêu tả “Do khiêu khích bằng lời nói nên gây ra xung đột.”

Thấy ba người kia cứ nhảy nhót tưng bừng, ngoại trừ trông hơi thảm chút thì không còn chỗ nào khác lạ, hơn nữa ấn tượng sẵn có của mọi người đối với alpha là rất cường tráng, bên ngoài đã có thông tin “Ba alpha bắt nạt một beta” làm tiêu đề, mấy người phụ trách tính toán, quyết định vẫn nên giải quyết riêng việc này, miễn cho lại sinh thêm chuyện mới, đến tai hiệp hội bình quyền thì sẽ không kết cục tốt.

Ba người kia có nỗi khổ khó nói, thừa nhận thì thực sự nuốt không trôi cơn giận này, mà không nhận thì sẽ bị nói là “Ba alpha đánh không lại một beta”, hung dữ trừng Doãn Kham vài lần, trước khi đi còn dọa anh nên cẩn thận, sau đó nén ấm ức rời đi.

Việc này không những kinh động tới trường học mà còn kinh động tới phụ huynh. Mẹ của Doãn Kham Lâm Ngọc Xu tranh thủ đến trường học một chuyến, trầm mặt nghe thầy Tôn nói rõ chuyện, hỏi: “Có cần bồi thường gì không?”

Thầy Tôn lật báo cáo kiểm tra ra: “Hai bên đều bị thương, thương thế tầm trung… Hẳn là không phải bồi thường gì.”

Lâm Ngọc Xu gật đầu đứng lên: “Vậy tôi đi trước, nếu có chuyện sẽ liên lạc lại.”

So với Lâm Ngọc Xu lạnh nhạt cho qua, phản ứng của bà nội Đường Chung lại có tình người hơn nhiều. Nghe thầy Tôn kể sơ qua chuyện xảy ra, bà lập tức lau nước mắt khóc lên, vất vả lắm mới yên lòng bèn xin gặp học sinh tên Doãn Kham kia, nói muốn tự mình cảm ơn anh.

Doãn Kham cảm thấy không cần thiết, cũng không muốn được nhìn như anh hùng dũng cảm chịu đứng ra. Cuối cùng vì không chịu nổi khẩn cầu của Đường Chung, dùng mười quả trứng vịt muối làm điều kiện trao đổi, bị bà nội Đường đứng trước cửa phòng học kéo tay khóc sụt sùi gọi “Con ngoan” mãi.

Nguyên nhân chính là như vậy, chuyện vốn nên xử lý âm thầm lại lưu truyền trong lớp 11-3 đến mức sôi trào, sau đó lan ra toàn bộ khối mười một, cuối cùng toàn bộ học sinh trong trường đều biết. Doãn Kham muốn khiêm tốn cũng không được, mấy ngày sau đó mỗi khi nghỉ giữa giờ đều có học sinh lớp khác chạy đến ngó nghiêng trước cửa lớp 11-3, nhìn thấy beta có thể đánh ba alpha trong truyền thuyết rồi thì càng không thể bình tĩnh.

Hôm nay Doãn Kham đến lớp học, móc trong gầm bàn ra một xấp thư dày cộm, tất cả đều là thư tình, thơ hiện đại văn xuôi hay ẩn dụ mấy lời sến súa gì cũng có, sau khi cả lớp kinh ngạc không thôi thì toàn trường đều biết, chưa đầy một buổi sáng, trên diễn đàn trường đã có người đẩy Doãn Kham lên thành hot boy.

Đường Chung nghe thấy việc này thì vừa mừng thay cho anh vừa cảm thấy khó chịu, cùng Thái Hiểu Tình quẹt điện thoại di động lướt diễn đàn xem, nhìn thấy ảnh chụp Doãn Kham trong lần hội thao trước cũng bị đăng lên, bất mãn lầm bầm nói: “Biết vậy đã đã đem tấm này cũng…”

Thái Hiểu Tình nghe không rõ: “Cũng cái gì?”

Đường Chung vội giả ngu: “Không có gì không có gì.”

Nhưng mà qua lần đánh nhau này, chút vướng mắc của bạn thân Tô Văn Uẩn đối với Doãn Kham cũng mất, đặc biệt là sau khi thấy lòng bàn tay anh đầy vết sẹo, cảm động đến mức suýt khóc cùng bà nội Đường, kéo tay Đường Chung nói: “Giao cậu cho cậu ta là tớ an tâm rồi.”

Đường Chung mặt ngoài đầy dấu chấm hỏi, trong lòng thầm cười trộm, ỷ vào không ai nghe thấy mà đánh bạo nói thầm —— vậy để tớ đi cùng cậu ấy đi!

Tuy nói bạn bè không cần khách khí, nhưng Đường Chung sau này vẫn sử dụng hành động để thay lời cảm ơn đối với chuyện dẹp loạn.

Trước tiên là cẩn thận muối trứng vịt. Vì để không làm hỏng vỏ trứng trong quá trình vận chuyển, Đường Chung đến chợ bán sỉ mua một chiếc hộp xốp, tự mình khoét mười cái lỗ để đựng trứng, sáng sớm mang đến trường học bỏ vào gầm bàn Doãn Kham rồi đóng lại, bỏ đến mức kín gầm, người khác muốn đưa thư tình cũng không còn chỗ để.

Sau đó giải quyết chiếc yoyo bị rơi hỏng kia. Bị vỡ thành như vậy sửa rất khó khăn, hơn nữa Đường Chung nghĩ tới thứ này đã chạm vào đầu tên lưu manh kia liền hoảng sợ, trước tiên dùng xà phòng chùi rửa qua bảy, tám lần, xác nhận không còn chút mùi nào của tên alpha chết tiệt kia, mới mang đến con hẻm nhỏ gần sông Long Tàng tìm ông lão đã giúp cậu sửa gương.

Ông lão nhìn thấy Đường Chung thì vui lắm, tự giới thiệu mình họ Hà, còn lấy ra một bức ảnh cho cậu xem: “Đây có phải hoa đông thụ mà con nói không?”

Đường Chung nhìn nó, đóa hoa nhỏ trắng có bốn cánh, nhụy hoa vàng nhạt, vỗ tay nói: “Không sai, đúng là nó rồi!”

Ông Hà đeo kính mắt kiểm tra trạng thái của yoyo, nói nếu như nhất định phải sửa thì có thể thử làm mới quét sơn lên, vừa có thể che đi vết nứt, lại có thể tăng độ thẩm mỹ.

Đường Chung liền hỏi cụ thể quy trình và nguyên liệu cần thiết, tự mình đi mua một thùng sơn màu xanh lam cùng chổi quét loại nhỏ, xắn ống tay áo lên bắt đầu làm.

Làm thì không khó, nhưng người mới tập sơn sẽ quét không đều, bên đậm bên nhạt, làm sao bây giờ? Vậy sơn thêm mấy lớp đi, có thể miễn cưỡng cân xứng.

Vì vậy Doãn Kham nhận được chiếc yoyo đã qua sửa chữa lớn hơn hẳn một vòng, còn nặng hơn không ít, quăng ra cũng không linh hoạt như trước, cần thời gian để làm quen.

Vào lúc nghỉ giữa giờ, Doãn Kham cầm lên thưởng thức, Hạ Gia Huân quay lại thấy thì nhịn không được mà phỉ nhổ: “Yoyo này xấu quá, mấy cái bán chỗ phòng thực nghiệm cạnh cổng trường tiểu học còn đẹp hơn.”

Doãn Kham thầm nói đây chính là loại bán trước cửa kia, chẳng qua là đã quét thêm mấy tầng nước sơn.

Tự dưng nghĩ đến khuôn mặt bôi trét đầy màu lòe loẹt của Đường Chung, Doãn Kham cong môi nở nụ cười: “Không xấu, rất đẹp.”

“Ấy anh Doãn, trên ống tay áo của anh có gì thế?” Hạ Gia Huân lúc này mới phát hiện trên tay áo đồng phục của Doãn Kham thừa ra một miếng thêu, tò mò thò tay sờ thử, “Mới thêu à?”

Doãn Kham nghiêng người tránh đi, không để cậu ta chạm vào.

Anh theo bản năng không muốn người khác chạm vào bông hoa trắng được thêu trên áo anh, khuôn mặt vừa rồi còn cười đã chuyển thành âm trầm: “Không có gì, đừng chạm vào.”

Vì để kiếm tiền sinh hoạt, Đường Chung vẫn phải tiếp tục dán màn hình điện thoại.

Ngoại trừ bà nội cùng Tô Văn Uẩn, đến cả Doãn Kham không hay xen vào chuyện người khác cũng không đồng ý cho cậu tiếp tục mở sạp. Lý do rất đơn giản: “Cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng có chuyện.”

Đường Chung lại không để ý lắm. Người kia còn sợ cậu hơn cả, năm đó chẳng qua cậu chỉ dội một xô nước lạnh lên đầu, cầm lấy dao gọt hoa quả chĩa vào cổ mình là đã dọa người kia sợ tới mức lập tức đồng ý thả cậu đi, lúc này gã bị Doãn Kham đánh thành như vậy, làm gì có gan quay lại?

Đường Chung cợt nhả nói: “Sớm muộn cũng có chuyện, vậy để tôi đi vào giữa trưa nhé.”

Doãn Kham không còn gì để nói với logic không chê vào đâu được này, bèn đi theo cậu.

Buổi trưa thứ sáu, sau khi ăn cơm trưa, Đường Chung gánh gia sản của mình đi tới đường núi Mai trên cầu Trời.

Lần trước đánh nhau làm hư chiếc đèn LED mới mua của cậu, cũng may mặt trời giữa trưa không cần đèn chiếu sáng, Đường Chung không mua cái mới, chỉ dùng đinh sửa lại chiếc bảng bị rơi hỏng.

Cầu Trời ban ngày có ít người qua lại hơn hẳn buổi tối, việc làm ăn kém xa mấy hôm trước, trong lúc rảnh rỗi, Đường Chung bèn lấy máy ghi âm ra bật nút nghe nhiều lần. Bây giờ vài đoạn ghi âm này đã thay hẳn tiếng phát thanh vào buổi đêm mà cậu yêu tha thiết, cậu cũng tràn ngập tự tin đối với tật xấu bị ngọng l, n.

Cũng không phải là có lòng tin với mình, chủ yếu là giọng Doãn Kham quá êm tai. Trước đây nghe tiếng anh trước khi ngủ là vì để thôi miên, bây giờ càng nghe càng tỉnh táo, bị giọng nói lười biếng trầm thấp kia khiến cho mất ngủ đến lăn qua lộn lại, vậy mà dừng không được, cứ như có một bàn tay điều khiển cậu không ngừng ấn nút lặp lại.

Hậu quả của việc không tiết chế là mấy nút bấm trên máy ghi âm bị cậu đè đến mức lỏng ra, trở nên khó bấm, có lúc ấn một hồi lâu vẫn không phát ra tiếng.

Đường Chung liền thừa dịp không có khách mà cầm tua vít tháo máy ghi âm ra, không ngờ cấu tạo bên trong phức tạp hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, trong quá trình sửa không biết động phải mạch nào, đậy vỏ ngoài lên, dù ấn phím nào đều không phát ra tiếng.

Đường Chung khóc không ra nước mắt, hận không thể quay về nửa tiếng trước cột bàn tay ngu ngốc của mình lại.

Lần này nghe không được, càng nghe không được lại càng muốn nghe, Đường Chung khó chịu không thôi, cầm di động lên gửi tin nhắn cho Doãn Kham: [Cậu còn nhớ lần trước ghi âm tiếng anh cho tôi không~?]

Nghĩ lại vẫn là xóa đi, đổi thành: [Hôm nay cậu có rảnh không~?]

Lại cảm thấy mình như vậy là quá mức dính người, sẽ phiền đến người ta, lại xóa đi, trên màn hình chỉ còn thừa lại chữ “Cậu”.

Nghĩ tới nghĩ lui không biết nên gửi gì mới tốt, Đường Chung đỏ mặt vùi đầu vào khuỷu tay, thầm nghĩ mày sao vậy hả Mộc Đông Đông, một ngày không gặp người ta thì không chịu nổi?

Nghĩ đến giọng nói của Doãn Kham, khuôn mặt thâm thúy kia, còn có ánh mắt nhàn nhạt liếc qua của anh, thậm chí là dáng vẻ đút hai tay vào túi giả ngầu, Đường Chung cảm thấy tim đập mạnh hơn, hơi thở cũng trở nên nóng cháy.

Còn có mùi hương thiên nhiên như có như không trên người Doãn Kham, rõ ràng là mằn mặn mang chút vị đắng, chan chát lại ẩm ướt, Đường Chung lại cảm thấy rất dễ chịu, nổi lên niềm yêu thích khó giải thích được, không nhịn được muốn lại gần.

Ngày đó Doãn Kham bị thương chảy máu, mùi hương trở nên cực kỳ nồng, lúc đó Đường Chung chỉ lo quýnh lên không để ý, về sau nhớ lại mới hối hận không nhân cơ hội mở mang tầm mắt mà ngửi, bây giờ sắp quên mất rồi, muốn tìm đồ có mùi vị tương tự thay thế cũng không được.

Trông như một tên biến thái vã muốn chết vậy —— Đường Chung chôn mặt càng thấp hơn, thầm mắng mình trong lòng.

May mà Doãn Kham không biết.

Dì bán trang sức mở sạp bên cạnh không rõ ra sao, tiếp lời nói: “Nhóc con này, bạn trai cao to đẹp trai kia của cháu sao hôm nay không tới?”

Bạn – trai…

Nghe tới danh xưng này, cả người Đường Chung mãnh liệt rung động, trong nháy mắt cơ thể như bị cởi nút thắt nào đó, nhiệt độ ngoài thân tăng lên theo từng giây, ngoại trừ nóng, còn có một loại khát vọng khôn kể tuôn trào bốc cháy từ tận sâu thẳm.

Đường Chung như bị một ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt, miệng khô lưỡi khô, lượng nước trong thân thể cứ như theo không khí lượn lờ bốc hơi lên.

Cậu nuốt nước miếng một cái, kéo khóa áo, vòng tay ra sau gáy sờ vào tuyến thể mềm mại hơi nhô lên, sờ một lúc thì biến thành gãi.

Ngứa quá… Muốn có người đến cắn một cái.

Ý nghĩ xuân sắc có diễn biến đến mức độ như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dù Đường Chung có ngu ngốc đến mấy cũng chưa đến nỗi không biết chuyện gì xảy ra.

Cảm giác quái lạ quen thuộc này, rõ ràng là cơn khô nóng của kỳ phát tình.

Kỳ phát tình vốn nên xuất hiện vào tháng sau của cậu lại đến sớm.

Tác giả có lời muốn nói: Cả ngày ở cùng với một A cao to mạnh mẽ, không tới sớm mới là lạ _(¦3」∠)_

********************

Lời editor: Vã chồng quá em ơi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi