ÂN TỨ

Khi Trình Hàn Lang đến nhà Ngô Ngọc, Ngô Ngọc ngồi một mình bên đầu giường không biết đang làm cái gì, trên mặt mang theo nụ cười, miệng thì thà thì thầm gì đó. Trình Hàn Lang nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng vẫn là xót xa, trong thoáng chốc bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, bộ dáng cô khi ấy vui vẻ mà đơn thuần thế nào, cười hỏi hắn có còn nhớ cô không, bây giờ, lại trở nên sa sút như vậy, hết thảy điều này, rốt cuộc là lỗi của ai.

"Ngô Ngọc!" Trình Hàn Lang kêu lên một tiếng từ xa.

Ngô Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Trình Hàn Lang nở nụ cười một hồi, trong chốc lát tâm tình đã mất không chế mà đứng lên, nhào về phía Trình Hàn Lang, trên mặt mang biểu tình hung tợn. Trong lòng Trình Hàn Lang cả kinh, gắng gượng để khiến cô ổn định lại, không biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.

"Anh tới làm gì? Anh mà cũng xứng đến đây? Tôi nhìn thấy anh thì liền chán ghét, anh đi đi, có bản lĩnh thì đừng đến gặp tôi." Ngô Ngọc hung dữ mắng chửi, còn kèm theo những quả đấm đùng đùng. Chờ đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cô quen thuộc nhất trên đời, bỗng nhiên cô lập tức tháo xuống toàn bộ lớp ngụy trang.

Từ điên cuồng đến yếu đuối chỉ là chuyện trong nháy mắt, Ngô Ngọc thoáng cái đã yếu đuối trong lòng Trình Hàn Lang, ôm hắn nghẹn ngào khóc.

"Em biết anh sẽ đến gặp em mà, em biết anh không nỡ bỏ em đâu, hôm đó anh bảo em cút đi em thật ự rất đau lòng rất đau lòng, Hàn Lang, anh hối hận rồi đúng không? Anh phải nói với em anh sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, em mới tha thứ cho anh, không bao giờ cãi nhau với anh nữa."

Trình Hàn Lang lẳng lặng đẩy cô ra, Ngô Ngọc không thể tin mà nhìn hắn, Trình Hàn Lang vẫn mang theo biểu tình như từ khi vào cửa, không có một chút gợn sóng.

"Ngô Ngọc, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, em đã không phải là em của ba năm trước đây, anh cũng không phải là anh của ba năm trước đây, cứ như vậy đi, đừng tiếp tục dây dưa nữa, em sẽ có lựa chọn tốt hơn cho mình, anh không thích hợp với em."

"Hôm nay anh tới đây chính là để nói với tôi những thứ này?" Ngô Ngọc khóc rống lên, "Anh quá độc ác, Trình Hàn Lang! Anh đã quên anh từng nói gì với tôi sao? Anh nói anh vẫn sẽ yêu tôi, anh nói mặc kệ tôi có bị sỉ nhục hay không anh cũng sẽ không quan tâm, anh nói anh vẫn sẽ bên cạnh tôi.. Thì ra, tất cả đàn ông đều như nhau, gặp một người thì yêu một người, ném người này rồi lại vứt người kia, căn bản sẽ không đem những lời từng nói trước kia đặt trong lòng, tôi thật là ngu, thật là ngu mà..."

Ngô Ngọc ngồi dưới đất khóc lóc, Trình Hàn Lang mở miệng nói về phía cô: "Đã từng, tôi đã từng nghĩ sẽ ở bên cạnh cô cả đời, bởi vì sơ suất của tôi mà cô phải chịu oan ức quá lớn, tôi cho là tôi có trách nhiệm phải che chở cô. Thế nhưng, Ngô Ngọc, cô chưa từng chịu oan ức gì, nhưng cô lại tạo ra cho người khác một tai họa khổng lồ, cô có bao giờ nghĩ tới cô thật sự đáng giá với phần tình yêu này sao?"

Ngô Ngọc nghe được lời nói này của Trình Hàn Lang, bỗng chốc ngưng khóc, sững sờ nhìn Trình Hàn Lang một hồi, sau đó lảo đảo đứng lên, cầm lấy cánh tay Trình Hàn Lang vội vàng nói: "Anh đừng nghe người khác nói bậy, không phải đâu... không phải... như vậy... Em thực sự bị thương mà, vì sao anh thà rằng tin tưởng người khác cũng không chịu tin em?"

Trình Hàn Lang cười khổ một cái, cúi đầu nhìn Ngô Ngọc. "Ngô Ngọc, tại sao đến bây giờ cô còn phải nói như vậy, chẳng lẽ cô thật sự muốn khiến tôi hổ thẹn vì sự lựa chọn ban đầu của mình sao? Nếu như cô không muốn để tôi coi thường cô thì cô hãy đứng lên thẳng thắn mà thừa nhận chuyện mình đã làm đi, từ nay về sau chúng ta coi như chưa từng quen biết."

Từ nay về sau chúng ta coi như chưa từng quen biết... Những lời này như một tia sét đánh ngang tai, Ngô Ngọc căn bản không cách nào tiếp thu được, cô bỗng nhiên quỳ rạp xuống dưới dân Trình Hàn Lang, ôm chân hắn cầu xin. "Em thực sự không phải cố ý, em quá yêu anh, Trình Hàn Lang, em không biết nên làm cái gì bây giờ, em chỉ muốn khiến anh thương yêu em, cưng chiều em, cho nên mới làm chuyện sai lầm."

"Quên đi, Ngô Ngọc." Trình Hàn Lang đỡ cô dậy, vẫn là không chút biểu tình mà nói: "Ngô Ngọc, chuyện sai lầm có thể cứu vãn, nhưng có những thứ thực sự không có cách nào để bù đắp lại được. Tôi chỉ hy vọng sau này cô đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi và Thành Thành nữa, cái này coi như là cô bù đắp cho Thành Thành đi."

Tay của Ngô Ngọc từ từ buông xuống theo chân của Trình Hàn Lang, cả người trở nên không còn chút sức sống nào, hồi lâu sau, cô mới khàn giọng hỏi: "Trình Hàn Lang, anh hận tôi sao? Anh sẽ trả thù tôi thế nào?"

"Tôi đã từng vô cùng hận cô, hận cô khiến Thành Thành đi tha hương chịu nhiều đau khổ như vậy, hận cô vì sự thoải mái nhất thời của mình mà mang đến cho người khác tai vạ lớn như vậy. Nhưng mà, nhiều ngày như vậy tôi đã nghĩ thông suốt, có hận hay không đã không còn ích lợi gì, một năm qua cũng đã khiến cho tôi hiểu thứ gì là quan trọng nhất đối với tôi, tôi phải thật cố gắng mà quý trọng. Tôi chỉ coi như tuổi cô còn nhỏ, không hiểu chuyện, thế nhưng người đã từng thương tổn Thành Thành, một kẻ tôi cũng sẽ không bỏ qua."

"Hàn Lang, nếu như tôi nói, lần này tôi thực sự có thể tìm đến cái chết vì anh, anh có thể ở lại bên tôi vài ngày không? Chỉ vài ngày mà thôi."

Trình Hàn Lang cười gượng một cái, "Ngô Ngọc, chuyện giống nhau không nên làm tiếp lần thứ hai, không có ý nghĩa gì nữa, ngay cả tự sát cô cũng dám, vì sao lại không dám buông tha một đoạn tình cảm không có kết quả như vậy chứ?"

Ngô Ngọc từ dưới đất đứng lên, sắc mặt vẫn không có chút huyết sắc nào, cô cầm lấy con dao gọt hoa quả sắc bén trên bàn, con dao này đã trở thành công cụ để ràng buộc một con người, không biết bắt đầu từ lúc nào, đến cả hành hạ bản thân cũng biến thành một loại thói quen, Ngô Ngọc nhìn từng vết thương trên cánh tay, chờ đợi giây phút Trình Hàn Lang sẽ quay đầu lại.

Nhưng mà, Trình Hàn Lang đã đi thẳng ra ngoài, không có dừng lại. Từ phòng ngủ đến phòng khách lớn như vậy, Trình Hàn Lang không hề suy nghĩ thêm người phía sau sẽ tự dằn vặt bản thân như thế nào nữa, cái loại cuộc sống thương hại kẻ khác này đã qua rồi. Hiện tại hắn không có bất cứ quan hệ gì với cô nữa, mọi thứ đều đã kết thúc.

"Trình Hàn Lang!" Ngay một khắc Trình Hàn Lang bước ra cửa kia, Ngô Ngọc bỗng nhiên từ đằng sau nhào tới, ôm lấy hắn. Trình Hàn Lang không do dự, trực tiếp xoay người muốn đẩy cô ra, thế nhưng đột nhiên hắn cảm thấy một trận đau đớn, một thứ lạnh lẽo nào đó đã xâm nhập vào cơ thể hắn.

Trình Hàn Lang cúi đầu, tay của Ngô Ngọc đang cầm con dao gọt hoa quả, Trình Hàn Lang không thể tin được nhìn Ngô Ngọc, tay của Ngô Ngọc run rẩy, vẫn nắm lấy con dao kia như cũ không buông. Trình Hàn Lang liều mạng kéo tay cô ra, cho dù con dao này có tiến thêm vào một tấc, cũng không muốn dây dưa cùng cô thêm chút nào.

Chưa từng nghĩ đến, có đôi khi sự đố kị sẽ đáng sợ đến như thế. Một giây kia khi Trình Hàn Lang bước ra khỏi cửa, đã không còn sức lực để tự hỏi vấn đề này nữa. Ngô Ngọc khóc nói ra một câu cuối cùng: "Tôi yêu anh, thế nhưng tôi còn hận anh hơn." Có lẽ cô luôn cho rằng một khi đã là đồ của cô, thì vĩnh viễn đều là của cô, cho dù bị hủy, cũng sẽ không thể cho người khác.

Trình Hàn Lang đi từng bước một vô cùng gian nan, bất kể như thế nào, phải đi ra khỏi đây. Hắn dùng hết sức lực toàn thân đi vào thang máy, lập tức trượt ngã ở bên trong. Từng giọt máu theo kẽ tay chảy ra rồi rơi trên quần áo, đã trở nên sềnh sệch. Dao vẫn đang treo ở trên người như cũ, cắm rất sâu, chỉ còn lại cán dao, Trình Hàn Lang đã không còn sức để chạm vào. Cửa thang máy mở ra, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu vào.

Trình Hàn Lang thấy gương mặt mẹ Trình cách đó không xa, là hình dáng thuở bà còn trẻ, mái tóc dài cứ cột lên thật cao như vậy, cười nói với hắn: "Nào, Lang Lang, rửa tay một cái, mẹ làm đồ ngon cho con ăn nha, hôm nay ba con về đó, còn mua đồ để trên giường nhỏ cho con kìa..."

Không lâu sau đó, khuôn mặt tươi cười trước mắt lại biến thành Thành Thành, Thành Thành đứng trước mặt hắn ha hả cười ngây ngô, không ngừng hô về phía Trình Hàn Lang: "Anh ơi, chúng ta đến bờ sông ngắm trăng đi, chỗ đó có dây chuyền bị mất của em đó, anh đến nhặt về cho em đi..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi