ÂN TỨ

Trình Hàn Lang đi từ trong công ty ra, vừa đi vừa nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ rồi, không biết Thành Thành đã ăn cái gì chưa, nghĩ vậy, Trình Hàn Lang lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành Thành.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

"Hửm?" Trình Hàn Lang buồn bực, gọi lại một lần nữa, vẫn là tắt máy, bây giờ mà tắt máy cái gì chứ! Hết pin sao?

Trình Hàn Lang vào một cửa hàng thức ăn, đặt một vài món ăn rồi lái xe về hướng bệnh viện. Không chủ động gọi cho mình, báo cho mình biết tình hình thì thôi, còn tắt máy điện thoại nữa. Nghĩ đến đây, Trình Hàn Lang lại cáu kỉnh trong lòng, gần đây không biết làm sao nữa, có thể là do chuyện công ty bận bịu không ngừng, rất dễ nổi nóng.

Trình Hàn Lang đi tới cửa phòng phẫu thuật, phát hiện mọi người không còn ở nơi này nữa. Hắn muốn gọi điện cho Thành Thành, nhưng bất chợt lại nhớ đến điện thoại của nó đã tắt máy rồi, lại bấm số Đỗ Công.

"Nè, tao nói cho mày biết nha Trình Hàn Lang, phẫu thuật rất thành công, bây giờ mọi người đều đang ở phòng hồi sức đó."

Trình Hàn Lang nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng không có đến vô ích. Hắn lại hỏi: "Thành Thành đâu?"

"Thành Thành hả... Đang vui vẻ với Vu Tiểu Đồng bên này nè, tạm thời thằng bé vẫn chưa muốn nói chuyện với mày, được rồi, tao cúp trước đây, qua đây rồi nói."

Trình Hàn Lang cúp điện thoại, vẻ mặt khó hiểu. Cái gì gọi là tạm thời chưa muốn nói chuyện với mình chứ?

Thành Thành đang loanh quanh một mình trước cửa phòng, Đỗ Công thấy vậy thì nói: "Sao không đi vào đi?"

"Em đợi anh em, anh đi vào trước đi!" Thành Thành vừa nói vừa ngóng về phía xa xa.

Đỗ Công vội vàng kéo Thành Thành quá, "Em xem em đi, mấy lời hồi chiều anh nói với em đều vô ích đúng không? Em không thể đi vào ngồi một chút sao, cũng không phải là nó tìm không được."

Thành Thành nhìn Đỗ Công một chút, lúc này mới nhớ đến lúc chiều hôm nay Đỗ Công đã dạy cho nó một khóa học. Nhớ đến đó, Thành Thành mới ý thức được nó lại mắc bệnh cũ rồi. Nó nhìn ánh mắt khích lệ của Đỗ Công rồi ra vẻ kiên định đi vào phòng.

Lúc Trình Hàn Lang đi vào, thấy Thành Thành đang vui vẻ náo nhiệt với Đỗ Công ở góc phòng, Vu Tiểu Đồng ở trong phòng chăm sóc ba cô bé, xem ra ông vẫn chưa tỉnh lại. Trình Hàn Lang thấy vậy cũng không tiện đi qua quấy rầy, lại thuận tiện đi về phía góc phòng.

"A! Có cơm ăn, bụng em đói cồn cào rồi." Thành Thành vừa nói vừa nhào về phía Trình Hàn Lang, cầm hai phần cơm, đưa một phần cho Đỗ Công, giữ lại một phần cho mình ăn. Trình Hàn Lang xách theo đồ đạc này nọ, nhìn hai người kia không coi ai ra gì mà ăn cơm, trong lòng dần dần nổi lửa.

Mình đi tới đây không những không thèm hỏi gì, mà thấy cơm còn nồng nhiệt hơn thấy mình. Trình Hàn Lang căm tức nhìn Thành Thành, tay cầm đũa của Thành Thành run lên một cái, nhưng mà chỉ cần cúi đầu ăn, cứ kiên trì chắc là cũng không sao đâu ha! Hôm này là ngày để anh ấy khổ đó, ngày mai sẽ có thể nói rõ ràng.

"Điện thoại em sao lại không mở máy?" Trình Hàn Lang chất vấn Thành Thành.

Thành Thành chấn động mạnh một cái, tiêu rồi, quên mất chuyện này, mình còn một cái lỗi lầm chưa biết giải quyết như thế nào. Đỗ Công thấy sắc mặt Thành Thành thay đổi, ở bên cạnh chọt nó một cái, Thành Thành lập tức nhớ lại những lời kia của Đỗ Công, đúng vậy! Điện thoại đi động bị tịch thu cũng là có lý do, phải dũng cảm nói ra.

Trình Hàn Lang nhìn ánh mắt của Thành Thành ở đó xoay vòng vòng, còn không ngừng ra ám hiệu với Đỗ Công, sắc mặt hắn đã rất khó coi, hắn lại hỏi một câu: "Anh hỏi thì em nói xem? Tại sao di động tắt máy? Đừng có nói với anh là em cố ý."

Thành Thành đứng lên, đón nhận ánh mắt của Trình Hàn Lang, không chút sợ hãi mà nói: "Bởi vì di động bị tịch thu rồi."

"Bị tịch thu? Sao giáo viên lại phải tịch thu di động của em?" Trình Hàn Lang đi về phía Thành Thành, từ trên cao nhìn xuống nó, Thành Thành cảm giác hơi thở của Trình Hàn Lang càng ngày càng nặng, nhịn không được ngẩng đầu lên liếc một cái, phát hiện Trình Hàn Lang đang tức xanh mặt nhìn nó.

"Bởi vì em nhắn tin trong giờ học." Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, tuy rằng những lời nói ra đã được chuẩn bị trước, nhưng nói rồi lại cảm thấy chột dạ.

"Nhắn tin? À... nhắn cho ai?" Trình Hàn Lang để tay lên vai Thành Thành, Thành Thành thoáng cái lại không nói ra khỏi miệng được.

Đỗ Công ở bên cạnh rốt suột liền nói: "Cho tao chứ ai, còn có thể cho ai được!" Đỗ Công vừa nhìn thấy Thành Thành sợ thành như vậy, cảm thấy thật đáng tiếc cho nó, thật là, Trình Hàn Lang dựa vào cái gì mà cứ áp chế Thành Thành như thế. Động một chút là hô to gọi nhỏ, nói không chừng Thành Thành phục tùng như vậy là do bị Trình Hàn Lang hù dọa.

"Qua đây!" Đỗ Công một hơi kéo Thành Thành qua, nói với Trình Hàn Lang: "Đừng có động một chút là lên giọng giáo huấn với thằng bé, mày có hỏi qua nó cảm thấy thế nào không? Nó là em trai mày, người trong lòng mày, chứ không phải đầy tớ của mày mà muốn mắng là mắng."

Trình Hàn Lang nổi khùng sau khi bị Đỗ Công nói mấy lời này, hắn nói với Đỗ Công: "Mày cho rằng chiều thằng bé là tốt với nó sao? Mày tốt với nó sao, mày để nó nhắn tin cho mày trong giờ học là tốt với nó sao?"

Đỗ Công không cam lòng tỏ ra yếu kém, kéo Thành Thành qua phía mình rồi nói: "Tao muốn nói với mày là mọi việc đều có mức độ thôi, ngày nào mày cũng dạy bảo thì phải cho nó chút thoải mái chứ!"

"Làm sao mày biết là tao chưa cho? Mày có hỏi qua Thành Thành chưa?"

"Nếu như mày có cho thì Thành Thành có thể như vậy sao?" Đỗ Công cảm thấy Thành Thành đang muốn nói gì, nhanh chóng kéo kéo nó một chút, lúc này không thể xuống nước, Trình Hàn Lang càng nói như vậy, Đỗ Công càng muốn giằng co với hắn thêm.

Trong lòng Trình Hàn Lang gặp phải đả kích nghiêm trọng, hắn không dám tin nhìn Thành Thành nói: "Thì ra ở trong mắt em anh chính là con người như vậy sao, sẽ không quan tâm em, sẽ không săn sóc em, chỉ biết la mắng dạy bảo em. Đúng không?"

Thành Thành nhìn thấy biểu cảm bị tổn thương của Trình Hàn Lang thì trong lòng bỗng chốc thấy khó chịu, nó cắn môi không lên tiếng, rất muốn giải thích, thế nhưng lại sợ nó càng giải thích thì chuyện càng loạn, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu cứu cho "chuyên gia tình yêu" Đỗ Công.

"Được..." Trình Hàn Lang tự giễu mà nở nụ cười một cái, "Sau này anh mặc kệ em, em thích thế nào cũng được." Nói xong câu đó Trình Hàn Lang để cơm lên bàn rồi xoay người rời đi, Thành Thành cũng không chịu được nữa, lập tức giãy khỏi tay Đỗ Công rồi chạy ra ngoài.

Đỗ Công đứng tại chỗ có chút không hiểu được, đây là có chuyện gì? Chẳng phải là một chuyện rất đơn giản thôi sao! Sao áp dụng lên Thành Thành lại trở thành bất khả thi như thế? Nghĩ đến khuôn mặt tức đến xanh mét của Trình Hàn Lang vừa rồi, Đỗ Công vẫn thấy còn có chút thành tựu, vậy cũng là làm chuyện tốt cho Thành Thành thôi, đã cho nó tiếng nói của bản thân, cũng để Thành Thành ra oai một lần.

Đỗ Công một mình ngồi trong góc phòng còn thật phấn chấn, y nhìn cơm nước trên bàn, chọn một phần ăn nhìn tương đối ngon mang qua cho Vu Tiểu Đồng.

"Làm tốt lắm!" Vu Tiểu Đồng giơ ngón tay cái về phía Đỗ Công, "Bao lâu nay tôi mới thấy anh làm được một chuyện đúng đắn như vậy, cái ông Trình Hàn Lang này đúng là nên trừng trị, Thành Thành thỉnh thoảng cũng phải trở mình một lần chứ." Vu Tiểu Đồng nói xong thì cầm hộp cơm ăn ngấu nghiến như hổ đói, thời gian dài như vậy cuối cùng cũng có thể an tâm thoải mái ăn một bữa cơm rồi.

Đỗ Công nhìn Vu Tiểu Đồng ở đó ăn không còn chút hình tượng gì, cũng không tính toán với câu nói vừa rồi của cô bé nữa. Đỗ Công cũng tự thở phào nhẹ nhõm, nhiều ngày như vậy y đã xem chuyện trong nhà Vu Tiểu Đồng cũng như chuyện của mình, vẫn cứ bận bịu giúp cái này cái kia, nên suy nghĩ lại chuyện của mình một chút rồi, công việc vẫn chưa có tin tức gì cả, Đỗ Công nhìn bầu trời đêm tối đen bên ngoài, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Trình Hàn Lang không nói gì, Thành Thành vội vàng chạy đến bên kia mở cửa xe rồi ngồi vào, thở phào một cái. Anh ấy còn để mình vào xe, chắc là không có tức giận nhiều như vậy đâu. Thành Thành ở trên xe tự trách mình nhiều lần, thật không nên nghe theo anh Đỗ. Chuyện chẳng những không có chuyển biến gì tốt, dường như còn phát triển theo hướng tệ hơn.

Mở cửa nhà, Trình Hàn Lang không nói hai lời, đổi giày rồi đi tới phòng làm việc mà bản thân không thường đến, nơi đó vốn có điều kiện tốt nhưng Trình Hàn Lang rất ít khi đi vào, bình thường hắn đều làm việc trong phòng ngủ, để còn có thể nhìn Thành Thành.

Thành Thành nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi chui vào, Trình Hàn Lang đang cúi đầu nhìn gì đó, không để ý đến Thành Thành chút nào. Thành Thành đi tới bên người của hắn, ngồi xổm xuống, dán mặt vào chân hắn rồi nói: "Anh, em sai rồi, cho tới bây giờ em không hề nghĩ rằng anh không quan tâm em, hôm nay là em cố ý chọc giận anh thôi, lần sau không dám nữa."

"Em không cần phải xin lỗi." Trình Hàn Lang cũng không tiếp tục làm lơ Thành Thành như nó nghĩ, chỉ không lạnh không nóng mà nói: "Em lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, sau này anh sẽ mặc kệ em, chính em cũng hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, anh cũng không nói nhiều lời dư thừa vô ích nữa, anh sẽ giữ lại những lời này để nói trong công ty, bọn họ rất hiếm khi nghe được lời của anh."

Những lời này của Trình Hàn Lang rõ ràng là nói lẫy, Thành Thành biết hắn thực sự đã bị nó tổn thương rồi, nước mắt nó cũng sắp rơi ra tới nơi. "Đừng mà! Anh, em thực sự sai rồi mà, anh để ý em đi, anh đừng mặc kệ em, anh mặc kệ em rồi em làm sao bây giờ? Em thực sự không phải cố ý đâu. Hôm nay anh Đỗ nói với em rằng chỉ cần để anh chịu khổ một chút, anh sẽ thương em, chú trọng em, nên em mới..."

"Thành Thành." Trình Hàn Lang nhàn nhạt kêu một tiếng, đỡ Thành Thành đứng lên, nhìn nó nói: "Em không cần lo lắng, sau này anh sẽ tốt với em hơn một chút, không la em răn em nữa, em không cần dùng cái cách này để khiến anh thương em, sau này anh sẽ chú ý hơn được không?"

"Đừng mà..." Sắc mặt Thành Thành cũng thay đổi, cầu xin nói: "Anh, anh đừng mặc kệ em, em biết mà, nếu như anh không dạy bảo em nữa, vậy thì thật sự là không quan tâm em nữa rồi, em nhận sai với anh mà, hôm nay em nhắn tin với Vu Tiểu Đồng trong giờ học, bị cô giáo phát hiện, tịch thu luôn điện thoại, anh khuyên răn em đi, em biết anh làm vậy là vì tốt cho em."

Sự nhẫn nại của Trình Hàn Lang đã đến giới hạn nhất định, hắn biết mình lại sắp mềm lòng rồi. Lời nói đau lòng của Thành Thành văng vẳng bên tai, trong lòng Trình Hàn Lang xót xa từng cơn, vì sao em tin Đỗ Công mà lại không tin anh, anh thật sự đã làm đến mức khiến em phải sử dụng thủ đoạn để giành được sự quan tâm sao?

"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Trình Hàn Lang rống lên với Thành Thành, đẩy nó sang một bên.

"Em muốn anh răn dạy em giống như trước đây, phê bình em, đừng mặc kệ em, anh mà mặc kệ em ngày mai em sẽ không đi học, ngày ngày đi làm chuyện xấu." Thành Thành cũng không quan tâm hậu quả thế nào, cái gì cũng nói ra, "Nếu anh không quan tâm em sẽ đi tìm bạn nữ nói chuyện yêu đương, ngày ngày trốn học. Tại sao phải học lại làm gì, dù sao cũng đâu có theo kịp người ta đâu..."

Trình Hàn Lang vừa nghe mấy lời này thì lập tức lôi nó lên trên đùi, cầm lấy cây thước trên bàn rồi đánh vào mông và chân cùng những chỗ khác. Cuối thu nên mặc quần áo dày, Trình Hàn Lang ngại không đủ mạnh, trực tiếp kéo quần nó xuống đến đùi, đánh lên phần thịt mềm mại trắng nõn. Đây là lần thứ hai Thành Thành chân chính bị ăn đòn đúng nghĩa, lần đầu là lúc đang học tiểu học, bây giờ đã lớn như vậy rồi, không ngờ còn bị Trình Hàn Lang đánh như thế, Thành Thành xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.

Trình Hàn Lang dường như đã nổi hung, tổng cộng đánh hơn mười lần không ngừng tay, hơn nữa đều dùng lực rất lớn. Cây thước rất cứng, nước mắt Thành Thành thoáng cái đã rớt xuống, cắn răng không lên tiếng, trong lòng thì lại thoải mái, cuối cùng Trình Hàn Lang hết giận rồi, mặc dù nó phải ăn chút đau khổ, thế nhưng nó thà rằng như vậy, cũng không muốn Trình Hàn Lang cả ngày đeo mặt nạ giả dối mà săn sóc nó.

Trình Hàn Lang đột nhiên ném cây thước lên trên bàn, trong lòng bắt đầu mơ hồ đau đớn, hắn biết mấy roi này khẳng định không nhẹ, chỗ Thành Thành bị đánh đã đỏ hồng một mảng, giống như là hồng chín. Trình Hàn Lang nâng mặt Thành Thành lên, mặt của nó càng nhếch nhác hơn, lớn như vậy rồi còn khóc đến tèm lem cả mặt.

"Đứng lên!" Trình Hàn Lang kéo Thành Thành lên, giúp nó mặc quần, ôm nó lên đùi. Lau nước mắt cho nó rồi nói: "Sau này có ý kiến gì thì nói cho anh biết được không? Nghe thấy em nghĩ anh như vậy anh thật sự rất đau lòng."

"Dạ... Em không dám nữa, em chỉ là muốn cho tình cảm của hai chúng ta tốt hơn một chút thôi..." Thành Thành cố sức nén lại nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống ào ào.

Trình Hàn Lang yêu thương nói: "Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, con trai không nên mau nước mắt như thế, phải kiên cường một chút biết không? Nếu như em cứ như vậy sẽ bị người ta chê cười."

"Em chỉ khóc trước mặt anh thôi, trước giờ em cũng đâu có khóc ở bên ngoài đâu." Thành Thành ngẩng đầu lên nói.

"Đánh đau sao?" Trình Hàn Lang cau mày hỏi.

"Đau... Anh đánh còn đau hơn so với người khác..." Thành Thành vô cùng tủi thân, một giọt nước mắt lớn lại tí tách lăn xuống.

"Người khác lại đánh em sao?" Trình Hàn Lang nhẹ nhàng lau đi, có chút nóng nảy hỏi.

"Không phải, em chỉ là ví dụ chút thôi, để hình dung cho sinh động, có tính tượng hình một chút." Thành Thành hít hít mũi, giải thích hết sức nghiêm túc.

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi