ANGEL LOVER

Ngày hôm sau, vừa mở cửa định đi học thì tôi đã thấy cậu đứng trước cửa nhà, có vẻ như đang tần ngần không biết có nên nhấn chuông hay không.

“ Changmin… sao cậu lạI ở đây?”

“ Uhm… anh… có thể cùng tôi đến một nơi… được không?” Cậu ấp úng.

Tôi nhìn cậu trong vài giây rồI mỉm cườI gật đầu. Từ ánh mắt cậu, tôi hiểu rằng cậu đang rất cần tôi.

Chúng tôi đi cùng nhau trên con đường dài. Cậu không nói gì từ lúc rờI khỏI nhà, chỉ chăm chú bước đi và mắt thì luôn nhìn thẳng phía trước.

“ Cậu muốn đi đâu?” Tôi lên tiếng khi chúng tôi đứng đợI xe buýt.

“ Đến chỗ của Jaejoong.” Giọng cậu nhẹ như gió.

Tôi im lặng không nói thêm gì nữa…

Những ngày cuốI mùa thu, gió bắt đầu se lạnh…

Những chiếc lá đã ngừng rơi, chỉ còn lạI những cành cây trơ trụI, buồn tẻ…

NgồI trên xe, cậu không nhìn ra cửa sổ và tựa đầu ra sau ghế, đôi mắt nhắm hờ mông lung. Tôi cảm nhận được bàn tay cậu đang run…

Một chút chần chừ, nhưng tôi vẫn đưa tay nắm lấy tay cậu. Giật mình, cậu mở mắt nhìn tôi ngạc nhiên.

“ Cậu… đang lạnh… phảI không?” Tôi cườI thật nhẹ.

Cậu không nói gì, khẽ gật đầu và bàn tay khẽ siết chặt lạI trong bàn tay tôi.

Đầu mùa hè, ngườI cậu yêu nhất biến mất khỏI cuộc đờI cậu như thể anh ấy chưa từng tồn tại. CuốI mùa thu, vượt qua tất cả, cậu đến nơi của anh ấy để tìm lạI chính mình ngày xưa…

Nghĩa trang luôn mang một màu xám ảm đạm, nhưng hôm nay lạI có vẻ sáng sủa hơn thường ngày. Bia đá nơi Jaejoong yên nghỉ nằm ở khu giữa và được chăm sóc cẩn thận.

Đặt bó hoa lily xuống, cậu đứng một lúc rất lâu nhìn vào tấm bia lạnh lẽo. Tôi đứng cạnh nhìn cậu đau xót. Có vẻ như cậu đang cố kiềm nén những giọt nước mắt dành cho Jaejoong.

Cậu bất ngờ nắm lấy tay tôi siết chặt, đôi môi mím lạI và những giọt nước mắt lạI rơi xuống. Cậu càng siết chặt tay tôi để giữ cho mình đừng khóc thì nước mắt càng rơi nhiều hơn.

“Đừng tự ép bản thân nữa, cứ khóc đi. Jaejoong đã luôn chờ ngày hôm nay mà…” Tôi nói và đưa tay vỗ vai cậu.

Bỗng chốc, cậu gào khóc như một đứa trẻ và ôm lấy tấm bia đá khắc tên ngườI yêu mình …

Sau khi cậu nói lờI tạm biệt, chúng tôi ra về. Đi được một quãng, cảm giác như ai đó đang dõi theo mình, tôi quay lại.

Chàng trai trong bộ đồ trắng lần trước đang đứng cạnh mộ của Jaejoong nhìn tôi mỉm cườI, đôi môi anh ấy mấp máy điều gì đó mà tôi đoán được là hai từ ‘cảm ơn’. Một cảm giác kì lạ trỗI dậy trong tôi, anh ta là ai?

“ Chang…” Tôi định gọI cậu lạI thì thấy chiếc bóp cậu đánh rơi.

Bên trong bóp là hai tấm hình, một tấm là năm ngườI chụp chung, một tấm là cậu và một ngườI con trai… giống hệt ngườI mặc áo trắng mà thỉnh thoảng tôi nhìn thấy…

“ Changmin à, bóp của cậu…”

Cậu quay lạI, hơi ngạc nhiên vì không nhận ra mình đánh rơi bóp, nhưng vẫn mỉm cườI nhận lạI nó.

“ Changmin… đó là…”

“ Jaejoong…” Cậu cườI, nụ cườI nhẹ tênh như lông hồng trong gió.

Nhưng…

“ Jaejoong ư?” Tôi giật mình và quay lạI nhìn. Anh ta đã không còn ở đó nữa.

Vậy ra…

NgườI con trai đó… là Jaejoong?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi