ANH ĐÃ HỨA LÀ ANH SẼ LÀM



Thoáng ngỡ ngàng,anh quay qua nhìn cô,giờ đây,Zami trước mặt anh giờ ko còn là Zami của vài phút trước nữa.Đôi mắt u sầu não nề nhìn vào khoảng trời vô định nào đó ngoài kia,đôi mắt đẹp hút hồn các chàng trai giờ lại ánh lên nỗi buồn nào đó,giọng nói ban nãy cũng chả còn lạnh lùng mà thay và đó rất chân thật.Anh đỗ xe lại bên vệ đường làm cố có chút hốt hoảng,ngoảnh mặt lại nhìn anh đầy mờ ám,chưa để cô kịp thốt lên lời anh đã choàng tay qua ôm lấy cô vào lòng.Cô hơi ngỡ ngàng,nhưng cô cũng choàng tay lại mà ôm anh,cảm nhận hơi ấm mà cô đã mất từ 10 năm trước,tình yêu thương những cái vỗ về đang dần quay trở lại,ấm áp thật đấy.Phản ứng này của cô thực sự làm anh rất vui,tim anh đập mạnh hơn,nó như đang trỗi dậy bởi cái ôm cô đáp lại.Chưa tận hưởng hạnh phúc được bao lâu,cô đã phán 1 câu xanh rờn:”Tình thương yêu của một người anh trai,anh đồng ý cho em chứ?”
Anh giật mình vội đẩy cô ra làm cô hơi ngỡ ngàng,biết là mình đang tỏ thái độ sai anh cố cười rồi quay trở lại việc lái xe:”Ừ,nếu em muốn”
Mọi thứ lại chìm trong im lặng,có lẽ người đang điên đầu suy nghĩ nhất vẫn là anh,anh yêu cô,yêu từ cái nét lạnh lùng.Yêu từ cái thái độ ngang bướng khó bảo,yêu cô gái mạnh mẽ ko biết khóc là gì kể cả trời có sập.Một mình cô đơn cô vẫn cứ chịu đựng đến bây h,mọi nỗi lòng đến giờ cô mới nói ra,mà đến cả một giọt nước mắt đau khổ cũng không có.Sau chiếc ôm vừa rồi,anh cứ ngỡ cô cũng có tình cảm với anh,nhưng anh sai lầm thật rồi,cô chỉ muốn anh là 1 người anh trai để cô tâm sự,là một người mà cô dám nói ra hết nỗi lòng mình.Nếu cô cần một người anh trai,anh sẽ cho cô,rồi một ngày nào đó anh sẽ thay đổi,sẽ cho cô biết tình yêu anh dành cho cô là như thế nào,sẽ là người ở bên cạnh,chăm sóc cô lúc bệnh tật và sẽ dành trọn cả trái tim này chỉ ột mình Zami mà thôi
1 lúc sau,chiếu xe dừng lại tại một ngôi biệt thự sang trọng nằm ở vùng ngoại ô thành phố.Vừa dừng xe,anh nhìn ngay sang người con gái bên cạnh,cô đã ngủ từ lúc nào.Khẽ mỉm cười,anh ko nỡ đánh thức cô,anh vẫn ngồi yên trong xe ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó.Kể cả khi ngủ,mặt cô vẫn ngang bướng như vậy,vẫn lạnh lùng như vậy,chắc hẳn để chở thành người đàn ông của đời cô.Người tự tay lấy lại nụ cười vui vẻ cho cô,người mang trái tim ra trao trọn ình cô,người giữ mãi trái tim cô bên cạnh và người tháo gỡ lớp mặt nạ mạnh mẽ kia,người có thể gánh vác mọi gánh nặng trên người cô hơi khó đấy.Nhưng là anh,anh nguyện sẽ hy sinh tất cả,chỉ cần mang hạnh phúc đến cho người con gái ngồi đây,anh sẽ cố gắng mặc dù anh biết mình chỉ chiếm 30% trong trái tim cô,chỉ là người anh trai cô cần tâm sự mà thôi.
Mưa bay bay,hắt qua cửa số,người con gái khẽ cựa quậy vì nhận ra mặt mình có mấy hạt nước nhỏ lạnh tạt vào.Cô giật mình vì thấy mình ngồi trong xe,nhìn sang bên cạnh,anh ngồi đó,2 tay vắt chéo đặt sau đầu,mắt đờ đờ nhìn về phía trước,khẽ đánh nhẹ và người anh gọi:”Kenbun,đây là đâu vậy,sao giờ chúng ta vẫn ngồi trong xe”
Như giật mình khỏi giọng nói lạnh lùng quen thuộc đó,anh bàng hoàng quay sang khi thấy cô đã tỉnh,anh chỉ cười hiền:”Em dậy rồi đó hả”
“Em hỏi anh là tại sao chúng ta ngồi trong xe,đây là đâu”_Zami
Nhìn xung quanh anh đáp vô tư:”Đây là nhà anh,vào thôi”Nói đến đây anh cầm tay cô vừa mở cửa xe thì cô níu lại:”Sao lại đến nhà anh,em muốn về nhà”
“Tại em ngủ say quá,anh ko nỡ đánh thức nên mới trở em về đây”_Kenbun
“Vậy bây h anh chở em về nhà được ko”_Zami
“Mưa thế này,đi đường nguy hiểm lắm,ở lại nhà anh 1 hôm đi”_Kenbun

“Mưa bay thôi mà,chở em về đi”_Zami vừa kết thúc câu nói thì gió mạnh hơn,cây cối xung quanh vật vã lung lay điên loạn làm cô có chút giật mình,cô nhìn xung quanh mọi việc hình như ko ổn lắm,có vẻ như 1 cơn bão sắp ập đến,cô quay người qua nhìn Kenbun,anh chỉ cười rồi lại kéo tay cô ra khỏi xe tuy là đau nhưng co ko baoh thể hiện bên ngoài nên mọi người nhìn cô mà ko ai biết ngoài anh cô vừa bị đánh đến bầm dập:”Đi nào,ông trời có vẻ hơi bất công với em rồi”
Đi được một đoạn thì đã có mấy người chạy lại dơ ô lên nói:”Dạ,cậu chủ đã về”
Anh chỉ gật đầu nhẹ:”Phiền các anh cất xe hộ tôi”
“Vâng,thưa câu chủ”_Sau câu nói đó một người nhanh chóng đi cất xe,2 người kia vẫn đưa ô lên che cho 2 người đến khi vào trong nhà mới bỏ ô xuống.
Căn biệt thự của Kenbun rất to,kiến trúc rất đẹp và lạ.Chỉ có duy nhất một điều mà ai bước vào cũng giật mình,mọi căn phòng đều có rất nhiều khoảng chống,đồ vật da dụng chả có mấy luôn,cô bèn bục miệng hỏi:”Con trai cũng nên để tâm đến nhà cửa một chút chứ”
Hơi ngỡ ngàng trước lời phán xét sởn gai ốc của cô,anh đáp:”Anh thấy nhà anh cũng sạch sẽ mà,có gì ko vừa ý em à”
“Ko phải,đẹp,sạch,to và mới lạ”_Zami
“Vậy còn thiếu cái gì sao”_Kenbun nheo nheo mắt hỏi cô nàng lạnh lùng có một chút khó tính trước mặt
Cô ko trả lời mà ngồi “Bịch” xuống chiếc ghế sofa giữa phòng,anh ko khỏi ngỡ ngàng trước hành động vô ý của cô:”Cho em xin cốc trà”
“Được,em chờ lát”_Kenbun nói rồi quay qua gọi cô giúp việc,nhưng gọi mãi chả thấy ai trả lời,thì 1 anh vệ sĩ lao vào nói kính cấn:”Chẳng phải cậu chủ dặn là cô giúp việc chỉ đến dọn vào mỗi sáng sớm thôi hay sao”
“A,ta có nói vậy hả”_Kenbun mặt ngố kinh khủng nhìn anh vệ sĩ
“Da vâng thưa cậu”_Anh vệ sĩ kính cẩn cúi người

“Ừm”_Nói rồi anh phẩy phẩy tay cho anh vệ sĩ lui.Rồi quay qua nhìn Zami cười trừ,gãi đầu:”Anh sơ ý quá,thế mà cũng quên mất”
“Vậy anh định để khách ngồi ngắm anh sao”_Zami nheo nheo mắt nhìn Kenbun
Anh biết việc có trà hay ko có trà cũng chả quan trọng với cô,anh có thể nhận ra cô đang bắt đầu làm khó anh như tính cách vốn có của mình,chạy nhanh vào bếp mở tủ lạnh,lục tung bếp cũng ko thấy trà đâu.
Ngồi được 5 phút,Zami bắt đầu đưa mắt lên xem đồng hồ đã 22h17 rồi mà đèn trong phòng bếp vẫn sáng chưng,tiếng lieng keng của các vật đụng vào nhau,tiếng đóng cửa tủ bệp va đập thường xuyên.Cô ko chịu nổi mới đi vào dựa lưng vào tường nhìn anh vẫn đang cúi gằm người lục lõi miệng luôn lẩm bẩm:”Sao trong nhà,cái gì cũng ko có vậy”,căn nhà bếp sạch sẽ giờ chả khác gì căn phòng chứa hỗn tạp.Mãi chả tìm ra,anh mới quay người đứng lên định bước ra thì thấy cô đứng dựa lưng vào tường nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng từ lúc nào.Anh hơi giật mình mà lùi lại nhìn cô rồi gắng nở nụ cười,cô làm anh khổ sở quá mà.Lời nói chưa kịp phát ra thì miệng ai đó đã lên tiếng rồi:”Thế nào,biết nhà anh còn thiếu gì rồi chứ”
Anh chỉ gãi đầu cười trừ:”Anh biết rồi,xin lỗi em.Anh sẽ chăm sóc cho ngôi nhà của mình hơn”
Sau câu nói đó là anh với cô lại quay lại sofa nc
“Nhà này ngoài ngủ anh để làm cảnh?”_Một câu hỏi khá oái oăm mà Zami dành cho anh
“À,gần như vậy”_Anh gãi đầu cười,người ngoài nhìn vào ko khỏi thấy tội nghiệp khi anh bị Zami làm khó hết lần này đến lần khác,những cô gái trẻ mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ xiêu lòng bởi vẻ đáng yêu của Kenbun mặc dù bây h nhìn chàng chả khác nào con cún con tội nghiệp -_-
“Ăn cơm nhà chắc chắn sẽ tốt và ngon hơn cơm ngoài đấy và còn sạch hơn nữa.Nhà này còn thiếu nhiều đồ da dụng nữa,người ngoài nhìn vào thí thấy đẹp nhưng đi qua cánh cửa này mới biết nó chả có gì cả,một mình cô đơn lắm đúng ko?”_Zami
“Ừ,vì cô đơn nên anh cũng chả muốn ăn ở nhà làm gì”_Kenbun
“Nhưng cơm nhà làm sẽ đảm bảo và sạch sẽ hơn,ăn ngoài cẩn thận bị đau bụng đấy”_Sau câu nói của Zami làm anh vui ơi là vui,cứ như cô đang quan tâm anh vậy làm anh ko nén nỏi nụ cười:”Cười gì thế”_Cô nheo nheo mắt hỏi anh

“À,ko…kcj”_Nói rồi anh chạy tuột vào nhà vệ sinh.Cô chỉ biết nhìn theo mà nghĩ thầm:”Đúng là trẻ con”
Kenbun hotboy ở trường chững chạc bao nhiêu thì trước mặt cô trẻ con bấy nhiêu,chẳng những vậy mà trước mặt cô anh còn chả khác nào con cún con bị chủ mắng.Thật là tội nghiệp mà!!!
Anh vừa chạy vào là cô rút ngay đt ra rồi bấm số gọi cho chị giúp việc:”Hn em ko về nhà,chị về nhà đi nhớ khóa cửa lại cho em”
Ko để người bên đầu dây kịp trả lời cô vội cúp máy
Cô vừa cúp máy cũng là lúc anh ra khỏi wc
“Em muốn đi tắm”_Zami
“Người em còn đang bị thương kia mà,tắm bây h có ổn ko”_Kenbun
“Ko sao,em tắm cũng là muốn rửa sạch vết thương trên người mà”_Zami
“Vậy em chờ anh ở đây,anh vào lấy cho em quần áo”_Kenbun quay đầu bước đi được 2 bước thì quay lại gãi đầu hỏi nhỏ:”Nhưng em mặc gì cho hợp bây h”
“Áo phông quần ngố bình thường thôi”_Zami
“Áo phông quần ngố anh ko hay mặc,nhưng trong tủ hình như vẫn còn một bộ,vậy em chờ anh ở đây nhé”_Nói rồi anh chạy một mạch về phòng vì ko muốn ai đó đợi lâu,qua màn nc hn anh cũng hiểu them cô là người khá nghiêm khắc nhất là về thời gian nên phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ
Một lúc sau,anh chạy ra trên tay là một chiếc áo phông cộc tay màu xám,chiếc quần ngố đen nhiều túi.Mồ hôi anh tuôn ra như mưa,giọng có phần lạc đi:”Đây…của em đây” nói rồi anh chìa ra cho Zami bộ quần áo,cô cầm ko quên lời cảm ơn:”Cảm ơn anh”
Quay người bước đi được 2 bước,như nghĩ ra được điều gì,khóe môi co lại cong lên hình thành nụ cười tinh ranh,cô quay phắt lại nhìn chàng trai mồ hôi còn đang nhễ nhại ngồi “Bịch” xuống sofa vì mệt

“Phòng ngủ của anh…chắc bây h chả khác gì chuồng nuôi lợn nhỉ”_Nói xong cô quay đi về phía nhà vệ sinh mà ko để ý ai đó đang nhìn cô khó hiểu.Đúng là người con gái thú vị mà,lúc nào cũng làm bộ ko quan tâm nhưng cũng để ý phết đấy chứ.Anh khẽ cười với suy nghĩ của mình rồi cúi xuống cầm tờ báo đang nằm gọn trên bàn lôi lên đọc.Nói là đọc nhưng trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh về cô,vẻ mặt lạnh lùng khi ngủ,đôi mắt bí ẩn quyến rũ hối thúc sự tò mò của đối phương.Lời nói sắc như dao,chặt chém từng câu từ,giọng nói từ khinh bỉ,đến thách thức rồi đe dọa lạnh nhạt đều làm anh thấy thú vị về cô.Nhưng điều làm trái tim anh rung động lại hoàn toàn khác với Zami,anh rung động khi nghe những lời tâm sự đấy ý nghĩa đó,cảm giác muốn được che chở,bảo vệ cô trỗi dậy mãnh liệt làm anh ko tự chủ được bản thân.Nghị lực mạnh mẽ,lớp vỏ bọc lạnh lùng mà thật tội nghiệp,đau mà ko nói trên đời này có mấy người con gái như vậy ko.Điều đặc biệt ko kém là cô ko những ko rung động trước vẻ đẹp của anh mà còn thờ ơ ko thèm nữa chứ,nữ giới bây h có mấy người được như vậy ko hay thấy trai là cong đít lên làm quen,phấn son rồi ăn mặc thiếu vải uốn éo quyến rũ đàn ông,cái thể loại đấy làm anh cảm thấy ghê tởm.
Còn về Zami,khi chiếc áo đồng phục trắng vừa được tháo bỏ,làn da trắng mọi ngày ko thấy đâu mà thay vào đó chỉ tháy những vết bầm tím do đánh đập.Chỉ động nhẹ vào thôi cũng đã đau lắm rồi,thật ko thế hiểu nổi những đứa con gái trơ trẽn đó ăn gì mà dám cả gan đánh đập cô,chúng nó đã ko biết người mình động vào như thế nào đâu.Đúng là cô ko biết,nói trắng ra thì cô hoàn hảo về mọi thứ trừ võ nhưng đằng sau cô,người quen của cô,bạn thân cô ,đàn em cô là một đội quân hùng hậu có thể gây thương tích 1 cái vặn tay bó bột 2 tháng.Thử hỏi xem cả tá người đó cùng nhau đánh cho chúng nó bầm dập thì có phải sẽ liệt giường liệt chiếu mấy năm ko,có khi còn sống quãng đời thực vật còn lại ấy chứ.
Nhìn lại thân hình nhỏ bé bị chà đạp của mình làm cô ko khỏi xót xa,đôi mắt ánh lên tia lửa giận,lần này chúng nó ko thê thảm nát bươm thì Zami đây ko phải là người nữa.
Đưa tay lên vặn vòi nước,nước sối xả vào mặt cô,chảy róc rách xuống cổ lăn dần xuống cơ thể ,nhẹ nhàng xoa vết thương trên người,đau đấy.Cô cố gột sạch những thứ dơ bẩn trên người đi nhưng làn da trắng nõm nà ko thể trở về như ban đầu được,rồi chúng nó sẽ phải trả cái giá đắt khi đã động tay động chân mà ko suy nghĩ
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm,cô thấy thoải mái hơn rất nhiều,người con trai cầm tờ báo ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa ko khỏi thu hút ánh nhìn của cô.Đi nhẹ nhàng,chậm thật chậm đến trước mặt anh mà anh vẫn ko thèm đoái hoài đến sự hiện diện của người con gái kia,nói đúng hơn là anh ko hay biết có người đang đứng trước mặt anh mà vẫn cặm cụi nhìn chăm chăm vào tờ báo trên tay
Đứng một lúc lâu mà người con trai ngồi trên sofa vẫn ko mảy may gì đến mình,khiến cô cảm thấy mất kiên nhẫn và tốn thời gian vô cùng.Đánh nhẹ vào cánh tay rắn chắc của ai kia,mà người ta vẫn ko thèm liếc nhìn đến cô dù chỉ một cái.Trong tờ báo đó có gì cuốn hút vậy ta,nghĩ là làm,cô nhón chân lên thì phát hiện tờ báo đó là báo của ngày hôm kia mà -_-
Con mắt anh cứ đờ đẫn đờ đẫn chả giống đang đọc báo một tẹo nào cả,lần này cô đánh thật mạnh vào tay anh.Anh giãy đành đạch như vừa thoát khỏi cơn mê,đang miên man suy nghĩ về Zami thì chưa kịp hoàng hồn anh đã đơ người bởi cô gái mặc chiếc áo phông xám trước mặt,quần ngố đen nhiều túi có vẻ quá rộng so với cô mái tóc dài thượt nhỏ từng giọt nước.Do bất mãn khi thấy anh cứ trân trân nhìn mình,cô hỏi:”Nè,anh sao vậy”
“À,ko sao ko sao”_Anh giật mình ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô cười
“Thật là ko sao ko,báo có gì mà anh đọc chăm chú quá vậy”_Zami cười mỉa rồi ngồi xuống cạnh anh,tay cầm khăn bông lau đầu
“À,hôm nay có nhiều tin mới hay lắm em à”_Kenbun cười đáp
“Thật vậy sao”_Zami hơi nhướn mày lên
Kenbun mím môi gật đầu chắc nịch,cô cầm tờ báo vờ dở từng trang rồi phe pheery trước mặt anh,giọng sắc lạnh:”Tờ báo này rõ ràng là của ngày hôm kia mà”Nói xong cô dơ phần ngày tháng trong tờ báo lên cho anh xem,quả nhiên là như vậy.Sao cô biết được tờ báo này của ngày hôm kia chứ,chẳng lẽ cô chăm chỉ đọc báo vậy sao:”À,hì hì,em cũng chăm chỉ đọc báo quá ha” Kenbun cười chữa thẹn
“Ko,em vừa liếc mắt qua khi mặt anh vẫn còn đờ đẫn nhìn vào tờ báo này này”_Vừa nói cô vừa chỉ vào tờ báo trên tay mình


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi