ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Diêu Lỵ Lỵ nói xong câu nói này, liền híp mắt lại, nhìn chằm chằm Mạc Tây Thừa.

Trong ánh mắt lóe lên một vòng hận ý, dù ai cũng không cách nào phát giác.

Người giống anh, dựa vào cái gì đạt được một tình yêu của cô gái bình thường?

Anh nên tìm con riêng của tiểu tam!

Mẹ của anh, hại chính mình thành tiểu tam...

Bà ta liền để cả đời anh, thử một chút thống khổ không có cách nào quang minh chính đại gặp người.

Những suy nghĩ này, điên cuồng tuôn ra từ Diêu Lỵ Lỵ, để bà ta thở dài: "Mẹ cũng là vì tốt cho con. Địa vị tương đương, sẽ sống tốt hơn. Con thấy đúng không?"

Dạng người như anh, vĩnh viễn không thể sống ở nơi có ánh nắng.

Mạc Tây Thừa siết chặt tay.

Anh đã hơn 20 tuổi, gần 30 rồi.

Nhiều năm như vậy, anh không có một lần yêu đương.

Cũng là sợ hãi, dẫn theo một cái cô gái xa lạ, tiến nhập trong sinh hoạt u ám của mình.

Thật không nghĩ đến, Diêu Lỵ Lỵ lại đến gièm pha anh như thế.

Thân phận của anh không tốt, cho nên cũng chỉ có thể tìm con của tiểu tam để kết hôn sao?

Lúc này Mạc Tây Thừa chỉ cảm giác cuộc sống của mình, là chuyện tiếu lâm.

Anh nhìn chằm chằm Diêu Lỵ Lỵ, không có lên tiếng.

Bị anh nhìn như vậy, tâm Diêu Lỵ Lỵ có chút lóe lên một chút, một lúc sau mới cúi thấp đầu xuống: " Được rồi, buổi tối chúng ta gặp mặt ở quan lẩu đối diện đoàn làm phim. Nếu như con không đến, ngày mai ta lại tiếp tục mang Lý Tuyết đến đoàn làm phim, chính con tự nhìn xử lý!"

Nói xong, Diêu Lỵ Lỵ trực tiếp quay người rời đi.

Dáng vẻ đó, Thi Niệm Diêu nhìn mà ngực trập trùng.

Đây là mẹ ruột sao?

Thi Niệm Diêu nhíu lông mày, muốn mắng bà, thế nhưng nhìn thấy Mạc Tây Thừa, lại nuốt những lời kia xuống.

Giờ này khắc này, trên người Mạc Tây Thừa phát ra hơi thở người lạ đừng tới gần.

Giống như một di thể độc, tràn đầy cảm giác cô tịch.

Mạc Tây Thừa như vậy, cô nhìn là lòng chua xót và khổ sở.

Cô rất muốn đánh vỡ u buồn này của anh, thế là, cô nhìn chung quanh một chút, lấy một bình nước, đi tới trước mặt Mạc Tây Thừa, cười híp mắt, mở miệng: "Nam thần, uống nước!"

Lúc này Mạc Tây Thừa mới rủ con ngươi, che lại u ám trong đó, nhìn về phía Thi Niệm Diêu.

Thi Niệm Diêu đưa nước qua: "Uống đi! Nam thần, em cho anh biết, có phải anh ghét bỏ bộ dạng Lý Tuyết kia không đẹp không? EM cũng cảm thấy không dễ nhìn! Nào có sự hoạt bát đáng yêu như em?" 

Thi Niệm Diêu vừa nói, vừa đưa tay ra, đỡ mặt mình, lắc đầu, dáng vẻ đó, để người ta nhìn tâm tình tốt hơn.

Trong ánh mắt Mạc Tây Thừa hiện lên nhu hòa.

Sau đó liền nghe thấy Thi Niệm Diêu mở miệng nói: "Nói cho anh biết, buổi tối mang em đi cùng! Xem em đây! Anh không thích cô ta, em có biện pháp đuổi đi! Nam thần yên tâm, từ nay về sau, thần tới giết thần, ma đến đánh ma!"

Mạc Tây Thừa:...

Thi Niệm Diêu hoạt bát, bộ dạng vắt hết óc, thấy anh bỗng nhiên lgợi bờ môi lên, nở nụ cười.

Thi Niệm Diêu lập tức giống như sống lại, vỗ vỗ lồng ngực của mình, mở miệng nói: "Xem như cười! Không để cho em uổng phí tinh lực! Nam thần anh biết sao? Dáng vẻ anh vừa rồi, thật sự là quá dọa người! Anh nên cười nhiều một chút, anh nhìn em, mỗi ngày cười nhiều? Cười một cái, trẻ mười tuổi! Nam thần anh cười hai cái còn được, ngộ nhỡ cười ba cái, không cẩn thận trở về bụng mẹ làm sao bây giờ?"

Mạc Tây Thừa:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi