ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

【 Thẩm Lương Xuyên V: Mỗi một sinh mệnh đều có khuyết điểm, đối với anh mà nói, em là viên mãn lướn nhất đời anh. Cảm tạ e, cuối cùng trở lại bên cạnh anh @ Vong Xuyên v 】

Một câu đơn giản, thế nhưng trong lời nói đã bao hàm nhiều ý như vậy.

Để Kiều Luyến nghĩ đến chuyện tám năm trước...

Nghĩ đến cho tới bây giờ, đều không có làm rõ ràng hẹn ước.

Kiều Luyến cúi thấp đầu, không khỏi cảm thấy, rất đồng ý câu nói này.

Kỳ thật trời cao đúng là công bình, gia đình bị đãi ngộ không công bằng, cô lại có thể có tình yêu, cuối cùng viên mãn.

Kiều Luyến cắn môi, không có trả lời câu nói này.

Thế nhưng bình luận phía dưới, lại lập tức sôi trào.

Vốn mọi người đối với cô và Thẩm Lương Xuyên, cũng không coi trọng, thậm chí bời vì ghen ghét mà công kích Kiều Luyến.

Thế nhưng giờ này khắc này, đều bị câu nói này cảm động.

—— ô ô ô, rất cảm động nên làm sao phá?

—— tôi cũng muốn một cái viên mãn.

—— mọi người không nên mắng Thẩm phu nhân, kỳ thật Thẩm phu nhân đứng chung một chỗ với Thẩm ảnh đế, thật sự vô cùng xứng.

—— hi vọng hai người có thể luôn tốt.

—— tình yêu trong vòng giải trí, bảo đảm chất lượng rất ngắn. Thế nhưng tôi cảm thấy, Thẩm ảnh đế và Vong Xuyên, sẽ trở thành vợ chồng truyền kỳ trong làng giải trí, chúc phúc hai người.

—— chúc hai người đầu bạc răng long.

...

Đủ loại kiểu dáng chúc phúc, để Kiều Luyến nhìn qua, khóe môi cũng giương lên.

Cô để điện thoại di dộng xuống, trộm trộm nhìn thoáng qua tài xế và Thẩm Tử Hào trước mặt, sau đó liền yên lặng đưa tay ra, dùng ngón tay nhỏ, ôm lấy ngón tay Thẩm Lương Xuyên.

Trên mặt của cô, vẫn duy trì trấn định, thế nhưng khi chạm lấy tay ấm áp của anh, trái tim vẫn không thể ức chế nhảy lên.

Trong lòng tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Cái này có tính là Thẩm Lương Xuyên tỏ tình với cô không?

Đúng lúc này, liền thấy Thẩm Tử Hào bỗng nhiên quay đầu: " Mẹ nó! Thẩm Lương Xuyên, anh còn có thể buồn nôn vậy sao sao? Còn viên mãn... Nhân sinh của anh, viên mãn chỗ nào?"

Cậu ta nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại lần nữa, giống như nghĩ đến tám năm trước anh và Hạ Diệp Hoa rời khỏi Thẩm gia, vứt một mình cậu ta lại, mặt mũi tràn đầy oán giận.

Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liếc nhau, đồng loạt bỏ qua đề tài này.

Mấy người nhanh chóng trở về nhà.

Đúng lúc, đã năm giờ chiều rồi.

Thế nhưng đám Hạ Noãn Noãn, còn chưa có trở lại.

Hạ Diệp Hoa ở trong phòng khách luyện tập thân thể, trông thấy ba người, lập tức nở nụ cười.

Ánh mắt Thẩm Tử Hào, dạo qua một vòng trong phòng, không nhìn thấy Hạ Noãn Noãn, liền nghi ngờ nhíu lông mày lại: " Tại sao còn chưa có trở lại? Hai người lớn đi dạo lâu như vậy, không mệt mỏi sao?"

Nghe nói như thế, Kiều Luyến và Hạ Diệp Hoa liếc nhau, đều nhíu mày.

Cái Thẩm Tử Hào này, rõ ràng là quan tâm Hạ Noãn Noãn, nhưng hết lần này tới lần khác lời nói nói khó nghe như vậy, thật là một đứa trẻ khó chịu.

Thẩm Tử Hào không nhịn được cầm điện thoại di động lên, gọi cho Hạ Noãn Noãn.

Điện thoại vang lên thật lâu, mới nghe.

Thẩm Tử Hào mở miệng: "Mọi người đang ở đâu?"

Chợt, Thẩm Tử Hào đứng lên: "Cái gì? Tôi lập tức tới ngay!"

Treo điện thoại di động, cậu ta liền nhanh chân đi ra ngoài.

Hạ Diệp Hoa vội vàng ngăn lại: "Thế nào?"

Thẩm Tử Hào mở miệng: "Cha con và dì Mai gọi điện cho Noãn Noãn, cái cô gái ngốc này, vậy mà trực tiếp mang cha mẹ vợ đi tham gia tiệc rượu rồi! Đây không phải dê vào miệng cọp sao?!"

Kiều Luyến:...! Cái hình dung này!

Thì ra, Thẩm Tử Hào cũng không có ngu ngốc như vậy, biết chính nhà mình là đầm rồng hang hổ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi