ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Nhưng khi bọn họ bắt đầu ở đỉnh cao, cô lại lựa chọn rời khỏi.

Trong nháy mắt đó, anh cảm giác giống như là bị toàn bộ thế giới từ bỏ.

Thậm chí, anh bắt đầu hoài nghi, hành hạ chính mình như thế, đến cùng là vì cái gì?

Anh khổ sở, thống khổ, đối với tiểu Kiều, không cách nào tiêu tan.

Còn nhớ lúc ấy, là Mạc Vô Tâm mang theo hai bình rượu, đi tới phòng thuê cho câu lạc bộ, liền cầm lấy hạt lạc mua trong siêu thị, bọn họ ngồi trên mặt đất, trước nâng ba chén.

Lửa nóng thiêu đốt cảm giác một chút, làm dịu tâm tình.

Cậu ấy vỗ vỗ bờ vai của anh, mở miệng nói: "Đàn ông, là đàn ông thì tỉnh lại! Không có tiểu Kiều thì thế nào? Còn có tôi đi đến cùng với cậu!"

Nhiệt huyết của cậu ấy, tràn đầy cuồng nhiệt trong ánh mắt: " Cậu có gì tổn thương sao? Cậu xem, câu lạc bộ chúng ta thành lập! Chúng ta cũng sắp bắt đầu tranh tài rồi! Chúng ta dẫn dắt đội hình cạnh tranh trong nước! Chúng ta còn có thể đi tham gia tranh tài quốc tế, cầm lấy quán quân quốc tế! Đợi đến khi chúng ta đi đến cuối, đứng ở trên đài lĩnh thưởng, tiểu Kiều của cậu, nhất định phải đứng ở dưới đài, yên lặng cố lên vì cậu!"

Đến sau cùng, hai người uống say mèm.

Ngày thứ hai tỉnh lại, cậu ấy lại khuyên anh: "Chính cậu thành lập cái câu lạc bộ này thế nào, xảy ra điều gì, trong lòng cậu rõ ràng."

"Bọn họ cũng không bằng nhà chúng tôi, nhà chúng tôi không có cha mẹ, tôi thích làm gì không ai ngăn cản."

"Thế nhưng cậu suy nghĩ một chút, nếu như tiểu Kiều muốn tới, gặp phải khốn cảnh như cậu. Cậu là đàn ông, cậu có thể đi chưa biết đường, tiểu Kiều thì sao? Cậu nguyện ý để tiểu Kiều cũng giống như cậu, bị người trong nhà đánh gần chết, sau đó đoạn tuyệt cha mẹ sao?"

Nghe cậu ấy, anh mới phát hiện, anh không nỡ.

Thông qua nói chuyện bình thường, anh biết, Kiều Luyến có em traiệ, có cha mẹ yêu cô.

Cô sinh hoạt hạnh phúc, không giống như là anh...

Theo đi đến một con đường tràn đầy chông gai như vậy, anh thà rằng để cô nhìn, cùng anh cùng hưởng thành công vui sướng.

Cho nên, anh nghĩ thông suốt.

Là Mạc Vô Tâm khuyên bảo, để anh không có bời vì chuyện lần đó, mà mất đi cô.

Thế nhưng về sau...

Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên buông thõng mắt xuống lần nữa, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.

Gió đêm lạnh thấu xương.

Chờ đến khi một bình rượu thấy đáy, lúc này anh mới đứng lên.

Trong thoáng chốc, giống như trông thấy một bóng người đen nhanh chóng hiện lên.

Vẻ mặt anhcăng thẳng, hô lớn một tiếng: "Người nào?"

Thế nhưng là, cái bóng dáng kia, lại chạy ra sau bia mộ cách đó không xa.

Thẩm Lương Xuyên cau mày.

Ở tròng nghĩa trang, anh vẫn lớn mật tiến lên một bước, muốn đuổi theo xem rõ ngọn ngành.

Thế nhưng khi anh đi qua, lại không thấy gì cả.

Anh cảm thấy mình hẳn là không nhìn lầm, nhưng trước mặt lại trống không, một bóng ma cũng không nhìn thấy.

Chẳng lẽ... Thật sự là anh nhìn lầm rồi sao?

Thẩm Lương Xuyên lắc đầu, lại bị gió lạnh thổi, nhất thời cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Có lẽ là bởi vì, hôm nay uống nhiều.

Anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tống Thành, sau đó liền từ từ đi ra ngoài, lên xe của mình.

Một lát sau, Tống Thành cho gọi người tới, lái xe, muốn đưa anh trở về.

"Thẩm tiên sinh, xin hỏi anh muốn về nhà sao?"

Về nhà sao?

Thẩm Lương Xuyên cúi thấp đầu xuống.

Quay đầu nhìn nghĩa trang kia.

Bóng đêm đen kịt, bên trong u ám đáng sợ.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi mở miệng: "Qua công ty."

"Được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi