ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Kiều Luyến nhìn anh.

Một loại cảm xúc ưu thương, lưu động giữa hai người.

Kiều Luyến đột nhiên có loại cảm giác vô lực.

Thẩm Lương Xuyên đứng ở đằng đó, cao lớn như vậy, giống như có thể che gió che mưa cho cô.

Thế nhưng cô giờ phút này, lại cảm thấy giống như là có đồ vật gì, cách trở giữa hai người, để cho cô làm sao cũng không đột phá nổi cái chướng ngại kia, tiến tới cánh cửa lòng anh.

Kiều Luyến có chút thất vọng gật đầu.

cô đi ra cửa, đi hai bước, lại quay đầu: " Cơm tối..."

"Anh gọi thức ăn ngoài."

Bốn chữ đơn giản, để Kiều Luyến gật đầu lần nữa.

Kiều Luyến lại nhìn anh một chút, tiếp tục mở miệng: "Vậy anh buổi tối hôm nay, sớm nghỉ ngơi một chút."

"Được."

Lúc này Kiều Luyến mới ngậm miệng lại, rời khỏi phòng làm việc của anh.

-

Trong phòng an tĩnh lại.

Cả tầng đều không có người, chỉ có phòng làm việc của anh, tản ra ánh sáng yếu ớt.

Thẩm Lương Xuyên mệt mỏi ngồi ở trên ghế làm việc, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy vi tính.

Không biết vì cái gì, hôm nay chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện vẻ mặt Mạc Vô Tâm đầm đìa máu thịt, như thế nào cũng ngủ không được.

Vả lại...

Anh muốn về nhà.

Thế nhưng nghĩ đến Mạc Vô Tâm, anh lại cảm thấy làm sao cũng không căng ra cái miệng này.

Hắn biết ma chướng của mình, nh phải chỉnh lý tốt tâm tình, lại trở về.

Miễn cho xuất hiện ngày ấy, tràng cảnh đẩy Kiều Luyếnngã trên đất.

Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên liền vô lực ngồi ở trên ghế sofa.

Một lát sau, điện thoại di động của anh vang lên.

Anh nghe, đối diện truyền đến tiếng Kiều Luyến: " Em vừa mới giúp anh đặt trước một phần thức ăn, một chút nữa đưa qua. Anh phải nhớ kỹ ăn cơm."

Tâm lý Thẩm Lương Xuyên ám áp, khẽ "Ừ" một tiếng.

"Chiếu cố tốt chính mình."

"Ừm."

"Vậy, em cúp."

Thẩm Lương Xuyên nghe tiếng của đối phương, bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Kiều."

Kiều Luyến sững sờ, "Ừm?"

"Đêm nay anh về nhà."

Tiếng Kiều Luyến lập tức mừng rỡ: " Được, em chờ anh."

Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên mới cười.

Anh nhìn máy tính, trực tiếp tắt trò chơi đi.

Anh cảm thấy mình nhất định đâu óc nở hoa, làm sao lại để Mạc Vô Tâm đến ảnh hưởng cuộc sống của anh?

Anh đứng lên, cầm áo khoác lên, đang muốn đi ra ngoài, lại chợt thấy có người đưa thức ăn ngoài tới.

Anh nhíu mày lại, nhận lấy.

Người đưa thức ăn ngoài cười: "Tiên sinh, nhà hàng chúng ta đưa ngài một phần nhỏ đồ ăn."

Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn về phía hộp đồ ăn, trực tiếp mở ra, liền phát hiện... Thức ăn này, vẫn là rau diếp cá!

Rau diếp cá!

Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, cuối cùng mơ hồ cảm thấy lạ ở chỗ nào rồi!

Đầu tiên là bóng người trong khi mộ, về sau có việc rau diếp cá, những chuyện này đều bị khiến cho mấy ngày nay cảm xúc của anh không thích hợp.

Bởi vì anh luôn luôn có một loại cảm giác, Mạc Vô Tâm giống như ở bên cạnh anh.

Loại cảm giác này, quả thực là quá kinh khủng.

Cái này không bình thường.

Rau diếp cá này, không bình thường.

Nghĩ thông suốt những thứ này, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy người đưa thức ăn ngoài, đã biến mất không thấy gì nữa!

Tròng mắt anh co rụt lại.

Ném đồ ăn xuống đất, trực tiếp nhanh chóng chạy tới thang máy.

Vừa đi qua, liền thấy thang máy đã đi xuống.

Anh nhanh chóng chạy tới cầu thang, thẳng đến dưới lầu!

Chạy nhanh như làn khói xuống dưới, thấy được nhân viên giao thức ăn trước mặt, anh bước nhanh hơn, trực tiếp chạy tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi