ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Đang nói ba ba làm không đúng, lại đột nhiên chuyển dời đến ngắm phụ mẫu vì hắn làm cái gì.

Thẩm Tử Hào lập tức liền ỉu xìu xuống dưới.

Thế nhưng trong xe, lại có một đôi mắt, thủy chung tràn đầy tín nhiệm theo dõi cậu ta.

Thẩm Tử Hào sững sờ, quay đầu nhìn sang, liền thấy Hạ Noãn Noãn cổ vũ nhìn cậu ta, giống như cậu vừa mạnh miệng với Thẩm Tu, đều là đáng giá.

Thẩm Tử Hào lập tức thẳng sau lưng, giống như tìm được người đáng tin cậy, cậu ta trực tiếp cắt ngang Mai Phượng, "Dì Mai, cha, chuyện này, đến cùng là nhà chúng ta không đúng, về sau, mấy người đưng tới nhà mẹ con nữa."

Lời nói kiên quyết, mang theo lực lượng.

Mai Phượng bị nói sững sờ, không thể tin nhìn Thẩm Tử Hào.

Sự tình hôm nay, giống như tất cả nằm ngoài dự đoán của bà, trở nên càng không giống nhau.

Bà ta qua Thẩm gia quỳ, trên lý thuyết, Thẩm Tử Hào nổi giận đùng đùng mà đến, theo tính tình nóng nảy của nó, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp có thể khiến Hạ Diệp Hoa té xỉu lần nữa.

Nhưng hôm nay, lại trở nên bình tĩnh rất nhiều.

Để cho bà ta kém một chút, liền lộ ra sơ hở.

May mắn bảo vệ nhanh nhẹn, nhanh chóng đẩy chuyện lên camera giám sát.

Nếu không hôm nay hoàn toàn không thể hạ màn.

Mà trong xe, mấy lần bà ta dùng lời cảm động, lại bị cắt ngang...

Mai Phượng nhíu lông mày, ánh mắt rơi vào người Hạ Noãn Noãn.

Vừa rôi rõ ràng bà ta nhìn thấy Hạ Noãn Noãn cho Thẩm Tử Hào một ánh mắt, khích lệ cậu đem những lời kia nói ra.

Lúc đầu bà ta cho là, Hạ Noãn Noãn chỉ là một cô gái bình thường, lại không nghĩ tới, cô gái này, ảnh hưởng đối với Thẩm Tử Hào, lớn như vậy.

Cô híp mắt lại.

Xe rất nhanh đã tới biệt thự.

Mai Phượng xuống xe, vừa định nói chuyện, Thẩm Tử Hào đã lại lên xe: "Cha, dì Mai, con đưa Noãn Noãn trở về."

Mai Phượng:...

Trước kia, chính mình bị thương, khẳng định cậu sẽ chăm sóc bà ta trước tiên, hỏi han ân cần.

Nhưng bây giờ, lại muốn đưa Hạ Noãn Noãn trở về trước.

Cái nhận biết này, để cho bà ta cảm giác trong lòng không thoải mái, lại cũng chỉ có thể khẽ gật đầu.

Thẩm Tử Hào lái xe đưa Hạ Noãn Noãn ra ngoài.

Trên đường, Hạ Noãn Noãn trộm nhìn cậu ta một cái, lúc này mới lên tiếng: "Trên thế giới này không có người mẹ không suy nghĩ vì con mình, hôm nay mẹ bị anh nói như vậy, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Kỳ thật cả chuyện náo xuống, nhận ủy khuất nhất, vẫn là mẹ."

Thẩm Tử Hào nhíu mày.

Đúng vậy, nhưng không phải bà sao?

Nhà của mình, bị Thẩm Tu đập.

Hôm nay lại náo loạn một trận như thế.

Cậu ta bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Hạ Noãn Noãn: "Em cảm thấy, video này, là ai đưa lên mạng sao?"

Hạ Noãn Noãn lại nhìn cậu ta: " kỳ thật, vô luận là ai đăng lên, hiện tại cũng không quan trọng."

Thẩm Tử Hào sững sờ, "Quan trong là sao?"

"Quan trọng là, hiện tại mẹ rất đau buồn."

Thẩm Tử Hào ngẩn ngơ.

Hạ Noãn Noãn thở dài: " Em vẫn là câu nói kia, em tin tưởng mẹ không có phản bội cha, không có những chuyện như anh nói."

Thẩm Tử Hào trầm mặc không nói.

Một lát sau, Hạ Noãn Noãn mới thở dài thườn thượt: " kỳ thật, mẹ là dạng người gì, bình thường trong nhà đều có thể biểu hiện ra ngoài, anh từ nhỏ lớn lên với bà, thật sự không hiểu rõ bà sao?"

Một câu, để Thẩm Tử Hào ngẩng đầu lên.

Hạ Noãn Noãn lại mở miệng: "Trong lòng anh, đã có đáp án, không phải sao?"

Thẩm Tử Hào siết chặt nắm tay: "Nhưng anh không hiểu, vì sao bà ta làm như thế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi