ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, quay đầu nhìn Kiều Luyến một chút, không để ý đến bọn họ, đi thẳng lên lầu.

Anh tiến vào thư phòng, lúc này mới lên tiếng: "Gửi đến hộp thư của tôi."

"Đã gửi tới rồi."

"Ừm."

"Anh Thẩm?"

"Ừm?"

"Tôi xem tư liệu một chút, xác định Mạc Vô Tâm... Đích thật là chết rồi."

Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, bắt đầu lo lắng, một lát sau, lúc này mới lên tiếng: "Tôi đã biết."

Cúp điện thoại, anh liền ngồi ở sau bàn làm việc, ánh mắt dừng lại mỗ một vị trí trên bàn sách.

Năm đó, Mạc Vô Tâm chết, kỳ thật anh cũng không có tận mắt thấy thi thể.

Anh còn nhớ rõ, ngày ấy, là thời gian anh hẹn Kiều Luyến gặp mặt.

Anh ở trong quán cà phê, nhìn cô.

Lúc ấy cô đang cùng bạn thân nói chuyện điện thoại.

Anh cứ như vậy, bình tĩnh nhìn cô.

Về sau, hắn nhận được Tống Nguyên Hi gửi tới:

【 Tống Nguyên Hi: Anh em chết rồi. 】

Bốn chữ đơn giản, lại làm cho anh đứng dậy, không nói hai lời rời quán cà phê, thẳng đến bệnh viện.

Anh đến bệnh việniểm, thi thể Mạc Vô Tâm, đã bị đẩy vào nhà xác.

Về sau hoả táng, tiến vào phần mộ.

Cho nên, từ đầu đến cuối, anh chưa từng gặp qua thi thể Mạc Vô Tâm.

Giờ này khắc này, những tài liệu kia, ngay trong máy vi tính.

Anh hít vào một hơi thật sâu, mở máy tính ra.

Tư liệu Mạc Vô Tâm, liền lập tức xuất hiện.

Tai nạn xe cộ, xuất huyết bên trong, không cứu được, tử vong.

Ảnh Mạc Vô Tâm xảy ra tai nạn xe cộ, nằm trên giường trong bệnh viện, ảnh tử vong...

Thậm chí, khi cậu ta chết, không nhắm mắt lại.

Vậu ta mở to hai mắt, nhìn không thấy bất luận cái gì, nội tạng xuất huyết, từ trong cổ họng phun ra đợt máu...

Có thể từ trên tấm ảnh nhìn ra, trước khi chết, rất thống khổ.

Cái nhận biết này, để Thẩm Lương Xuyên cảm thấy trái tim giống như là bị thứ gì níu lại, dùng sức lôi kéo, đau đến anh đưa tay ra, đặt ở trên ngực của mình.

Mạc Vô Tâm... Mạc Vô Tâm!

Anh lập tức, đóng lại màn hình máy vi tính.

Thế nhưng trong miệng hô lớn.

Anh cho tới bây giờ cũng không biết Mạc Vô Tâm lại là chết như vậy.

Anh nắm lấy nắm tay.

Một lát sau, cửa thư phòng bị gõ, anh ngẩng đầu lên, liền thấy Kiều Luyến đứng ở cửa, đang thử thăm dò nhìn anh: " Sao anh còn chưa ngủ?"

Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới chú ý tới, đã mười giờ tối rồi.

Anh đứng lên: " Rm đi trước đi, chút anh tới."

Kiều Luyến gật đầu, lui ra ngoài.

Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, mở ngăn kéo ra, cầm lấy thuốc ngủ, vừa ăn một viên, cửa thư phòng bị đẩy ra lần nữa, Kiều Luyến đứng ở đó: "À, quên nói với anh, em tắm xong rồi."

Lời mời quá rõ ràng.

Thế nhưng trước mắt Thẩm Lương Xuyên, lại xuất hiện dáng vẻ lúc Mạc Vô Tâm tử vong.

Anh chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn, xông lên đầu.

Anh nhíu lông mày, khẽ gật đầu, "Ừm."

Anh đứng lên, đi theo Kiều Luyến vào phòng ngủ, anh cầm lấy khăn tắm, qua tắm rửa.

Thế nhưng sau khi anh tắm rửa xong, lại phát hiện, Kiều Luyến không có ở bên ngoài.

Anh nghi ngờ đi ra ngoài, thấy thư phòng của mình mở đèn.

Đi qua đẩy cửa ra, liền thấy Kiều Luyến ngẩng đầu uống một hớp nước, mà trong tay của cô, chính là cầm bình thuốc ngủ!

Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại: "Em đang làm gì vậy?!"

Kiều Luyến xua tay: " Em ăn mấy viên Vitamin bình thường anh hay uống!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi