ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Lời còn chưa nói, liền thấy hai hàng nước mắt, từ trong hốc mắt Kiều Luyến tiến ra.

Nước mắt như hạt châu, lăn xuống theo gương mặt cô, rơi trên đất.

Lại giống như nước nóng nóng bỏng, nhỏ giọt trái tim anh.

Tâm Thẩm Lương Xuyên co lại.

Anh vội vàng thả thuốc trong tay ra, thả nước trong tay ra, hốt hoảng cầm lấy khăn tay, lau nước mắt cho cô.

Thế nhưng, nước mắt của cô lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt, sau cùng để Thẩm Lương Xuyên chân tay luống cuống.

Anh nhìn lấy cô: "Tiểu Kiều, em đừng khóc, anh..."

Nói còn chưa dứt lời, Kiều Luyến chợt quay người, ôm lấy anh!

"Đần độn! Thuốc ngủ đều có tác dụng phụ, anh cho rằng em là kẻ ngốc sao? Tại sao anh phải uống những thuốc này, tổn thương thân thể của mình?"

Tiếng khóc của cô, để cả người anh không biết làm thế nào.

Anh bối rối nhìn cô, chỉ có thể tái diễn một câu: "Đừng khóc, tiểu Kiều, đừng khóc."

"Vậy anh đáp ứng em, không uống thuốc nữa, có được hay không?"

"Được."

"Em giúp anh xoa bóp, gần đây em học xong rất nhiều xoa bóp."

"Được."

Lúc này Kiều Luyến mới đình chỉ thút thít, dắt tay Thẩm Lương Xuyên, đi vào phòng ngủ chính.

Anh nằm ở trên giường, cô an vị trước mặt của anh, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu anh.

Anh nhắm mắt lại.

Trong lúc nhất thời, trong phòng không có người nói chuyện.

Mười phút đồng hồ trôi qua, hô hấp của anh, trở nên đều đều, giống như là ngủ thiếp đi.

Kiều Luyến không có ngừng.

Một giờ đi qua, anh không nhúc nhích, tần suất hô hấp, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Kiều Luyến vẫn không có ngừng.

Hai giờ đi qua.

Người đang ông trên giường, mở mắt.

Anh bỗng nhiên quay người, ôm lấy Kiều Luyến.

Anh cho là, chính mình ngủ thiếp đi, cô sẽ nghỉ ngơi.

Thế nhưng không nghĩ tới, anh đã ngủ hai giờ ngắm, cô vẫn không có dừng.

Anh biết, cô thủy chung đều biết, anh không có ngủ.

Giờ khắc này, anh chỉ cảm thấy lòng chua xót.

Kiều Luyến cũng ôm anh.

Hai người, nằm ở trên giường, chăm chú ôm nhau.

Thế nhưng bọn họ, người nào đều không có mở miệng nói chuyện, cứ như vậy... Mở mắt đến hừng đông.

Cuối cùng sắc trời sáng lên.

Thẩm Lương Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nhìn xuống thời gian, liền ngồi dậy.

Anh nhìn Kiều Luyến, xoay người hôn lên trán cô một cái: " Anh ra ngoài tập thể hình, em ngủ bù đi."

Nhìn Kiều Luyến không nói lời nào, anh lại mở miệng: "Anh đáp ứng em, sẽ không tiếp tục uống thuốc ngủ, được không?"

Kiều Luyến khẽ gật đầu.

Thẩm Lương Xuyên đổi đồ thể dục, đi ra ngoài.

Cửa phòng bị đóng lại, Kiều Luyến vùi đầu vào trong chăn, nước mắt lại lăn xuống.

Cô không biết mình vì cái gì mà khóc, cô chỉ biết, mất ngủ không dễ chịu.

Cô cũng biết, thuốc ngủ uống nhiều, không tốt đối với thân thể.

Nhưng bây giờ, cô nên làm cái gì?

Một đêm không ngủ được, đối với Thẩm Lương Xuyên mà nói, là thống khổ dường nào?

Mà thân thể người, cũng sẽ bị đánh gục!

Nội tâm của anh, đến cùng nhận cái gì?

Kiều Luyến siết chặt chăn mền, khóc đến không thành tiếng.

-

Lúc Thẩm Lương Xuyên tập thể dục, cũng có chút không quan tâm.

Gần đây triệu chứng mất ngủ của anh, thật ra là có chỗ làm dịu.

Thế nhưng, hôm qua nhìn thấy ghe chép tử vong của Mạc Vô Tâm, loại triệu chứng kia, liền biểu hiện tăng cường rất nhiều.

Không khí lạnh sáng sớm, thồi vào người anh, để suy nghĩ của anh, tại lúc này vô cùng rõ ràng.

Anh hiểu được, anh bị lừa rồi.

Người gửi đồ cho anh, không phải Mạc Vô Tâm, lại làm cho anh tự mình đi kiểm chứng, khiến những thống khổ hơn tám năm trước, ôn lại một lần

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi